Một Thời Để Nhớ
Trở Giấc
Em về vỡ giấc chiêm bao
Quờ tay gối lạnh lòng nao nao buồn
Tóc mềm xưa một mùi hương
Như còn đọng lại một giường chiếu chăn
Người đi để lại vết hằn
Đêm đêm trở giấc lòng bâng khuâng buồn
Gối sầu lạnh một mùa thương
Người xa xa khuất còn vương bóng hình
Bước sai một đoạn đường tình
Để nghe nhức nhối tim mình đêm đêm
Gió khuya thổi lạnh qua thềm
Trăng nghiêng bóng lẻ buồn tênh cô phòng
Trách ai se sợi tơ hồng
Lơi chi mối chỉ để lòng thêm đau
Tuổi đời năm tháng hư hao
Nhưng hình bóng cũ không vào lãng quên
Đêm nằm trở giấc buồn tênh !
Huyền Lâm .... r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.01.2015 15:25:41 bởi Huyền Băng >
Nỗi Buồn Tháng Tư
Tháng tư là tháng tư về
Bốn mươi năm chẳn chưa hề phôi pha
Vẫn đau nỗi hận nước nhà
Dù nay sương đã bạc pha mái đầu
Tháng tư là tháng tư sầu
Cho ta tạ lỗi mấy câu với người
Kiếm cung ngày ấy một thời
Ta không giữ được đất trời tự do
Nhìn em bé nhỏ gầy gò
Trên tay giấy số cặp giò chân không
Lách chen ngõ hẻm đường vòng
Chỉ mong bán được no lòng chiều nay
Tháng tư về mắt nghe cay
Lỗi ta đáng thẹn thân trai không tròn
Để giờ nhìn cảnh héo hon
Tan nhà mất đất gọi hồn dân oan
Bốn mươi năm đủ điêu tàn
Miền Nam một thuở huy hoàng ngày xưa
Bao năm nước chảy gió lùa
Đã hai thế hệ mấy mùa lá rơi
Mà sao oán vẫn ngập trời
Ai đem sông núi đổi dời bán mua
Ta người chấp nhận rằng thua
Chớ đem thành bại mà đo anh hùng
Qua rồi cái thuở kiếm cung
Khó đem quân tử luận cùng tiểu nhân
Vần xoay cuộc thế phong trần
Làm sao trả hết nợ nần quê hương .
Tháng tư về lại chợt buồn ....!
Huyền Lâm .....
Lối đơn một bước độc hành
Sương rơi nhỏ giọt chậm buồn
Nghe chân đã mỏi bước đường nhân gian
Sầu đeo nặng gánh dặm ngàn
Hoa rơi mấy độ lá tàn bao thu
Thiên niên một cõi xa mù
Quanh ta chỉ thấy hoang vu bốn bề
Chập chùng muôn dậm sơn khê
Bước chân vô định biết về nơi đâu
Lá rơi từng phiến thu sầu
Cỏ hoa như cũng nhuốm màu thê lương
Mình ta giữ chốn dậm trường
Gánh đời du tử nặng buồn thêm hơn
Đời ai mấy được vẹn tròn
Quay đầu nhìn lại đã mòn tuổi xanh
Cũng như chiếc lá trên cành
Úa màu rũ chết thôi đành theo thu
Lối đơn một cõi xa mù
Bước chân vô định tình , thù xin quên ....
Huyền Lâm ....
Cho Người Nằm Xuống . Anh đã thiên thu tròn giấc ngủ Núi sông nợ ấy đáp đền xong Ngàn năm danh tạc dòng dân Việt Chẳng hổ thân trai giống Lạc Hồng Thôi anh yên nghỉ anh yên nghỉ Chiến trận không màn chuyện thắng thua Chỉ biết anh đà tròn nhiệm vụ Nấm mộ vùi sâu đã mấy mùa Tôi kẻ bên đời còn ở lại Cuộc đời tiếp tục bước chân đi Nghe lòng gậm nhấm buồn thiên cổ Được mất đời ta có những gì ? Thôi anh yên nghỉ anh yên nghỉ Đã trả xong rồi nợ kiếm cung Những nắm xương tàn sao hận mãi Trách ai xử sự chẳng anh hùng .\ Anh giờ giấc ngủ miên trường Kẻ còn ở lại vô thường mãi đi ... Huyền Lâm ...Viết khi nhìn bức tượng Thương Tiếc nghĩa trang quân đội bị đập vỡ .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2015 23:16:33 bởi Phuongtim937 >
Buồn Xưa ..
Từ ngày em bước theo chồng
Vườn xưa cải đã lên ngồng bao thu
Sông buồn nghiêng nhánh mù u
Ôm con tiếng võng lời ru ạ ời !
Còn ta lạc bước bên đời
Náo nương xứ lạ đất trời buồn hiu
Tím mây hồn đọng mỗi chiều
Quê xưa lối cũ gợi nhiều nhớ thương
Trăm năm còn đọng giọt buồn
Ở trong ký ức cội nguồn xa xưa
Trải qua đã biết bao mùa
Vàng rơi mấy độ gió lùa về đâu
Chiều nay nhặt nắng bên cầu
Ngước nhìn lá rụng nghe sầu vào thu .
Huyền Lâm ... r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2015 14:35:57 bởi Huyền Băng >
Ta lỡ say rồi em gái ơi ! Ta lỡ say rồi em gái ơi !
Đêm nay buông mộng thả bên trời
Lắng nghe tiếng gió êm đềm nhớ
Dỗ giấc mộng đời em với tôi
Nửa mảnh trăng tàn khuya khoắc khuya
Đêm nay có kẻ mộng tìm về
Xa xăm chốn cũ chiều năm ấy
Giữa một trời xuân thơm ngát quê
Cách biệt đôi đường sao nhớ thương
Nụ hồng hôm ấy hãy còn vương
Nghe ngào ngạt lắm hương ngày cũ
Dù đã xa nhau vạn dặm trường
Bóng xế đêm tàn trăng đã nghiêng
Vẫn đầy ấp ủ một niềm riêng
Ơi em ! gái nhỏ phương trời đó
Canh cánh lòng ta nhớ một miền
Ta lỡ say rồi em gái ơi !
Đêm nay lại nhớ đến em rồi
Mấy chung rượu đắng lòng không ấm
Bởi thiếu vòng tay của một người .
Huyền Lâm ... r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2015 14:34:43 bởi Huyền Băng >
Hạ Xưa
Cành cao ngân đọng tiếng ve
Sầu rơi cánh phượng gọi hè sang đây
Bao nhiêu kỷ niệm hao gầy
Bỗng dưng sống lại những ngày còn nhau
Muốn quên kỷ niệm xưa nào
Nhưng rồi khó thể chìm vào thời gian
Hạ về lại nhớ miên man
Nhớ ve ru hạ nhớ tàng phượng yêu
Nhớ em dáng nhỏ yêu kiều
Phố vang tiếng guốc mỗi chiều em qua
Tóc buông thả quá mượt mà
Gió mơn man nhẹ đôi tà áo xinh
Nón che nghiêng dáng hữu tình
Mỗi chiều đứng đợi lặng nhìn ngẫn ngơ
Đêm về thao thức làm thơ
Gởi bao thương nhớ mộng chờ mai sau
Tình yêu đến tự hôm nào
Để đôi tim cứ dạt dào nhớ thương
Ngỡ là lối mộng chung đường
Đâu ngờ một cuộc tang thương đổi dời
Em nơi góc bể chân trời
Ta còn ở lại chuốc đời đắng cay
Trả xong cái kiếp đọa đày
Giờ trên đất lạ những ngày tha hương
Hạ sang nhớ cánh phượng buồn
Nhớ người em cũ lạc phương trời nào
Ve sầu trổi giọng trên cao
Nhớ em dáng nhỏ dạt dào của xưa .
Lòng luôn thương khúc hạ mùa ...
Huyền Lâm
Mộng Xưa
Ai thả trăng vàng lên biển nhớ
Hoa xuân ai rải khắp vườn yêu
Để nghe ngan ngát hương trong gió
Cho mộng hồn thương ngập lối chiều
Ai gợi tiếng lòng qua cánh gió
Vàng hoa nắng mộng những ngày mơ
Thoáng hương xưa lạc chiều hôm đó
Giữa một mùa xa gió lững lờ
Ai thả tiếng lòng theo gió đưa
Về đây khơi dậy một hồn mưa
Nghe từng tiếng vọng buồn ray rức
Giữa một đêm thu mộng chợt vừa
Ai dắt nỗi buồn qua lối cũ
Để chiều nghe nặng nhớ thương xưa
Sao ai khơi lại trong tiềm thức
Vết bụi thời gian đã mấy mùa .
Huyền Lâm ....
Em bảo thơ ta thiếu tiếng yêu ! Em bảo thơ ta mất tiếng yêu Lời thơ tím ngắt cảnh mây chiều Tiếng thơ đau nhói hờn thân phận Buồn tựa cổ thành hoang phế rêu Vì em không hiểu tiếng thơ ta Tình yêu trong ấy rất đậm đà Dòng sông bến cũ chiều quê Nội Tiếng Mẹ ru hời yêu thiết tha Ta có tình yêu rất mặn nồng Yêu từng vạt nắng rớt trên sông Tiếng con bìm bịp chim cu gáy Nhớ đến là ta chạnh cả lòng Những lúc nằm nghe mưa nửa đêm Lòng ta bất chợt lại nghe mềm Yêu tiếng mưa rơi trên mái lá Của một đời thơ quá ấm êm ! Em bảo thơ ta thiếu tiếng yêu Em đọc kỷ đi nó rất nhiều Tiếng yêu ta đã dành trong ấy Đâu phải nhân tình mới nghĩa yêu . Huyền Lâm .....
Chiều Vu Vơ
Bên kia trời đang còn hạ
Những chiều nắng rớt vàng hoe
Chắc còn vài bông phượng đỏ
Gió đưa cánh mỏng lập lòe
Bên nây chiều sương trắng ngọn
Nghe từng cái lạnh se se
Hình như mùa thu đang chớm
Theo ngọn heo may trở về
Ngọn gió vờn qua rất nhẹ
Trên đồng cỏ vắng mênh mang
Nhìn đàn ngựa hoang gặm cỏ
Nhởn nhơ dưới nắng chiều tàn
Bỗng dưng nhớ về phương ấy
Nhớ vùng quê xưa đáng yêu
Nghe mỏi chân người viễn xứ
Đồng sâu hun hút đợi chiều
Bao giờ đến bao giờ nhỉ ?
Ta bước trở về lối quê
Giẫm lên dấu chân ngày cũ
Tìm lại ngày thơ mải mê ...
Huyền Lâm ...
Chiều trên đồng cỏ
Chiều nay thơ thẩn trên đồng
Nhìn mây lãng đãng bềnh bồng gió đưa
Se se cái lạnh chớm mùa
Nắng chưa tàn hạ nghe vừa hơi thu
Xa xa mấy vạt sương mù
Bước chiều lối cỏ hoang vu lạnh buồn
Một chòm hoa dại bên đường
Vài con bướm lượn tìm hương cuối chiều
Con đường độc đạo quạnh hiu
Bước chân cô lẻ buồn thiu lối về
Nghe hồn nhớ mảnh tình quê
Dòng sông bến nước bờ đê ruộng vườn
Chạnh lòng một kẻ tha hương
Chiều nay đồng có gợi buồn xa xôi
Bao nhiêu năm đã qua rồi
Xa quê cách mẹ phương trời bên kia
Sầu đâu bất chợt rơi về .....
Huyền Lâm ... R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.09.2015 13:02:40 bởi Nguyệt Hạ >
Cải kia giờ đã lên ngồng
Từ ngày em bước theo chồng
Vườn xưa cải đã lên ngồng bao năm
Sông buồn gió thổi lạnh căm
Em đi từ đó biệt tăm không về
Nghe sầu chật bến sông quê
Mùa thu đứng lại buồn tê tái buồn
Mưa chiều đọng giọt mùa thương
Gót xưa in dấu con đường giờ đâu ?
Sang sông đã lỡ nhịp cầu
Tình xa vẫy gọi lòng sầu chứa chang
Bến tình một chuyến đò ngang
Chậm chân lỡ bước người sang bến rồi
Mấy năm bao cuộc đổi dời
Bến kia mấy bận lở bồi thời gian
Tình xưa giờ đã ngút ngàn
Nhưng hình bóng cũ vẫn miên man buồn
Vẫn hoài một bóng người thương ....
Huyền Lâm ....
Động
Thu đến rừng phong trở sắc vàng
Một đồng cỏ chết nét buồn hoang
Nghe đêm trôi tuột về xa ngái
Nửa mảnh trăng treo lạnh bóng tàn
Tiếng cú rùng mình ớn lạnh đêm
Nghe như ma quái nhẹ bên thềm
Vẫy tay kêu gọi về lòng mộ
Đời có gì vui cứ nán thêm
Cỏ đẫm ướt mềm sương phủ sương
Bên tai văng vẳng tựa hồi chuông
Tiếng kinh tịnh độ hồn siêu thoát
Một kiếp trầm luân bỏ chán chường
Gió thốc liên hồi gió thốc qua
Rung cành lay động cả hồn ta
Nghe tâm điên đảo trong tiềm thức
Ảo ảnh lung lay cứ nhập nhòa
Nghe tựa đêm thu lá trở mình
Nỉ non thân phận tiếc bình minh
Sợ mai không được nhìn lần cuối
Ngọn gió đêm qua đã cố tình ...!
Huyền Lâm ...
Giấu
Tôi tập nhớ để dần quên tất cả
Chuyện vui buồn cùng dĩ vãng xa xôi
Tôi tập giấu những gì trong ký ức
Vì thời gian xa lắc đã qua rồi
Buồn cũng vậy có khi nào biết trước
Mà khi vui đời cũng đã hạn kỳ
Giữa ngày đêm cứ nhập nhòe lẫn lộn
Lối đời nào cứ lạc bước chân đi
Muốn lắng đọng những phiến buồn trầm tích
Cuộc trần gian tự nghĩ đã được gì
Đưa tay chụp những mảng sầu trắng toát
Ảo ảnh hồn lại ngỡ bóng lưu ly
Tôi tập giấu để cho lòng thanh tịnh
Tập quên đi nhìn lại chính thân mình
Lúc hừng hực khi trắng màu bàng bạc
Rốt cuộc đời chẳng thoát kiếp phù sinh .
Huyền Lâm ...
Hy Sinh
Chiều nay toán lá nhảy dù
Giải vây phá trận sương mù mùa thu
Gió reo như tiếng đạn thù
Xác rơi tơi tả cứ vù xung phong
Thay nhau xác cứ chất chồng
Nằm bên cội cũ hỏi lòng có đau
Mới xanh tươi của hôm nào
Giặc thu xâm lấn chiếm vào rừng xanh
Tội cho cây cũ trơ cành
Đoàn quân lá đã thôi đành hy sinh
Nằm im chồng chất tội tình
Thôi yên giấc ngủ phận mình đã xong .
Huyền Lâm ..
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: