Một Thời Để Nhớ
Lão Đi Tìm Ký Ức
Họa vui bài thơ "Cụ Già ở Phòng Trà Nam Quang " Mưa Buồn
Lão đến phòng trà cô bé ơi !
Ngồi đây tìm lại tuổi xuân thời
Nhớ khi xưa phép về thành phố
Nhạc rượu say sưa bỏ chán đời
Phòng trà xưa Lão có bao nhiêu
Rừng sâu núi thẳm Lão đi nhiều
Niên thiếu tám năm mòn chiến trận
Cái tuổi xuân thời quá hắt hiu .
Nay Lão già rồi lại nhớ xưa
Tự Do Bar nọ một chiều mưa
Nghe giọng Khánh Ly như bóp cổ
Lão quậy tưng lên vậy mới vừa
Tánh Lão hơi gàn tự thiếu niên
Ruột thẳng lòng ngay chẳng sợ phiền
Mặc vợ bạn mình Mai Bá Trác (*)
Cho dù mầy giận nỗi xung thiên
Bây giờ Lão nhớ thời xưa lắm
Thỉnh thoảng đi tìm chút dư âm
Phòng trà ngồi đó trong im lặng
Để nghe ký ức gọi thì thầm
Ai có trách già cũng mặc ai
Bảo già sinh tật lạ lùng thay
Họ nào hiểu được trong lòng Lão
Nỗi nghẹn buồn dâng nhớ tháng ngày ....
Huyền Lâm(*) Mai Bá Trác chồng cũ Khánh Ly bạn thời quân ngũ ..
Em mãi là cô bé của tôi yêu
Em mãi là cô bé của tôi yêu
Buổi gặp gỡ một chiều bên quán vắng
Ánh mắt trao nhìn nhau trong thầm lặng
Nhưng tiếng lòng đã nghe nặng con tim
Nhìn café từng giọt nhỏ êm đềm
Ôi nhớ lắm bàn tay mềm ngón nhỏ
Run run khuấy thẹn thùng đôi má đỏ
Bé yêu ơi ! nhớ lắm buổi hạ chiều
Em mãi là cô bé của tôi yêu
Ánh mắt đó một lần tôi bắt gặp
Chút e thẹn chút gì như ngượng ngập
Với tiếng cười trong vắt chuỗi pha lê
Bé yêu ơi ! cứ mỗi lúc đêm về
Là thoáng hiện dáng hình em trong mộng
Thương nhớ lắm ấp ôm hoài hình bóng
Của một người em gái nhỏ tôi yêu .
Bên quán xưa trong một buổi hạ chiều ...
Huyền Lâm ....
Tình Ca Mùa Hạ
Hạ đã tàn chưa để tiếng ve
Hình như nức nở tiễn chân hè
Sân trường vắng vẻ...trong im ắng
Phô nhỏ im lìm ...chẳng thấy nghe
Liếng thoắng trường tan chiều tiếng guốc
Vang vang lối cũ vọng đưa về
Mai nầy trở ngọn heo may đến
Áo lại loang đầy trắng nẻo quê.
Có kẻ bên đường chiều ngóng đợi
Tiếng guốc khua vang rộn lối về
Nhìn tà áo vẫy hồn si dại
Điệp khúc ru tình say mải mê
Mái tóc buông dài hương bưởi đưa
Áo trắng em chia vạt nửa vừa
Khép kín hồn ta trong nếp áo
Tình hạ ơi ngày ! ..yêu dấu xưa .
Huyền Lâm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.06.2014 00:15:34 bởi Phuongtim937 >
@ Thơ Phuongtim937 hay quá ! Em xin phép đứng ở 1 góc sân nhà PT đọc thơ ạ !
HẠ BUỒN
Hạ về
rớt cánh cuối sân
Ve sầu gọi nhớ
bâng khuâng phượng buồn
Vệt vàng
nắng chảy vương vương
Mưa rơi tí tách
màn buông trắng thềm
Vi vu
gió thổi mông mênh
Nhìn màu Hạ cuối
buồn tênh nỗi niềm
UYỂN NHI
16/6/201
UYENNHI199
@ Thơ Phuongtim937 hay quá ! Em xin phép đứng ở 1 góc sân nhà PT đọc thơ ạ !
HẠ BUỒN
Hạ về
rớt cánh cuối sân
Ve sầu gọi nhớ
bâng khuâng phượng buồn
Vệt vàng
nắng chảy vương vương
Mưa rơi tí tách
màn buông trắng thềm
Vi vu
gió thổi mông mênh
Nhìn màu Hạ cuối
buồn tênh nỗi niềm
UYỂN NHI
16/6/201
Chào Uyên Nhi ..sorry bấy lâu ray không khoẻ nên không vào net , thanks UN ghé thăm để lại bài thơ hay nì ..chúc luôn vui nhiều thi hứng nhé
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2014 08:32:00 bởi Phuongtim937 >
Nghiêng
Sông sâu sóng vỗ nghiêng đò
Đồng quê chiều lặn cánh cò chao nghiêng
Em cười nghiêng cả mạn thuyền
Nắng nghiêng dáng nhỏ dịu hiền chiều nay
Bờ tre nghiêng bóng đổ dài
Mây nghiêng thả ngọn tóc cày che ngang
Chiều nghiêng nắng trải thơm vàng
Bướm nghiêng cánh nhỏ mơ màng bên hoa
Áo bay nghiêng mỏng đôi tà
Nón che nghiêng nửa đường xa em về
Gió nghiêng lộng mái tóc thề
Làm ta nghiêng cả hồn kề bên em
Lá chao nghiêng rụng bên thềm
Thu nghiêng dáng liễu dịu mềm đong đưa
Rơi nghiêng vài hạt mưa thưa
Em ơi ! ta thấy tình vừa nghiêng nghiêng .
Huyền Lâm ... r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.07.2014 09:18:26 bởi Huyền Băng >
Từ ngày Bậu bước theo chồng
Viết theo kiểu miền quê Nam Bộ !
*******
Từ ngày Bậu bước theo chồng
Bỏ Qua ở lại chạnh lòng đêm đêm
Gió khuya thổi lạnh bên thềm
Bậu ơi ! thương nhớ ruột mềm từng cơn
Cống xang liếu xự cung đờn
Ai đang trỗi giọng gieo hờn cho Qua
Bậu giờ làm vợ người ta
Chiều quê bóng lẻ đường xa riêng mình
Cung thương đứt một nhịp tình
Để Qua ôm nặng bóng hình người xưa
Đồng sâu một nắng hai mưa
Giờ đây thiếu Bậu sớm trưa đi về
Tiếng buồn bìm bịp sông quê
Làm Qua nhớ tiếng hẹn thề Bậu ơi !
Nước qua bến cũ xa rồi
Một bờ lau sậy bồi hồi ngó theo
Bậu chê chán cái kiếp nghèo
Cong lưng mái đẩy nhịp chèo sông quê
Cho nên Bậu mới tìm về
Thị thành rực rỡ bốn bề xa hoa .
Nhận lời làm vợ người ta .!
Huyền Lâm
Ái Khanh ơi ! Ái Khanh ơi ! Lòng Trẫm buồn như mưa chiều liễu rũ Vàng son chi cung điện vắng bóng nàng Mấy hôm rồi Trẫm quên cả giang san Bỏ phế mặc triều ca không chấp chánh Vườn Thượng Uyển hoa tàn màu sương lạnh Đám cung tần mỹ nữ để mà chi Khi điện rồng đã thiếu bóng Mẫu Nghi Chiếc vương miện chơ vơ nằm gợi nhớ Ái Khanh ơi ! Đêm nằm nghe bên ngoài cơn gió trở Bên Long Sàng Trẫm lạnh lẽo đơn côi Còn gì vui khi vắng bóng Khanh rồi Nếu đổi được cả giang san nầy không tiếc Ta đã hiểu vì sao xưa Trụ Kiệt Cả Minh Hoàng cũng bỏ phế giang san Rồi U Vương chẳng tha thiết ngai vàng Một ánh mắt nụ cười thành xiêu đổ Ái Khanh ơi ! Lòng Trẫm buồn chiều nay như cổ mộ Nhớ Ái Khanh dạ Trẫm rối bời bời Thôi triều ca bỏ mặc đám bầy tôi Còn riêng Trẫm gối đầu tương tư nhớ ! ******* Quân tử , anh hùng thua mắt biếc Xả tắc , giang san kém nụ cười Cho nên nhân thế đầy điên đảo Bỏ mặc ngai vàng ..Trẫm nhớ Khanh .... Huyền Lâm ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.11.2014 22:16:54 bởi Phuongtim937 >
Tàn Mộng Thi Nhân ...
Ha ha !!!
Bỗng dưng lão đã trở thành thi sĩ
Mẹ nó đâu ra nhìn kỷ coi nè
Bấy lâu nay mụ nhà ấy cứ chê
Đồ ăn hại tối ngày lo vớ vẩn
Nhà rách nát áo quần không đủ bận
Lại nằm mơ công chúa với ngai vàng
Tàn mơ rồi thì bày đặt thở than
Thơ với thẩn nhìn vô mà bắt chán !
Ồ ! Mụ đâu biết làm thơ thì lãng mạn
Ôm Hằng Nga nhốt cả đám mây trời
Phải thả hồn buông mộng đến xa khơi
Ai như Mụ tối ngày quanh với quẩn
Mụ yên tâm mai nầy khi tới bận
Đem bán thơ mặc sức hốt vô tiền
Đến lúc nầy Mụ hết bảo lão điên
Còn khoe nhặng Lão nhà ta thi sĩ
Mụ nhìn xem đọc đi rồi khoái chí
Thấy thơ ta đọc hết để phê bình
Mụ hết còn dè bĩu mặt rẽ khinh
Thơ như thế mới đáng vào văn học sử !
Trời đất ạ ! tội nghiệp cho con chữ
Bị lão nhà chèn ép thấy mà thương
Nè Mụ nói cho nhà lão được tỏ tường
Thơ của lão đọc xong ....vào sọt rát ...!
Thôi mộng lão từ nay đành vỡ nát
Mụ vợ nhà còn giẫm nát hồn thơ
Tiếng thi nhân lão mộng bấy lâu giờ
Chưa ra ngõ gặp Mụ nhà đà tắt thở !
*******
Tàn rồi giâc mộng thi nhân
Mang hồn thơ chết mộ phần đem chôn ...!
Huyền Lâm ....
Cải kia giờ đã lên ngồng
Từ ngày em bước theo chồng
Vườn xưa cải đã lên ngồng bao năm
Sông buồn gió thổi lạnh căm
Em đi từ đó biệt tăm không về
Nghe sầu chật bến sông quê
Mùa thu đứng lại buồn tê tái buồn
Mưa chiều đọng giọt mùa thương
Gót xưa in dấu con đường giờ đâu ?
Sang sông đã lỡ nhịp cầu
Tình xa vẫy gọi lòng sầu chứa chang
Bến tình một chuyến đò ngang
Chậm chân lỡ bước người sang bến rồi
Mấy năm bao cuộc đổi dời
Bến kia mấy bận lở bồi thời gian
Tình xưa giờ đã ngút ngàn
Nhưng hình bóng cũ vẫn miên man buồn
Vẫn hoài một bóng người thương ....
Huyền Lâm ...
Tàn Mộng Thi Nhân ...
Ha ha !!!
Bỗng dưng lão đã trở thành thi sĩ
Mẹ nó đâu ra nhìn kỷ coi nè
Bấy lâu nay mụ nhà ấy cứ chê
Đồ ăn hại tối ngày lo vớ vẩn
Nhà rách nát áo quần không đủ bận
Lại nằm mơ công chúa với ngai vàng
Tàn mơ rồi thì bày đặt thở than
Thơ với thẩn nhìn vô mà bắt chán !
Ồ ! Mụ đâu biết làm thơ thì lãng mạn
Ôm Hằng Nga nhốt cả đám mây trời
Phải thả hồn buông mộng đến xa khơi
Ai như Mụ tối ngày quanh với quẩn
Mụ yên tâm mai nầy khi tới bận
Đem bán thơ mặc sức hốt vô tiền
Đến lúc nầy Mụ hết bảo lão điên
Còn khoe nhặng Lão nhà ta thi sĩ
Mụ nhìn xem đọc đi rồi khoái chí
Thấy thơ ta đọc hết để phê bình
Mụ hết còn dè bĩu mặt rẽ khinh
Thơ như thế mới đáng vào văn học sử !
Trời đất ạ ! tội nghiệp cho con chữ
Bị lão nhà chèn ép thấy mà thương
Nè Mụ nói cho nhà lão được tỏ tường
Thơ của lão đọc xong ....vào sọt rát ...!
Thôi mộng lão từ nay đành vỡ nát
Mụ vợ nhà còn giẫm nát hồn thơ
Tiếng thi nhân lão mộng bấy lâu giờ
Chưa ra ngõ gặp Mụ nhà đà tắt thở !
*******
Tàn rồi giâc mộng thi nhân
Mang hồn thơ chết mộ phần đem chôn ...!
Huyền Lâm ..
Nhớ Về Em
Ngồi dở lại những trang đời tình sử
Để chiều nay nghe nhẹ bước em về
Ta áo trắng trinh nguyên nồng hương gió
Của một thời ngan ngát những đam mê
Tôi ngày đó chí tang bồng hồ thỉ
Bước kiêu hùng chưa thoả mộng nam nhi
Em cô gái vừa tàn trăng mười sáu
Bao nhiêu chàng qua ngõ cội tình si
Nhớ thu ấy một mùi hương tóc gội
Nép vào tôi khúc khích tiếng em cười
Tay nhẹ vuốt mái tóc huyền buông thả
Ôi ! Tiếng cười làm ướt cả hồn tôi
Qua mấy mùa hạ đi thu lại đến
Em vừa tròn lứa tuổi mộng đôi mươi
Tình yêu kia mỗi ngày thêm một lớn
Ngỡ bên nhau đi trọn suốt nẻo đời
Tàn chiến cuộc lối đời mình chia cắt
Tôi lạc em đành mất một cuộc tình
Người em yêu giờ phương trời vô định
Mà trong tim vẫn đậm mãi bóng hình
Chiều nay dở lại trang đời tình sử
Tôi nhớ em nhớ quá những tiếng cười
Nhớ bờ vai thơm nồng hương tóc gội
Mà một thời đã ướt cả hồn tôi ...
Huyền Lâm ....Viết nhớ về người em gái năm xưa .. r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.01.2015 15:31:37 bởi Huyền Băng >
Lời Cô Gái Bán Chim Trên Bến Phà Mỹ Thuận ... Nhớ khi xưa mỗi lần sang Mỹ Thuận Khi chiếc cầu chưa được bắc qua sông Nhìn phà đưa từng chiếc rẽ xuôi giòng Khách bộ hành trên xe ngồi ngóng đợi Những cô gái bán rong ùa nhau tới Chạy lăng xăng miệng đon đã chào mời Đây nhãn lòng nọ trái ổi xinh tươi Chai nước ngọt chùm chôm chôm mới chín Gái miền quê sao mà da trắng mịn Áo bà ba mái tóc thả mượt mà Có một lần ngồi đợi chuyến đò qua Một cô gái bán chim chào đon đã Mời anh mua giùm chim em đi ạ ! Chim em tơ lông mới mọc vừa đầy Mập vun tròn anh cầm thử trên tay Chim của em anh xem là chim mới Đồng mùa nầy lúa cũng vừa chín tới Nên chim em toàn thịt chẳng ốm xương Anh cầm đi sờ thử mới tỏ tường Em không gạt anh đâu mà e ngại Nghe em mời với những lời vụng dại Muốn quay đi che mặt giấu nụ cười Nhưng sợ em hiểu được lại hổ ngươi Đành móc túi mua giùm chim em bán Dân gái quê ngày xưa còn trong sáng Vẫn vô tư trong lời lẽ chào mời Chưa biết nhiều chau chuốt ở đầu môi Em ngày ấy chắc giờ thành Bà Ngoại Không biết em có khi nào ngồi nhớ lại Những lời mời thời cô gái bán chim Nếu có nhớ chắc em cười tủm tỉm Ông khách nào chắc dại giống như em .... Huyền Lâm ....Ngồi nhớ vu vơ của mấy mươi năm về trước mỗi khi về phép qua chuyến phà Mỹ Thuận mà 1 lần được cô gái bán chim mời mua ....chuyện thật 100% giờ nhớ lại kể nhưng đã quên ít nhiều ..
Thổi hoài chi ngọn gió đông
Quê nhà trời đã vào đông Thương em gái nhỏ đơn phòng quạnh hiu Gió đưa buốt lạnh mỗi chiều Đường xa bóng lẻ ai dìu bước em
Sương rơi lạnh thấm vai mềm Áo len không đủ con tim ấm nồng Thổi hoài chi ngọn gió đông Co ro nỗi nhớ chạnh lòng em tôi
Đêm về thiếu một bờ môi Cô đơn gác nhỏ thiếu lời tình quê Lãng du hát _mộng trăng thề Tiếng thơ gởi đến vỗ về đời nhau , _______ Trời bên ấy vào đông rồi em nhỉ ? Chắc giờ đây gió bấc đã chớm mùa Nhớ áo ấm quàng khăn em kẻo lạnh Mỗi chiều về nặng hạt buổi đông mưa .../ Huyền Lâm ....
Xuân Đâu ..?
Én đâu chẳng thấy bay vê
Chỉ con quạ đứng tư bề tuyết vây
Co ro cánh phủ trắng đầy
Ai xuân bên đó phương nầy vẫn đông
Gió mang cái lạnh buốt lòng
Buồn ra đứng ngóng cánh đồng quạnh hiu
Áo xuân ai lượn dập dìu
Còn đây tuyết phủ mỗi chiều lạnh căm
Bể dâu một cuộc thăng trầm
Nghe xuân lòng lại buồn thăm thẳm buồn
Nửa đời xứ lạ tha hương
Nhìn hoa tuyếr rụng mắt vương vương sầu
Nhủ lòng tự hỏi xuân đâu
Mà trong ta cứ một màu cô liêu
Áo hoa xe ngựa dập dìu
Ai trong số đó ít nhiều hiểu ta ...
Huyền Lâm .... r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.01.2015 15:26:49 bởi Huyền Băng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: