Một Thời Để Nhớ
Đợi !
Em ơi nắng vẫn còn hè
Khúc thương hạ trắng còn nghe trong chiều
Phượng còn đỏ cánh dấu yêu
Em không về kịp ai dìu dưới thu .
HL
Chuyện Tình Con Sáo
Ta vẫn cứ ngu ngơ chờ đợi mãi
Đem nỗi lòng trang trải chốn vu vơ
Có phải chăng suốt đời luôn khờ dại
Thuyền xa rồi cứ mãi ngó trông theo .
Cái khoảng cách mong manh anh chờ đợi
Chợt chiều nay nghe vỡ tận lưng trời
Câu hò hẹn sáo bay đâu trở lại
Để hương tình đọng mãi trái tim côi .
Ngại ngần chi sao không thốt nên lời
Lời yêu vội ngày xưa người ta đợi
Ngại ngần chi đâu còn thêm lần nữa
Sáo sang sông biền biệt có đâu về .
Câu tương tư đành gởi chốn sơn khê
Cho mòn mỏi đam mê vùng ước hẹn
Đã dĩ lỡ lời yêu chưa trọn vẹn
Sáo bay rồi đâu trở lại nhánh năm xưa .
HL
Lục Bát.Rời
Ta còn nửa chén rượu đời
Nếu em không ngại ta mời sớt chia
Uống đi , để thấy não nề
Nhân gian vị đắng , đắng tê cả hồn .
******
Cạn nhau một chén quan hà
Rồi mai sau đó mình là cố nhân
Buồn chi em , chốn bụi trần
Bể dâu biến đổi ai lần không qua .
******
Sang sông sợ nước lớn ròng
Xoáy con thuyền mục giữa dòng chơi vơi
Muốn trao ai đó một lời
Nhưng ta lại ngại tiếng đời thị phi .
******
Em còn đọng giấc mơ hoa
Ta như vạt nắng vàng pha cuối chiều
Tình đời còn lại bao nhiêu
Gặp cơn gió lộng cánh diều sẽ băng
HL
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2012 10:07:11 bởi Huyền Băng >
Chiều Bên Kia
Ve ngưng hạ cũng sắp tàn
Hàng cây phượng đứng mơ màng suy tư
Cầm tay lần cuối tạ từ
Ta đi em ở tình chừ đôi nơi
Nhìn nhau hai đứa nghẹn lời
Rồi đây mỗi kẻ phương trời quạnh hiu
Tàn rồi một nụ hoa yêu
Nhớ thương xin gởi lại chiều bên kia.
HL
xoa'
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2012 07:20:40 bởi Phuongtim937 >
Nhớ Nhung
Mới chạm vào hồn chút tơ yêu
Đã nghe vương vấn nhớ nhung nhiều
Đã sầu thắm đượm lên vành mắt
Một chút buồn lan dạ hắt hiu.
Mới vướng vào lòng sợi nhớ thương
Đã nghe buồn lắng mỗi đêm trường
Đã nghe chất ngất mầu nhung nhớ
Lất phất buồn rơi tựa mưa sương.
Mới vắng một ngày đã thấy xa
Đã nghe nhàn nhạt một màu hoa
Buồn như quán vắng chiều không khách
Man mác chiều rơi nắng nhạt nhòa.
Mới chỉ xa nhau có một ngày
Đã nghe thiếu vắng một bờ vai
Lòng như chiếc lá chiều thu muộn
Như bóng nguyệt tàn đã nhạt phai.
Chỉ mới trao nhau lối mộng chung
Ủ thương ấp nhớ buổi tương phùng
Vành môi đỏ mọng làn mi biếc
Đã giết hồn tan theo nhớ nhung.
Chiều nay tựa cửa ngắm sương mơ
Em biết rằng anh vẫn đợi chờ
Mơ có một ngày mình chung lối
Bến mộng dìu nhau thoả mộng chờ
Huyền Lâm
Mười Bốn
Như đêm mười bốn trăng còn méo
Chưa đủ cho em tuổi đợi chờ
Hoa còn búp nụ chưa khoe sắc
Nguyệt chữa lên rằm chưa ngát hương.
HL
Ơi ! em gái nhỏ
Gió nhẹ qua thềm đưa chút hương
Lắng nghe ai hát lý mười thương
Ơi ! em gái nhỏ mùa thu trước
Có giữ cho nhau giấc mộng thường.
Tà áo ngày nào bay thướt tha
Con đường dáng nhỏ thật kiêu sa
Gió nhẹ mơn man làn tóc thả
Nghe lòng thương đậm ở trong ta
Hương tóc ngày nào như ướp hương
Ta ép vào tim tận đáy hồn
Ơi ! em gái nhỏ sao hoài nhớ
Một chiều sâu đậm nụ môi thơm .
Chốn cũ chiều nay em có đến
Để nghe mùa rụng nhớ xa xưa
Đi tìm hương cũ vương đâu đó
Giữa buổi thu sang gió chớm mùa.
HL
Như Em
Kiwi dù chín vẫn chua
Như em dù mộng vẫn thừa đắng cay
Môi son mắt biếc mày ngài
Chỉ làn dao nhọn xuyên hoài con tim.
Tình chân nào dễ kiếm tìm.
HL
Chiều Trên Sông Quê.
Thương em chiếc áo bà ba
Mái chèo đẩy nhịp hiền hòa sông quê
Gió mơn man nhẹ tóc thề
Chiều trên sông Hậu mùa về sương giăng.
Chướng đưa gió nhẹ hàng bần
Tiếng chim bìm bịp bâng khuâng gọi chiều
Sông dài sóng nước hiu hiu
Tình quê nghe đậm thương nhiều dáng ai.
Áo em tím nét hoa cài
Tóc buông gió nhẹ thả dài tháng giêng
Ơi ! em gái nhỏ ngoan hiền
Nét xuân lồng lộng giữa miền sông quê.
Nắng rơi rơi nhẹ chiều về.
HL
Cánh Diều Ngày Xưa
Xa em gió thổi lạnh vèo *
Bước chân nghe mỏi dốc đèo nhân gian
Hoàng hôn về khắp non ngàn
Lối đơn xác lá rụng vàng buồn thu.
Thảo nguyên chiều lạnh sương mù
Mình ta ngồi với lời ru muộn màng
Bến tình một chuyến đò ngang
Bởi chân bước chậm lỡ làng thuyền xa.
Chiều nay một buổi thu tà
Thảo nguyên gió lạnh sương nhòa buồn hiu
Mây không che được nắng chiều
Gió không chở nỗi cánh diều ngày xưa
Thì thôi còn chút hương thừa
Ta đi góp nhặt để chừa mai sau.
HL
Cánh Diều Ngày Xưa
Xa em gió thổi lạnh vèo *
Bước chân nghe mỏi dốc đèo nhân gian
Hoàng hôn về khắp non ngàn
Lối đơn xác lá rụng vàng buồn thu.
Thảo nguyên chiều lạnh sương mù
Mình ta ngồi với lời ru muộn màng
Bến tình một chuyến đò ngang
Bởi chân bước chậm lỡ làng thuyền xa.
Chiều nay một buổi thu tà
Thảo nguyên gió lạnh sương nhòa buồn hiu
Mây không che được nắng chiều
Gió không chở nỗi cánh diều ngày xưa
Thì thôi còn chút hương thừa
Ta đi góp nhặt để chừa mai sau.
HL
Nỗi Buồn Trên Mắt...
Mắt em buồn như ngọn gió heo may
Như chứa cả mùa thu vàng xác lá
Chợt thoáng nhìn đã xuyến xao trong dạ
Tan nát hồn làm vỡ cả tim ai !
Mắt xa xăm mang nét buồn hoang dại
Chiều sương pha nhàn nhạt chớm thu về
Chạm vào hồn từng nỗi nhớ tái tê
Sóng mắt biếc hiện về từng giấc ngủ.
Mắt buông lơi thả mành như liễu rũ
Như tơ chiều buông phủ nắng hoàng hôn
Mắt ấp yêu... mắt ủ một linh hồn
Đang chìm đắm giữa hai hàng sóng mắt.
Mắt gợi nhớ...mắt trăng thu vằng vặc
Trải xuống đời nhẹ nhẹ ánh trăng mơ
Ánh mắt buồn...buồn tựa một bài thơ
Ánh mắt đợi...mắt chờ buồn xa vắng !
Ôi ! Ánh mắt nhàn nhạt màu của nắng
Tím hoàng hôn chiều vắng lặng thinh không
Ta thấy hồn tan loãng giữa mênh mông
Rồi lãng đãng chìm vào trong ánh mắt .
HL.
Bóng đơn đi giữa đường chiều
Em ơi gió lạnh thu vừa
Tàn bao xác lá gọi mùa sang đông
Mai đây nắng đã thôi hồng
Chiều nhìn tuyết đổ chạnh lòng tha hương.
Tuyết rơi trắng cả con đường
Nghe buồn cô lữ dặm trường mình ta
Thẩn thơ dưới bóng chiều tà
Nhìn mây dạ hỏi quê nhà nơi đâu.
Gió đang trở ngọn đông sầu
Chiều mây xám ngắt một màu quạnh hiu
Bóng đơn đi giữa đường chiều
Bên kia em có ít nhiều nhớ ta ?.
HL
Hình Bóng Cũ
Ta trở lại rực phố chiều nắng hạ
Con đường quen nghe bỗng lạ bước chân
Một chút gì xao xuyến đến bâng khuâng
Lòng ngơ ngác khi nhìn người qua vội
Gốc me già theo tháng năm cằn cỗi
Mái trường xưa giờ cũng khác đi rồi
Trông điêu tàn loang lổ bạc màu vôi
Cổng đóng kín im lìm mùa hạ chết
Nắng chiều rơi từng vạt buồn mỏi mệt
Trường vắng tênh đàn sẻ nhỏ nô đùa
Góc sân trường nở tím đóa hoa mua
Cỏ lan dại theo rào sân bao phủ
Nghe đau nhói nhớ một thời xưa cũ
Mái trường xinh cô bạn nhỏ xinh xinh
Dưới gốc me tình thắm biết bao tình
Tay vuốt tóc ánh mắt nhìn bỡ ngỡ
Mỗi độ hè xa nhau là nhung nhớ
Giấy học trò mực tím viết tình thơ
Trao cho nhau dò dặn những ước mơ
Nên giữ lấy mối tình thơ êm ái
Rồi từ đó chẳng bao giờ gặp lại
Đời nổi trôi theo những nhánh sông buồn
Tóc nhuộm màu vai áo bạc phong sương
Nay trở lại nghe nỗi buồn heo hắt
Tuổi thơ ơi! một thời ta đánh mất
Nắng sân trường áo trắng tóc người thương
Giờ tìm đâu đời muôn vạn nẻo đường
Hình bóng cũ đã về phương vô định
HL
r
An Old Silhouette
English version by NGUYEN HUU LY
I returned to the shining bright streets in a summer late afternoon
How strange-looking these familiar streets in my footsteps, suddenly!
A little bit of emotion from stirringness to fretfulness
I felt myself stupefied by looking at the hurried passers-by
A secular tamarind tree foot was stunted, because of the time
The old school today also looked quite different from the past
its view in ruins appeared spotted patches of bleaching lime-wash color
Its tight shut gate kept quiet during the dead-like summer
Melancholy reigned languidly in every place under the evening sunshine
The school was absolutely deserted without any frolic of the young sparrow flock
In the corner of the school court-yard, melastoma flowers blossomed violetishly
The wild orchid grasses plainly covered alongside the yard fence
A suffering pierced my heart in remembrance of memories in olden times
The nice-looking school with my pally, tiny, and pretty girl-friend
How much deep-felt sentiments we had, beside the tamarind tree foot!
Giving her hair an affectionate stroke, she glanced at me at fault
Having a sweet reminiscence about each other in every summer holiday separation
We wrote love letters with school paper sheets and purple ink
We exchanged together in making careful recommendations about what we have dreamed of
We tried to hold fast all gently emotional ties in correspondence
Since then, I have never seen her again
My life was full of ups-and-downs along the grieving river branches
By wind and dew, my hair had been tinted, and my shoulders-dressing, faded its color
Griefts have withered my heart on my return now
Oh, my childhood! An epoch in my life which has lost
The schoolyard sunshine, the white gown, and my sweethert's hair
How could I search for such an existence with myriads of ways now?
An old silhouette has already shifted to an indefinite direction
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2013 09:13:49 bởi Huyền Băng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: