Một Thời Để Nhớ
Nỗi Nhớ Ngày Xưa...
Chiếc phi cơ hạ thấp dần cao độ
Thoáng từ xa mờ nhạt ánh đèn đường
Bánh phi cơ rít mòn trên phi đạo
Ta mở lòng ra đón gió quê hương.
Chuyến xe đêm đưa ta về quê cũ
Ánh trăng mờ soi phủ lớp mù sương
Chiếc cầu treo vươn mình trong đêm lạnh
Đâu mất rồi chuyến phà cũ thân thương?!
Ta lặng lẽ bước qua từng con phố
Chợt thấy mình lạc lõng đến bơ vơ
Một chút buồn vương ,len vào nỗi nhớ
Mất hết rồi những kỷ niệm ngày thơ !
Con đường cũ bây giờ xa lạ quá !
Hàng bàng xanh bóng rợp cả lối đi
Đâu mât rồi những tàn cây phượng vỹ?
Tình học trò áo trắng ,phút chia ly !
Ta tìm lại được gì ,ngày xưa ấy?
Đời bể dâu biến đổi thật khôn lường !
Ba mươi năm một chặng đời quá nửa
Một chút lòng ấp ủ, chút buồn vương !
PT.937
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2007 04:09:54 bởi Viet duong nhan >
Làm Sao ?
Làm sao tìm được ý thơ vui
Khi cõi lòng ta luống ngậm ngùi
Không có chút màu tươi trong ấy
Như chiếc lá tàn dưới thu rơi. Làm sao tìm được ý thơ hay
Trong khi lòng cạn đã bao ngày
Khô khan nắng cháy bao mùa hạ
Một giọt mưa đời cũng quá xa. Làm sao tìm được ý thơ êm
Như gió heo may thoảng qua thềm
Khi hồn đông giá từng cơn lạnh
Thổi tạt qua đời càng lạnh thêm. Làm sao tìm được áng thơ yêu
Khi cõi lòng ta tựa buổi chiều
Sầu dâng tím ngắt buồn đơn lạnh
Chỉ đọng trong hồn nỗi cô liêu. Vì thế cho nên thơ của ta
Lạnh buồn tuyết đổ gió đông pha
Hương nồng mật ngọt không còn nữa
Thơ đọng nỗi sầu ,buồn xót xa .! PT.937 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2007 04:12:37 bởi Viet duong nhan >
Người Trở Về !
Chân bước chậm lối về qua phố cũ
Sắc se lòng cơn gió lạnh chiều đông
Mùa thu qua không còn nắng tươi hồng
Sương vướng lạnh bước chân đời cô lữ ! Ta về đây gót chân đời viễn xứ
Giẫm lá buồn sót lại buổi tàn thu
Hồn như tan theo những lớp mây mù
Bay lãng đãng tìm về thời xưa mộng. Mấy mươi năm dấu đời nằm im bóng
Bỗng trở mình thức giấc đón người xưa
Người trở về hồn vữa buổi sau mưa
Chỉ còn lại những vết bùn lầy lội ! Vết lăng trầm theo cuộc đời tăm tối
Còn lại gì tan rã một hồn đau !
Dấu ân tình cứ nối tiếp qua mau
Và mỗi bận lại hằn thêm vết khắc. Mỗi bước chân lại thấy hồn thêm chật
Dấu xưa đâu ? sao chỉ thấy nhạt nhòa !
Lớp sương mù trùm phủ khắp quanh ta
Như nhốt kín cả một thời xưa cũ ! PT.937 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2007 04:14:53 bởi Viet duong nhan >
Cám Ơn Người...
Ta cám ơn người còn nhớ ta
Còn đọng trong hồn chút xót xa
Còn gửi đến ta lời an ủi
Dù biết tình xưa đã nhạt nhòa. Ta cám ơn người vẫn chưa quên
Một gả phiêu bồng mất tuổi tên
Mất luôn tất cả tình xưa cũ
Đời trôi theo sóng mãi bồng bềnh. Ta cám ơn người đã cho ta
Biết được tình như sương khói nhòa
Biết được tình đời lòng đen, trắng
Ngày xưa ta ngỡ đẹp như hoa. Ta cám ơn người dạy ta khôn
Ngu ngơ ta lắm một linh hồn
Đem trọn chữ tình trao trọn vẹn
Để rồi sầu hận khó vùi chôn. Dù sao ta cũng cám ơn người
Hiểu được thế nào mối duyên lơi
Hiểu được thế nào tình đen ,bạc
Hiểu được nhân gian một chữ.. Đời ! PT.937 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2007 04:17:35 bởi Viet duong nhan >
Chiến Địa Xưa..
Thăm lại chốn xưa một buổi chiều
Từng bước chân buồn lạnh hắt hiu
Tìm trong ký ức thời xa cũ
Chiến địa ngày xưa gợi nhớ nhiều. Lửa loạn đốt tan đời son trẻ
Chiến hào, bom đạn chiều tịch liêu
Mười mấy năm qua thân viễn xứ
Về lại chốn xưa buồn quạnh hiu Tàn tro vết tích đã vùi chôn
Nhưng kỷ niệm xưa ngập cõi hồn
Khói lửa tưởng chừng còn vương vãi
Mờ mờ sương nhạt khói hoàng hôn. Nửa cuộc đời người sao quá nhanh
Thân trai chí lớn, mộng không thành
Ôm nặng vào hồn bao hận tủi
Mái đầu sương bạc ,tóc thôi xanh. PT.937 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2007 04:19:44 bởi Viet duong nhan >
Anh Ao Ước ..
Anh ao ước cánh chim trời lang bạt
Có một nơi trú lạnh giữa trời đông
Cánh đã mỏi qua mấy mùa bão động
Nhiều vết thương đã cắm chặt vào lòng. Anh ao ước biển đời thôi dậy sóng
Mặt hồ im còn lại một chặng đường
Buồm rách nát qua bao mùa gió lộng
Tả tơi đời còn kịp bến hay không? Anh ao ước khi ánh tà huy đổ
Nắng rực vàng đẹp tựa buổi chiều thu
Đừng mưa chiều đông lạnh quá âm u
Đừng sấm động , đừng loạn cuồng cơn gió.
Anh ao ước khi đêm về qua ngõ
Trăng thắp lên sáng tỏ một tình ta
Mây quyến rũ lá vàng đùa theo gió
Cùng bên nhau luân vũ khúc tình ca. Anh ao ước em từ phương trời nọ
Hiểu giùm ta đang lạnh mỗi đông về
Chăn chiếu đơn không đủ lòng ta ấm
Khi ngoài trời mưa tuyết phủ sơn khê. Anh ao ước có em nằm bên cạnh
Ta ôm em suốt cả một mùa đông
Như loài gấu ngủ vùi trong tuyết lạnh
Chẳng biết đất trời còn có hay không. PT.937 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2007 04:22:22 bởi Viet duong nhan >
Ươm Mộng.
Đem ươm giấc mộng chờ hoa nở
Một nụ tim lòng thơm ngát hương
Đem mơ kết lại thành chuỗi nhớ
Để suốt đời nhau mãi vấn vương. Đem trăng treo đỉnh đầu đêm hạ
Trải xuống đời nhau giấc mộng vàng
Đêm mây gom lại về một chốn
Bỏ cuộc đời mây kiếp lang thang. Đem neo thả xuống giòng sông mộng
Để thuyền thôi lạc nẻo bơ vơ
Đem giây cột chặt tình thương nhớ
Bỏ kiếp đi hoang chẳng bến bờ. Đem sợi tơ lòng trói buộc nhau
Đừng để rời xa sớm nhạt màu
Đem vòng tay âm choàng hơi thở
Để nụ hoa tình hương bay cao. Một chút tiếng lòng đến em yêu
Rằng ta nuôi mộng ước mơ nhiều
Ngày mai nắng đẹp đường chung bóng
Không còn hoang lạnh bước cô liêu. PT.937 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2007 04:25:11 bởi Viet duong nhan >
Tình Đời...
Mười mấy năm trời nơi đất khách
Nhìn đời chầm chậm bước đi qua
Mười mấy năm trời thân cô lữ
Vẫn nặng niềm đau nổi nhớ nhà. Lạc lõng từng ngày nơi xứ lạ
Tình người giờ cũng đã phôi pha
Bạn hửu nhiều khi làm mặt lạ
Như chừng chưa gặp một lần qua ! Tình cũ nhiều khi lỡ gặp nhau
Buông thả câu lơi một tiếng chào
Vội vã quay đi không ngoảnh mặt
Chắc sợ chuyện xưa lắm hay sao? Ta đã quên rồi chuyện trước sau
Đời ta xem tựa giấc chiêm bao
Sáng ra thức giấc ta quên, nhớ
Đừng sợ rằng ta kẻ đón rào. PT.937
Khúc Tình Xa.
Một khúc hát ru tình xa vời vợi
Một khúc sầu văng vẵng giửa đêm trôi
Tiếng ai đó nỉ non buồn đứt đoạn
Đêm đông dài đang lạnh, lạnh hồn ơi.! Hảy hát đi hát ru tình dang dỡ
Giai điệu sầu nức nở vọng tình xưa
Hát lên đi tìm lại chút hương thừa
Qua câu hát của ai vừa vang lại. Hát nửa đi ru nổi buồn quan tái
Mà hồn ta nặng trĩu mấy Đông qua
Lời hát buồn ru lại khúc tình xa
Ta ấp ủ qua bao mùa ly biệt. Tiếng ai đó nghe chừng như tha thiết
Khúc ly sầu da diết điệu bi ca
Nghe tím hồn sầu chất ở lòng ta
Từng âm điệu xé lòng ơi... tan vỡ.! Cứ hát đi ,cứ buông lời nức nở
Cứ oán hờn duyên nợ sớm phôi pha
Tàn mơ rồi héo úa một đời hoa
Chưa kịp nở đã mùa đông băng giá. Hoa tình yêu , sớm phai màu tàn tạ
Cánh hoa lòng lại nở đóa cố nhân !
Người hát đi cho ta được một lần
Còn nghe lại khúc tình xa...xa mãi. PT.937
Vần Thơ Đã Khép.
Chắc có lẽ từ nay ta từ tạ
Khép trang thơ để đánh dấu một thời
Mộng vu vơ rồi buồn nhớ chơi vơi
Cứ giọt lê. rơi hoài theo con chữ. Ta khép lại một mảnh đời quá khứ
Những buồn đau người đã tặng cho mình
Tiếp cuộc đời dong ruỗi bước phiêu linh
Chẵng mơ nữa những cuộc tình mờ ảo. Đời phiêu bạt gió mưa sờn vai áo
Thì làm sao mộng được gót son hài
Gánh sông hồ ta nặng một đời trai
Giờ xế bóng mộng hoài chi...ảo ảnh ! Đã bao năm gót mòn , đời tim lạnh
Thế thì thôi cứ để nó giá băng
Đừng vói tay mong níu bóng chị Hằng
Chỉ chợt ngã thêm lằn roi đau buốt. Xếp tất cả để rồi ta nhẹ bước
Buông tay ngà , đừng buộc lấy đời nhau
Em về đi , chúc hạnh phúc mai sau
Vần thơ khép , tiếng lòng xin từ tạ. PT.937
Ám Ảnh !
Muốn khép lại vần thơ
Nhưng sao lòng trăn trở
Có phải chăng vẫn còn vương vấn nợ
Nợ mơ hồ , một món nợ vu vơ ! Vừa mới khép , đã nghe lòng nhung nhớ
Đã thấy buồn trống vắng đến hoang sơ !
Cứ đăm chiêu cứ thẩn thờ trong dạ
Hay mình còn nặng nợ với nàng thơ ? Muốn quên hết những chuyện lòng dang dở
Muốn chôn vùi bao mộng mị ngày qua
Chiều không buồn khi nhìn sắc tím pha
Không thả mộng ru hồn theo cơn gió. Không buồn dâng thu về trên lá cỏ
Không gợn hồn theo ngọn gió heo may
Không mơ trăng , không nhìn áng mây bay
Hay ru mộng trong vòng tay ấm lạnh. Đã nhiều lần muốn quên rồi xa lánh
Muốn tạ từ ảo ảnh mộng thi nhân
Quay lưng đi không biết đã bao lần
Nhưng sao vẫn quay về nơi chốn cũ. Hỏi nàng thơ có gì mà quyến rũ
Hay nợ người chưa trả đủ cho đời
Nên cứ hoài ám ảnh mãi không thôi
Trói buộc chặc cả đời trong mơ tưởng ! PT.937
Tôi với Tôi !
Tôi đã dìu tôi khắp nẽo đời
Sông hồ , sa mạc bóng và tôi
Ngủ trên tuyết lạnh mùa đông giá
Ngồi giữa lưng đời nắng hạ phơi. Tôi đã dìu tôi những chặng đường
Rừng sâu , núi thẳm vết mù sương
Chiều mưa cô quạnh đời lữ thứ
Gót buồn bóng nhỏ lạc muôn phương.
Tôi đã dìu tôi qua lối mơ
Tự ươm giấc mộng đẹp nên thơ
Một trời xuân thắm đầy hoa nở
Tỉnh giấc tàn canh khói nhạt mờ.
Tôi đã dìu tôi dưới bóng đêm
Cố ru giấc ngủ mộng êm đềm
Ngày mai trời sáng bình minh chớm
Ảo ảnh lại tàn đau nhói thêm.
Tôi đã đi qua những cuộc tình
Đã từng ấp ủ chuyện ba sinh
Cũng từng chung lối con đường mộng
Tàn cuộc còn đây bóng với mình Tôi lại dối lòng với chính tôi
Bên kia hoa nở ngập khung trời
Cố lên đi nhé đừng nản bước
Dấu tích mù xa mộng rã rời. PT.937
Hạ Xưa 2
Mùa hạ về tháng sáu chiều mưa
Màu nắng nhạt cho mây vừa đủ tím
Tiếng ve ngân ru hồn mùa kỷ niệm
Mưa hạ buồn , mưa tím cả hồn ta.
Mưa tí tách nhỏ đều trên phiến lá
Lòng buồn rơi theo từng giọt mưa chiều
Hạt nào rơi thắm lạnh hồn hoang dã
Trống vắng chiều giữa mùa hạ cô liêu. Trong lòng ta , có chút gì không hiểu !
Cứ quay cuồng như chiếc lá đang rơi
Như chiếc thuyền lạc lõng giữa mù khơi
Khi nhìn giọt mưa rơi chiều tháng sáu. Bao kỷ niệm ập về như cơn bão
Mùa hạ nào cũng tháng sáu chiều mưa
Ta một lần đã làm kẻ tiễn đưa
Bao năm tháng sao hồn chưa phai nhạt ! Mưa ngưng đi ve đừng ru khúc hát
Làm lòng ta tan nát nữa thêm thôi
Bao nhiêu năm bao mùa hạ qua rồi
Sao cứ vẫn hạ về buồn tê tái. Không thể quên ! lòng ta luôn giữ lại
Là nắng hồng khi hạ chớm mùa sang
Là phượng đỏ , ve sầu màu áo trắng
Mà suốt đời ta vẫn nhớ miên man. PT.937
Mưa Đầu Hạ
Mưa trắng xóa , cơn mưa đầu mùa hạ
Đất vỡ òa mùa nắng hạn khô khan
Ôi ! chút mát dịu êm mùa khao khát
Đất đủ mềm bao ngày nắng chói chang. Ngọn gió nồm mang về đây nỗi nhớ
Thổi hạ chiều mùa cố quận xa xưa
Sóng lao xao nô đùa bong bóng vỡ
Rơi trên giòng từng đợt , đợt mưa thưa. Ôi ! tiếng ve vỡ bừng mùa hạ đỏ
Ngân nga dài trên lối nhỏ nên thơ
Con đường vắng quạnh hiu chiều mưa hạ
Con bướm buồn im đậu ngủ như mơ. Vài cánh phượng rơi rơi chiều theo gió
Chẵng còn ai ép phượng đỏ lên môi
Mưa tháng hạ ngày nào ta chung lối
Bờ vai ai ? Anh che lạnh một thời. Mưa đầu hạ cơn mưa chiều kỷ niệm
Nhỏ xuống hồn từng giọt nhớ xôn xao
Ơi người xa có chút lòng hoài niệm
Nụ môi nồng thơm ngát phút chiêm bao. PT.937
Mùa Hạ Em Đi
Cơn gió lạnh thổi qua triền bão cát
Xoáy tung mù ảo ảnh bóng tình xa
Em đi qua sóng đời ta ào ạt
Vỗ loạn cuồng vỡ nhịp trái tim ta. Hạ về đây mang nhiều con gió lạ
Nóng nung người mà lạnh cũng giá băng
Giữa nóng lạnh ta trở trăn , trăn trở
Nghe trong lòng một chút thoáng băn khoăn.
Hạ còn đây người tình nay đã mất
Vươn tay đời níu gọi lại hạ xưa
Tìm chút ấm ta ươm mầm dỉ vãng
Thử còn chăng sót lại chút hương thừa.
Nắng đốt cháy bao nhiêu mùa hạ cũ
Khô rụi cành cây hạn chẵng đơm bông
Gom chút gió thổi về cho đủ mát
Để cành xưa tươi lại cánh phượng hồng. Hạ đi qua bao nhiêu mùa ve trỗi
Khúc thương sầu ru nắng gọi mùa sang
Em đi qua bỏ lại tình nữa mảnh
Giữa hạ buồn ta hát khúc ly tan. PT937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2007 23:47:09 bởi phuongtim >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: