Người Ca Nữ...
Em lộng lẫy dưới ánh đèn huyền ảo
Giửa tiếng đàn réo rắt vút lên cao
Từng âm thanh ,từng lời hát nghẹn ngào
Em nức nở hồn ta chìm lắng xuống !
Tiếng hát em lúc sóng gào cuồn cuộn
Lúc mơ hồ như một dáng liêu trai
Hởi người em, em gái nhỏ trang đài
Buồn bã quá ! Những lời ca ai oán.
Tiếng đàn kia tưởng chừng như đứt đoạn
Bởi âm thanh huyễn hoặc giọng ru buồn
Tiếng ca sầu nức nở vọng buồn vương
Bao nhiêu khách lệ tuôn trên khoé mắt?!
Ai đã bảo?
"Đời ca nữ bất tri vong quốc hận"
Ta thấy em cũng uất nghẹn tuôn trào
Xót thương nhà khóc hận nước lao đao
Em gởi gấm tình quê qua câu hát.
Em ca nữ còn ta đời kiêu bạt
Vứt súng gươm ta bỏ lại bên đường
Chốn quê người ta làm kẻ tha phương
Ngồi gậm nhấm một cuộc đời đã mất.
Bao đắng cay phủ lên đời chồng chất
Lời ca em như một bản đoạn trường
Để sầu lên ,dâng hồn ta chất ngất
Hát đi em, hát khúc hận ly hương !
PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2007 10:35:53 bởi phuongtim >