Một Thời Để Nhớ
Lau Đi Dòng Lệ .
Em vẫn lặng ngồi thương nhớ đêm
Một vòng tay ấm mộng mơ tìm
Nhưng em nào chịu quên tình cũ
Để khúc ru sầu khoắc khoải thêm
Thôi nhé cuộc tình nay đã xa
Gạt sầu lau lệ sớm phôi pha
Tìm vòng tay mới quên em nhé !
Đừng để thời gian phí ngọc ngà
Đừng khép khuê phòng thương nhớ xưa
Cho hồn đọng giọt tựa chiều mưa
Cho dù chờ đợi bao năm nữa
Kẻ đã quay lưng chẳng thể về
Em thấy cuộc đời có bao lâu
Thời gian dòng nước chảy qua cầu
Cứ xuôi xuôi mãi về vô tận
Vừa chớm xuân xanh thấy bạc đầu
Hãy mở tiếng lòng ra nhớ thương
Đem tình ướp lại một mùi hương
Để nghe phảng phất chiều trong gió
Những cánh hoa thơm vạn nẻo đường
Huyền Lâm ....vu R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2015 22:23:53 bởi Huyền Băng >
Cát Bụi
Đừng bao giờ trách lòng người sâu cạn
Bởi nhân gian muôn vẻ của cuộc đời
Ta với em - rồi cũng phận lá rơi
Mai cát bụi trở về cùng cát bụi
Nên bây giờ ta chẳng còn hờn tủi
Cứ an nhiên nhận lãnh kiếp con người
Buông thả lòng quên mọi chuyện buồn vui
Có đôi lúc thấy đời không vướng bận
Ta cũng đã quên đi lòng thù hận
Ngước nhìn đời thanh thản đợi tàn hơi
Em thấy không nhân thế một kiếp người
Quá ngắn ngũi khi so cùng trời đất
Nên cuộc sống giữ tâm hồn chơn chất
Và lòng mình nên nở đóa bao dung
Điểm thời gian cho đến phút sau cùng
Là hoang mộ chập chùng màu cỏ dại
Ta đứng lặng giữa chiều buồn quan tái
Nhìn mây trời sương trắng nắng vàng rơi
Rồi gẫm suy cho số phận con người
Là cát bụi sẽ về cùng cáy bụi ...
Huyền Lâm ... R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2015 13:00:38 bởi Nguyệt Hạ >
Thời Gian Hỡi....
Thời gian hỡi ! Sao vội vàng chi lắm
Mới đây thôi mà cuối ngả cận kề
Khi nhạc đời còn trổi giọng đê mê
Chậm lại chút lối về đừng nên vội
Hương của gió nồng nàn từng đêm thổi
Rượu tình xuân chén ngọc vẫn tràn đầy
Dưới trăng vàng mộng cứ lã lơi say
Có thấy không ? hoa đời còn phơi phới
Cởi lớp áo mấy mùa đông cằn cổi
Khoác xiêm y tìm lạc thú giao hòa
So cung đàn dạo lại bản tình ca
Buông nốt nhạc bỗng trầm gieo réo rắc
Thả tiếng lòng đi theo từng cung bậc
Hãy lãng quên tiếng gọi của thời gian
Dù thanh xuân hay đến lúc héo tàn
Cứ thanh thản đừng vội vàng chi lắm
Năm tháng hỡi ! Hãy trôi đi chầm chậm
Để thu dài màu lá đẹp nên thơ
Đời còn vui tất cả vẫn còn chờ
Thời gian hỡi ! Đừng vội vàng chi lắm ...
Huyền Lâm ....
Em ơi ! Bỏ Cái Dại Khờ Em ơi ! bỏ cái dại khờ
Tiếng thơ lãng mạn đợi chờ mà chi
Gió mây đâu thể níu ghì
Nhớ nhung ảo mộng ích gì hỡ em
Người thơ lòng dạ yếu mềm
Trông trăng nghe gió cũng tìm vu vơ
Thả hồn ru những vần thơ
Đắm chìm mộng ảo giữa bờ thực hư
Lá rơi cũng đủ ngôn từ
Xót thương tiếc nuối của người thi nhân
Nhớ xa rồi lại tiếc gần
Khi đời thực tại đâu cần viễn vong
Ai đi lượm sợi nắng hồng
Thả hồn ru mộng bềnh bồng gió mây
Người thơ hồn tận đọt cây
Mua trăng bán cuội đủ đầy đó em
Thế nên khuyên chớ có thèm
Mơ chi ảo mộng lại thêm nhức đầu
Thi nhân hồn tận đâu đâu
Cà lơ phơ phất nhìn rầu lắm em
Vậy mà họ cứ bảo thèm
Được về cung Quãng dựa thềm Hằng Nga
Mơ ôm ấp bóng trăng ngà
Nhìn vô trông họ quả là điên điên
Em ơi ! đừng vướng chữ phiền ...
Huyền Lâm ....
Gió Thu .
Có một đêm buồn nghe gió thu
Trên hàng thông nhọn hát vi vu
Bâng khuâng tưởng nhớ gì xa vắng
Giữa cánh đồng hoang lạnh mịt mù
Nhớ lắm quê nhà viễn khách ơi !
Nhớ xưa tiếng võng Mẹ ru hời
Tuổi thơ nhớ lắm chiều quê Nội
Nhớ cả không gian của một thời
Xứ lạ đêm buồn nghe gió đưa
Lại nhớ bên sông lả ngọn dừa
Nhớ tiếng chim kêu chiều nước lớn
Nhớ thềm bong bóng nhớ chiều mưa
Gợi nhớ chi lòng hỡi gió thu
Giữa đêm đồng cỏ lắm sương mù
Bao nhiêu nỗi nhớ dâng tràn mãi
Cho chạnh nỗi buồn khách lãng du .
Huyền Lâm ..
Chiều Tàn Thu .
Bất chợt hôm nay trời trở lạnh
Cuối mùa lá rụng rớt lên thê
Chân mây xa vắng trời quê mẹ
Quay quắt hồn thương mội lối về
Lặng lẽ bên song nhìn lá rụng
Vàng xuống ngoài sân chạm nỗi buồn
Mấy chục năm trời trên đất lạ
Áo đời trắng nhuộm lớp phong sương
Những buổi thu tàn trên đấr khách
Dưới chiều nhàn nhạt ánh tà dương
Hàng cây đứng sững chiều sương khói
Trơ trọi chơi vơi những nhánh buồn
Mai nầy ngọn gió mùa đông tới
Lạnh lẽo theo về trong tuyết rơi
Khuấy động nỗi lòng người viễn xứ
Giọt sầu lại đọng nhớ thêm thôi
Trên ngọn thông già gió vi vu
Ngoài kia đồng cỏ phủ sương mù
Lữ khách nghe lòng sao trống vắng
Nỗi buồn hoang lạnh buổi tàn thu ...
Huyền Lâm ...
Nhớ Mẹ !
Cứ mỗi lần ngồi nhớ đến quê hương
Là nghe nặng giọt buồn vương trên khóe
Mái nhà xưa nhớ dáng hình của mẹ
Theo thời gian tuổi hạc cứ hao gầy
Tấm lưng còng tóc trắng một màu mây
Buồn quanh quẩn những tháng ngày còn lại
Nhớ đàn con nơi phương trời xa ngái
Mà thời gian như nước chảy xuôi dòng
Biết quê nhà mẹ vẫn mãi chờ mong
Đàn thiên di bay về bên tổ ấm
Phía bên kia một phương trời thăm thẳm
Mẹ buồn thương đôi mắt lặng từng giờ
Ôi ! làm sao tìm lại được ấu thơ
Bên gối mẹ đêm dài êm ấm quá
Tiếng hát ru những đêm trăng vào hạ
Giọng à ơi ! đưa giấc ngủ vào đời
Chiều nay buồn nghe nhớ lắm mẹ ơi !
....................
Huyền Lâm ....
Ký Ức
Muốn xoá đi mảnh thời gian
Của trang quá khứ huy hoàng ngày xưa
Sao hồn cứ mãi đong đưa
Sầu lên mắt lệ như vừa chợt rơi
Bao nhiêu năm tháng qua rồi
Mà sao cứ mãi một thời vấn vương
Vẫy tay tống tiễn đoạn đường
Nhưng không xoá hết mấy chương cúa đời
Gác buồn lẳng lặng đêm trôi
Trắng đêm bên ngọn đèn ngồi mông lung
Từng trang ký ức chập chùng
Như đang vây bủa mịt mùng khói sương
Mưa khuya gió lạnh đêm trường
Nghe lòng thêm đậm nỗi buồn xanh xao
Ước chi một trận mưa rào
Xoá đi tất cả cuộn vào hư không
Chẳng vương vấn bận cõi lòng ...
Huyền Lâm . R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2015 22:25:53 bởi Huyền Băng >
Tôi không là thi sĩ
Tôi không là thi sĩ
Cũng chẳng phải nhà thơ
Gã giang hồ thất chí
Buồn ngồi viết vu vơ
Nên bảo tôi thi sĩ
Sẽ tội nghiệp nàng thơ
Với dăm ba con chữ
Mang đầy những ngu ngơ
Nhìn trăng rồi mơ Cuội
Được ngồi kế Hằng Nga
Dù muôn đời một gã
Đi quét từng lá đa
Nên nhiều khi thấy lạ
Người bảo tôi nhà thơ
Không chịu nhìn cho kĩ
Chỉ một gã cà lơ
Đi mua trăng bán gió
Vói mộng hái sao trời
Mua gió trăng không vốn
Bán chẳng ngại lỗ lời
Cứ oán thu trách hạ
Rồi thù cả mùa đông
Đúng nửa điên nửa tỉnh
Thấy báo đời hay không ?
Tôi không là thi sĩ
Mà cũng chẳng nhà thơ
Một tên cù bơ bất
Giữa chợ đời phất phơ ....
Huyền Lâm ....
Muộn Màng .. Mình gặp nhau đã mòn tuổi xuân thì Ta với em còn gì ngoài nỗi nhớ
Hai cuộc đời giữa bến bờ đã lỡ
Từng khúc buồn trên lối mộng chông chênh Có nhiều khi lòng lại muốn tìm quên Quên quá khứ quên cuộc đời hiện tai Bởi không muốn gieo thêm niềm ngang trái Xót cho người và chạnh tiếc cho ta Gặp nhau chi khi đời đã sương pha Hồn bạc phếch thấy nhòa đôi mắt mỏi Ta ngại lắm tiếng thời gian chờ đợi Bởi bóng đời đã ngả xuống hoàng hôn Cuộc bể dâu làm cằn cỗi tâm hồn Tiếng yêu thương đôi khi lòng nghẹn nói Ta thương em nhưng lòng luôn tự hỏi Đời còn gi để chia sớt cho em .? Huyền Lâm ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2015 06:42:23 bởi Phuongtim937 >
Bến Xưa .
Từ em tách bến sang thuyền
Bên nây lau sậy một miền hoang sơ
Chiều nghiêng cây rũ bóng chờ
Người thương năm nọ bây giờ về đâu
Gió đưa rụng xuống trái sầu
Không gian vắng lặng nhuốm mầu cô liêu
Dòng sông lác đác mưa chiều
Đứng trên bến cũ lòng hiu hắt buồn
Một hình bóng mãi vấn vương
Dù cho đã biết nẻo đường chia đôi
Gió mưa mấy độ qua rồi
Bến xưa mấy bận lở bồi người ơi !
Sao lòng nhớ mãi không vơi
Cứ ôm tình cũ một thời chắt chiu
Gió đưa lạnh buổi mưa chiều
Người xưa còn có ít nhiều nhớ nhau .
Huyền Lâm ....
Chạy Xe Đạp Ôm
Ngày mãn tù ta về lại quê xưa
Thân tơi tả giống như tàu lá rách
Nhà cửa trống trơn gần như sạch bách
Được thằng em mua rượu cứ uống chùa
Nghỉ mấy tuần giờ tính chuyện ăn thua
Xa đạp cũ mang lau chùi sạch sẽ
Ra chợ trời coi đồ nào rẻ rẻ
Về tân trang chiếc xe đạp thiếu thời
Đến giờ nầy mới thật gã chịu chơi
Yên nệm gối bọt ba ga mềm mại
Mười mấy năm giờ mới cầm tay lái
Nhảy lên yên đi làm gã đứng đường
Sáng ra bến dựng xe ngồi mơ tưởng
Của một thời cứ mộng đế cùng vương
Khách kêu xe mắt gã nhìn lơ láo
Thành phố quen chạy cứ mãi lạc đường
Có nhiều khi lên dốc cầu Cái Khế
Rụng đôi chân mà xe chẳng chịu bò
Cô khách xót lòng xuống xe đi bộ
Thầm cám ơn cô khách quá dễ thương
Xưa đi học xá gì cầu với dốc
Đèo em sau xe gã đạp phăng phăng
Mười mấy năm thấy xuống đi quá mạng
Gặp dốc cầu cái mặt đã nhăn nhăn
Lúc không tiền uống café ghi sổ
Điếu thuốc rê quấn đốt để quên đời
Khi nổi hứng hát vài câu bất kể
Để cho lòng nhẹ bớt nỗi buồn vơi
Có những đứa lại ác mồm ác miệng
Gã đạp xe là chờ cuộc chờ thời
Sao không chịu nghĩ thương giùm phận rách
Nói coi chừng vào rọ lại như chơi
Mấy năm ròng ta làm gã xe ôm
Sáng cháo chợ chiều cơm nhà quen cữ
Nhờ đổi đời nên trở thành thứ dữ
Gã đạp ôm lơ láo nhất thị thành ....
Huyền Lâm ....Viết nhớ những ngày làm tài xế xe hạng nặng ..lái đạp ôm !!!
Đi Tìm Ký Ức Ta đi tìm ký ức Chỉ thấy lá thu vàng Ngỡ ngàng dâng trong mắt Nỗi buồn rơi mênh mang Ta đi hàn vết rạn Của một thời đi hoang Chỉ thấy từng mảnh vỡ Chừng như vừa nát tan Ta tìm trong trống vắng Một khoảng lặng cho lòng Chỉ thấy trào bão tố Giữa biển đời mênh mông Ta ngược về quá khứ Tìm lại tuổi thơ vàng Nhưng thấy toàn sương khói Chắn lối về giăng ngang Ta tìm nơi yên tĩnh Ru giấc ngủ yên bình Nhưng bão tràn sóng nổ iNúi đồi còn điêu linh Quay ngược về hiện tại Chập chùng núi đồi hoang Một mình ta lạc lõng Giữa chợ đời nhân gian ... Huyền Lâm .
Thèm ơi ! mái ấm chiều đông
Nửa đời bỏ xứ lìa quê
Thương ta một chốn đi về vẫn xa
Nổi trôi lạc mấy giang hà
Đêm nằm ngắm ánh nguyệt tà buồn hiu
Tuổi thơ , chim sáo cánh diều
Tung tăng bước nhỏ mỗi chiều trên đê
Từ trong tiềm thức quay về
Nhà xưa cảnh cũ buồn tê tái lòng
Thèm ơi ! mái ấm chiều đông
Để quên thân phận bềnh bồng gió sương
Vi vu sáo gió đêm trường
Ru đời viễn xứ nỗi buồn mênh mang
Trăng khuya chếch bóng đêm tàn
Từng dòng ký ức chảy tràn vào tim
Sương rơi nhỏ giọt bên thềm
Thương quê nhớ mẹ ruột mềm từng cơn
Trở trăn giấc ngủ chập chờn ...
Huyền Lâm .
Thao Thức .
Đêm nằm nghe mưa rớt
Nặng hạt mé hiên ngoài
Ôi ! buồn rũ cả đôi vai
Tàn canh trăn trở lạc loài tha hương
Mưa mưa mãi canh trường không dứt
Tiếng mưa rơi ray rức cả lòng
Gió luồn hú cả rừng thông
Buồn dâng tâm sự chất chồng khôn nguôi
Sờ mái tóc hỏi mình bao tuổi
Rồi giật mình tiếc nuối ngày qua
Đời chưa sạch nợ san hà
Thân trai chưa đạt bóng tà qua song
Một thoáng nghĩ chạnh lòng tê tái
Nghiệp kiếm cung đổ gãy nửa chừng
Ngước nhìn bóng tối mông lung
Tiểu nhân khó luận anh hùng được thua
Dù biết đã cuối mùa thất chí
Vẫn giữ thời hùng khí của xưa
Ghét khinh những kẻ lọc lừa
Cong lưng đón nhận của thừa thế nhân .
Huyền Lâm ...Vu vơ .Một đêm thao thức dưới cơn mưa .
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: