Một Thời Để Nhớ
Buồn Tương Tư...
Cơn gió tạt qua hồn nghe thấm lạnh
Buồn tương tư treo lên mảnh trăng gầy
Chìm giấc mộng xuân tàn từ dạo ấy
Giọt tình buồn xao động lá hồn lay. Nhánh tương tư xanh mầu theo năm tháng
Nụ hoa tình e ấp một lời yêu
Nghe lất phất giọt mưa chiều buồn bã
Con dốc tình nặng nhọc bước chân xiêu ! Ôm gối mộng nghe xanh hồn nhung nhớ
Đang biết mình đã lỡ vướng vào yêu
Nghe trống vắng từng chiều vàng nắng rụng
Bước chân hoang , hồn nặng gót chân run. Thầm khẽ gọi tên người trong nỗi nhớ
Gió rì rào cứ ngỡ bước chân quen
Ta vẫn đứng chờ em nơi bến hẹn
Mong một lần môi chạm nét môi êm. PT.937
Đêm Buồn Nhớ Em..
Mưa tí tách rơi đều chiều quạnh quẻ
Thoáng qua hồn nhè nhẹ chút buồn dâng
Vắng một hôm lòng đã thấy bâng khuâng
Nhớ tiếng nói , giọng cười em...nhớ quá ! Mưa chiều rơi , rơi buồn trên phiến lá
Nhạt nhòa trời cơn bão rớt cuối đông
Em nhớ mặc thêm áo vào kẻo lạnh
Không có anh ai sưởi ấm cho lòng. ! Đêm nay lạnh mây mù che khuất bóng
Trăng nhạt nhòa gió lộng khói sương che
Nghe một chút buồn dâng lên khe khẽ
Nhớ về em buồn tẻ đến hoang sơ ! Đêm trăn trở tiếng dế buồn nức nở
Giọng nỉ non gợi nhớ lắm em ơi !
Giữa căn phòng trống lạnh thấy đơn côi
Hiu hắt quá bóng mờ đêm nguyệt lạnh ! Mai nầy đây bão qua trời sẽ tạnh
Cỏ xanh đồi man mác một trời xuân
Đón em về trong giọt lệ rưng rưng
Bên ly rượu mừng nhau ngày tái ngộ. PT.937
Nhớ Nhung
Mới chạm vào hồn chút tơ yêu
Đã nghe vương vấn nhớ nhung nhiều
Đã sầu thắm đượm lên vành mắt
Một chút buồn lan dạ hắt hiu. Mới vướng vào lòng sợi nhớ thương
Đã nghe buồn lắng mỗi đêm trường
Đã nghe chất ngất mầu nhung nhớ
Lất phất buồn rơi tựa mưa sương. Mới vắng một ngày đã thấy xa
Đã nghe nhàn nhạt một màu hoa
Buồn như quán vắng chiều không khách
Man mác buồn rơi nắng nhạt nhòa. Mới chỉ xa em có một ngày
Đã nghe thiếu vắng một bờ vai
Lòng như chiếc lá chiều thu muộn
Như bóng nguyệt tàn đã nhạt phai. Chỉ mới trao nhau lối mộng chung
Ủ thương ấp nhớ buổi tương phùng
Vành môi đỏ mọng làn mi biếc
Đã giết hồn tan theo nhớ nhung. Chiều nay tựa cửa ngắm sương mơ
Em biết rằng anh vẫn đợi chờ
Mơ có một ngày mình chung lối
Bến mộng dìu nhau đẹp giấc mơ. PT.937
Buồn Vương Ánh Mắt
Sao nắng vương buồn trên mắt em
Cho mây ngưng đọng lại bên thềm
Để hoa biếng nở không khoe sắc
Cho nắng chiều buồn rơi tím thêm Sao gió chiều nay chẵng thoảng qua
Đưa làn hương nhẹ thoáng bay xa
Sao không ve vuốt trên làn tóc
Cho làn môi mọng nở màu hoa
Sao áng mây chiều lại ngừng trôi
Đọng lên màu mắt của em tôi
Vương vương một chút buồn xa vắng
Một thoáng nhìn thôi dạ rã rời Sao gió chiều nay không lã lơi
Mây không lãng đãng lại ngừng trôi
Sao nắng không hồng mà tím ngắt
Để sầu đọng lại mắt em tôi ?! PT.937
Ngày Về
Chiều nay về lại phố buồn
Đi trong nỗi nhớ khơi nguồn lệ sa
Ngậm ngùi từng bước chân qua
Hoàng hôn tím sắc bóng tà chiều rơi.
Buồn vương theo tận mây trời
Nhặt từng kỷ niệm một thời bên nhau
Sóng xô bờ vỗ rạt rào
Tưởng chừng lòng dậy sóng trào trong ta
Ngày về cảnh lạ người xa
Bước chân hoang dại nhớ tà áo ai
Nhớ từng hơi ấm bàn tay
Dấu yêu lối cũ gót hài xưa đâu ?!
Ngày về lòng trĩu nặng sầu PT.937
Dừng Chân Phiêu Bạt
Giũ áo bụi gót giang hồ dừng lại
Bên đồi mơ, mộng hái nụ hoa yêu
Để thấy được chút gì còn bám víu
Vị hương yêu ngào ngạt bóng lưng chiều. Đôi môi em một nụ hoa hàm tiếu
Nét băng trinh nguyên vẹn buổi sơ khai
Ánh mắt buồn như một thoáng heo may
Ta chao đảo thuyền tình đang dậy sóng Làn tóc xõa trói hồn ta trong mộng
Bến du dương lồng lộng gió qua hồn
Bất chợt lòng thèm một nụ môi hôn
Xóa tất cả nổi sầu chôn dỉ vãng. Em lóng lánh giọt sương mai buổi sáng
Ta thấy mình lãng mạn mộng ái ân
Lòng ước ao dù chỉ được một lần
Được nằm trọn trong vòng tay tuyệt mỹ. Đời gió bụi ta dậm ngàn thiên lý
Áo phong trần ta chỉ bóng riêng ta
Đã bao năm tình mộng mịt mù xa
Nay em đến ta dừng chân phiêu bạt. Ta muốn được cùng em gieo khúc hát
Bản ân tình hòa điệu nhạc say mơ
Nỗi ước ao, khao khát lẫn mong chờ
Nay bắt gặp bến bờ ,dừng chân bước. PT.937
Dòng Sông Xưa Kỷ Niệm.
Quay về thăm lại dòng sông
Hoàng hôn trãi vạt nắng hồng nhẹ rơi
Quay về tìm lại quãng đời
Mà ta bỏ lại bên trời Quê Hương
Ta về đoạn cuối chặng đường
Bao năm trong cõi vô thường ta đi. Hỏi ta tìm được những gì?
Hay là chỉ nổi sầu bi dâng trào !
Gió chiều từng đợt lao xao
Nước xanh gờn gợn buồn nào dấy lên
Hỏi lòng còn nhớ hay quên
Ba mười năm lẻ buồn tênh cuộc đời Sông xưa bến cũ một thời
Giờ quay trở lại bồi hồi nhớ xưa Trời chiều đổ nhẹ cơn mưa
Phất bay ước tóc chiều chưa nắng tàn
Ta em cùng chuyến đò ngang
Qua dòng sông Hậu ngập tràn lòng yêu. Tình ta trao đã quá nhiều
Em sang bến lạ buồn hiu hắt buồn !
Bao năm suối lệ khô nguồn
Ta thân lang bạt dậm đường ta đi
Ba mươi năm còn lại gì ?
Hay là dấu ấn tình si trong lòng.! Chiều nay quay lại dòng sông
Đứng trên phà cũ mà lòng nghe đau
Buồn dâng như ngọn sóng trào
Hởi người tình cũ phương nào có hay
Rằng ta đang đứng nơi đây
Trên con phà nọ lòng đầy...nhớ xưa ! PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2007 20:47:57 bởi phuongtim >
Những Bài Thơ Cũ.
Huyền Lâm Có những bài thơ
Viết từ lúc nào?
Quên mất !
Màu mực tím buồn
Giữa quyển vở úa vàng hoen. Có những bài thơ
Lục hoài trong trí nhớ
Viết lúc nào?
Và đã viết cho ai !
Có những bài thơ
Nét chữ còn vụng dại
Chẵng thẳng hàng
Không câu cú ,ý vu vơ !
Thế mà những bài thơ
Đã làm hồn sống lại
Những quãng đời
Đã mãi mãi tít mù xa !
Tóc chải chưa suông
Tay còn lấm mực
Đã vu vơ
Mơ mộng trước sân trường.
Có những bài thơ
Viết vào thời mới lớn
Biết trầm tư
Mơ mộng biết vấn vương
Biết nhớ ai
Biết ngắm nắng chiều buông
Biết thao thức
Từng đêm buồn mất ngủ.! Có những bài thơ
Còn nằm trong vở cũ
Giấy úa màu
Vết mực nhạt nhòa lem
Nhưng sao thấy
Thân thương làm sao ấy
Cái tuổi vào đời
Cái thuở mới chớm yêu. PT.937
Mộng...2
Huyền Lâm Em ẩn hiện như một loài ma quái
Dáng chập chờn sương khói nét liêu trai
Trăng mờ nhạt soi bóng hình Hồ Mị
Hoang phế hồn ,ta lạc mất trong ai ! Dang đôi cánh ta ôm ghì lấy bóng
Trên đồi mơ ,mộng hái nụ hoa đầu
Từng thớ thịt căng lên rung khe khẻ
Bờ ngực trần chạm nhẹ nét môi sâu. Hồn phiêu du đi qua từng hốc núi
Dưới triền sâu hay tận đỉnh trời mơ
Nghe mạch máu tưởng chừng như tan vỡ
Đắm chìm rơi mờ nhạt khói sương tơ. Đêm huyễn hoặc bóng trăng mờ ẩn hiện
Dưới làn mây nhẹ lướt gió đưa qua
Nghe một thoáng mùi hương làn tóc xõa
Rờn rợn hồn ngây ngất tủy xương ,da. Em ơi em ! Một bóng hình Hồ Mị
Hồn của ta em cướp mất rồi sao?
Để ta mãi sống trong ngàn ý nghĩ
Là ta đang lạc mộng cõi non Đào. PT.937
Bão Rừng !
Rừng đêm nay đắm mình trong cơn bão
Gió đùa mây tựa làn tóc bay bay
Cỏ uốn lượn cong oằn từng đợt gió
Xoáy loạn cuồng theo cơn lốc mê say. Mưa dồn dập ước mềm khu đồi mộng
Dòng nước tràn cơn nước lũ đôi bờ
Gió vẫn thét mưa vẫn gào hối hả
Cả núi đồi rung chuyển thét cơn mơ. Đêm nguyệt tịch bóng chìm rừng thăm thẳm
Níu ghì nhau oằn oại dưới bão giông
Mưa loạn cuồng nhưng không làn sấm động
Chỉ mơ hồ khe khẻ tiếng rên lòng. Gió vẫn thổi.Mưa...mưa càng dồn dập
Tiếng thét gào mỗi lúc một vang cao
Âm ba vang như từng đợt sóng trào
Đang rên xiết từng cơn lên vật vã. Tàn cơn bão cỏ cây xơ xác lá
Góc đồi mơ chừng như đã tang hoang !
Nước vẫn đọng dưới triền sâu sũng ướt
Cỏ rạp mình khi trận bão giông tan.! PT.937
Gởi EM !
Anh gởi cho em thóang lạnh mùa Đông
Cái buôn buốt của giao mùa Thu vắng
Cái nhạt nhòa của cơn chiều lằng lặng
Một chiều hôm tím cả một phương trời
Em ơi , Trời mây lang thang trắng xóa
Ánh chiều tà đã ngã hết về tây...
Bóng của em chạy dốc bỗng hao gầy
In vạt thảm cỏ xanh buồn trong nỗi nhớ
Hãy vui lên em trong muôn vàn khắc khoải
Cái đợi chờ chờ dợi tháng năm xa
Ta biết mình rồi cũng phải bước qua
Nhiều nỗi nhớ để được về với biển...
Biển của em và biển nhớ lại là anh...
Khi ngọn sóng bạc đầu trong thương biển
Vẫn ầm òa hát với bản tình ca...
Với một cánh buồm biết biển để đi xa !
Biển là em tung bọt trắng từng đêm
Gió ngăn ngắt thổi vào em từng buổi...
Ơ đôi mắt của bỉên hiền không mỏi
Ôm cả biển trời trong lồng ngực yêu thương !
Có phải nơi đây sóng ru em ngủ
Sóng hát em nghe từ buổi lọt lòng
Có phải nơi đây biển hiền ấp ủ
Mối tình em buổi mới trăng trong
Ơi những cánh buồm lộng gió ra khơi
Mang cả tình em từ buổi ấy
Thuyền cập bến chiều chiều em có thấy
Chở nặng tình em nữa đấy em ơi !
BP- 2006!
Đêm Đông Buồn Bắc Mỹ !
Đêm bóng ngã
Chập chờn loài ma quái
Dang cánh tay dài
Muốn ôm lấy màn đêm
Vài tiếng hú của một bầy sói dại
Trên triền cao mờ nhạt ánh trăng lên. Gió rít thổi
Lộng hàng thông nghiêng ngã
Trời đêm đông băng gía lạnh u sầu
Hoang vu rừng
Rừng phủ nét thâm sâu
Trời Bắc Mỹ đêm đông buồn hoang lạnh. Xa quê hương
Thấy lòng mình canh cánh
Nhớ dòng sông con nước chảy hiền hòa
Ánh trăng mờ huyền diệu trải bao la
Êm ấm quá !Một miền quê thôn dã. Gió chướng về
Lã bờ tre nghiêng ngã
Lúa vàng ươm ngào ngạt cả cánh đồng
Mùi hương chiều
Lúa chín quyện mênh mông
Con nước lớn, lục bình trôi
Sao nhớ quá ! Đời tha hương
Lạc loài trên xứ lạ
Thấy lòng buồn thấm lạnh kiếp xa quê
Còn bao lâu?
Ta mới được quay về.
Bên mái rạ
Bên con đê chiều nắng ấm. Quê hương ơi !
Mịt mù xa thăm thẳm
Nửa vòng quay xa cách một tinh cầu
Nhìn vầng trăng ta hỏi nẽo quê đâu
Xin giùm chỉ ta gởi hồn về nơi ấy ! PT.937
Chào Bíc Phượng đã thăm...và dde^? lại bài thơ rất hay...Chúc vui và sáng tác nhiều
Thân PT.937
Mơ Một Ngày Về...
Một chút mơ về lại với quê hương
Để nhìn thấy hàng bần xanh gió hát
Lã ngọn đùa cùng nghìn con sóng bạc
Nhấp nhô dòng mờ nhạt bóng trăng đêm. Một chút mơ trên đường quê vắng lặng
Nắng hoàng hôn chiếu dọi tím mây chiều
Lúa đòng đòng xạc xào mùa gió chướng
Ta thả hồn theo gió thoáng đăm chiêu. Một chút mơ nhìn dòng sông êm chảy
Miệt mài trôi từng con nước hiền hòa
Vài con gió nhẹ chao dòng sông lặng
Khóm lục bình tim tím một màu hoa. Một chút mơ trước sân trường ngày cũ
Nhìn phượng buồn nhớ lại tuổi hoa niên
Được nghe lại tiếng ve sầu trong gió
Cho lòng đau vơi bớt chút ưu phiền.
Một chút mơ mùa hạ về nắng đỏ
Áo nào bay lộng gió trước sân trường
Chừng như đã in sâu vào tâm tưởng
Đã bao năm còn nặng một tình thương. Một chút mơ gót giầy trên lối cũ
Lang thang đi nhặt lại chút hương thừa
Mấy mươi năm phong trần chừng quá đủ
Hảy để hồn dạo lại khúc mơ xưa. PT.937
Ta Biết Về Đâu..?!
Ta biết về đâu nếu mất em ?
Lạc lõng mình ta giữa bóng đêm
Trăng treo nửa mảnh hồn thương nhớ
Nửa mảnh tình thơ mộng đã chìm. Ta biết về đâu mai cách xa
Khi ân tình nọ đã phôi pha
Hoang vu bóng ngã chiều lạc lối
Nhân ảnh mờ che bóng nhạt nhòa. Ta biết về đâu buổi hạ về
Gió chiều mưa bụi bước lê thê
Độc hành lầm lũi trên đường vắng
Nếu lỡ lời xưa ước nguyện thề. Ta biết về đâu lúc thu rơi
Vàng bay xác lá ngập khung trời
Heo may gợi nhớ buồn hoang lạnh
Lòng sầu thầm gọi cố nhân ơi ! Ta biết về đâu buổi chớm đông
Gió bấc từng cơn lạnh thấm lòng
Tuyết rơi trắng xóa màu tang trắng
Như phủ tang lòng em biết không ? Ta biết về đâu nếu mất Xuân
Hết mộng cùng nâng chén rượu mừng
Hết mong ,hết đợi ngày tao ngộ
Chỉ còn sầu đọng giọt rưng rưng ! Ta biết về đâu hởi bạn lòng
Nếu lỡ mai nầy trên bến sông
Ta thêm lần nửa người đưa tiển
Bến vắng mình ta dõi mắt trông . Ta sợ lắm rồi em biết không ?
Sợ mai bão nỗi dậy sóng lòng
Em ơi ! Hãy nói lời em nhé
Để mộng tình thơ mãi sáng hồng. PT.937
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: