Một Thời Để Nhớ
Quê Mẹ !
Chiều nắng rớt trên sông
Vui đùa theo con sóng
Quê tôi đây đang vào mùa gió lộng
Hàng tre buồn cong oằn ngọn nhớ thương. Bao năm qua vai áo rũ mòn sương
Từ dạo bước lên đường thân viễn khách
Bỏ bến ra đi con đò đời đã tách
Chưa lần về cập lại bến sông xưa. Có những đêm dài
Ngồi ngắm ánh sao thưa
Buồn man mác
lệ như vừa rơi trên khoé
Ngâm khe khẻ
Những dòng thơ đất Mẹ
Nghe như hồn tan nhẹ giữa trời sương. Hồn quê ơi ! Sao lòng vẫn vấn vương
Từng khóm trúc , từng con đường tuổi trẻ
Ai xa quê mới thương về đất Mẹ
Thương bờ tre
thương tiếng Mẹ ru hời
Nghe sao lòng cứ mãi chơi vơi
Theo điệu hát à ơi chiều nắng ấm. Quê tôi đây
mây chiều xanh thăm thẳm
Dòng sông Tiền trải rộng nước reo cười
Cuộn theo dòng tim tím lục bình trôi
Con gió nhẹ lã lơi đùa cánh lá. Quê tôi ơi ! sao lòng nhung nhớ quá
Kiếp tha hương xứ lạ mấy thu rồi
Giữa tình người ngày càng trắng hơn vôi
Nghe thương nhớ một thời xưa quê Mẹ. PT.937 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2007 03:55:30 bởi Viet duong nhan >
Ai Đã Bảo ?
Ai đã bảo tình yêu là mật ngọt
Ta nhấp vào sao chỉ thấy cay nồng
Ba mươi năm ngọt bùi đâu chẳng thấy
Chi gặp toàn vị đắng lẫn gai chông ! Ai đã bảo hương nồng mùi quyến rủ
Làm hồn say ngây ngất đượm men tình
Ta đã thử nhưng rồi tim dị ứng
Hành hạ đời nửa kiếp phải điêu linh. Ai đả bảo tình yêu trăng thơ mộng
Sáng rực đời huyền ảo đẹp như mơ
Đưa tay níu thì ánh trăng tan vỡ
Bỏ lại đời một đêm tối bơ vơ ! Ai đã bảo tình yêu như hoa nở
Dưới nắng hồng rực rỡ một trời xuân
Ta hân hoan đưa vòng tay rộng mở
Lại ôm vào từng nỗi nhớ bâng khuâng. Ai đã bảo tình yêu cơn gió mát
Như heo may nhẹ thoáng chớm thu về
Ta đón nhận nhưng rồi cơn gió rát
Nắng hạ buồn thiêu đốt nát đam mê. PT.937 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2007 03:58:12 bởi Viet duong nhan >
Nhớ Quê Xưa !
Ôi nhớ quá ! khóm tre già im bóng
Mỗi chiều về lã ngọn rớt trên sông
Nhớ đồng sâu mùa lúa trổ đòng đòng
Con gió chướng ngạt ngào hương lúa mới. Nhớ đêm trăng sáo diều vi vu thổi
Hàng cau xanh hoa rụng trắng hiên nhà
Hương bưởi đưa thơm nồng đêm trăng lạnh
Nhớ tiếng chày giã gạo nhịp xa xa. Nhớ bờ đê chiều về bên mái lá
Khói nhà ai đang tỏa buổi cơm chiều
Mùi hương đồng theo gió thoảng hiu hiu
Con đường vắng cuối chiều , ôi nhớ quá ! Nhớ những buổi cơn mưa đầu chớm hạ
Cải vườn sau giờ nay đã lên xanh
Con bướm vàng bay lượn cứ vờn quanh
Ôi đẹp lắm ! bức tranh miền thôn dã. Nhớ tóc dài của ai chiều buông xõa
Bên bờ ao nhìn đàn cá đang bơi
Mắt nhung đen yêu lắm đã một thời
Đôi mắt ấy nhớ ai buồn rơi lệ. Xa quá rồi trải qua bao dâu bể
Con đường xưa trong ký ức mà thôi
Bao dấu yêu giờ cũng đã qua rồi
Thôn xóm cũ , người tình xưa...dỉ vãng ! PT.937 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2007 03:59:42 bởi Viet duong nhan >
Hạ Xưa 3
Em bên kia , khung trời xanh mùa hạ
Nắng rơi hồng trên những lôi em qua
Ve trỗi khúc ru sầu rung cánh lá
Buồn rơi rơi theo từng lối em về. Nón che nghiêng tà áo dài trong gió
Mái tóc huyền lộng xõa nắng chiều rơi
Vài chiếc hoa ngập ngừng buông cánh đỏ
Nhìn phượng buồn lòng chợt thấy chơi vơi.
Nghe len lỏi sầu rơi từng hạt nhớ
Cứ quay về ký ức một hạ xưa
Lòng chợt buồn khi mỗi độ nghe mưa
Nghe tiếc nuối chút gì xa xưa lắm. Giờ đôi bờ xa nghìn trùng thăm thẳm
Mùa hạ đây với nắng bức oi nồng !
Tiếng ve buồn màu hoa phượng cũng không
Chỉ vắng lặng mênh mông mùa hạ nắng !
*****
Hạ rơi đỏ thắm màu hoa phượng
Mỗi độ hè sang lất phất mưa
Ai đem phượng đỏ màu nhung nhớ
Gợi lại lòng đau một hạ xưa ! PT.937
Vết Chân Chim..
Hôm nay về lại Sài Gòn
Giữa mùa nắng hạ không còn gặp nhau
Giờ em trôi giạt phương nào
Để anh lạc bước đi vào cơn mê. Buồn len theo gió đưa về
Trời nung nắng hạ buồn tê tái buồn
Giọt sầu như chợt rơi tuôn
Khi nhìn cánh phượng trên đường đang rơi. Giữa trưa phố thị đông người
Xôn xao giọng nói tiếng cười chung quanh
Lang thang một bước độc hành
Treo ngang nỗi nhớ lên cành phượng xưa. Ước gì trời đổ cơn mưa
Xóa đi vết tích giữa trưa hạ buồn
Nước đâu trở ngược về nguồn
Tình xa lạc nẻo muôn phương khó tìm. Làm sao theo vết chân chim
Thôi thì cất giữ vào tim nhớ người
Ấp yêu kỷ niệm một thời
Dù cho góc biển chân trời vẫn xưa PT.937
Phải Chi..
Phải chi có một bãi bờ nào đó
Để làm nơi bến tựa một con thuyền
Sao cứ mãi suốt đời trên sóng nước
Sầu đầy khoang chở nặng những ưu phiền. Phải chi đời đừng nỗi cơn giông tố
Nhận chìm đi bao ước vọng thương yêu
Để ngụp lặn giữa con triều sóng vỗ
Bập bềnh trôi một số kiếp rong rêu. Phải chi đời chỉ mùa xuân tươi thắm
Không hạ về đốt cháy cả trời mơ
Hay Thu sang lá vàng gieo nhung nhớ
Đông lạnh buồn băng giá cả vần thơ . Phải chi đời còn được nhiều lối ngõ
Hoa nở đầy thảm cỏ trải xanh tươi
Bên cạnh ta một bờ vai nho nhỏ
Nụ môi hồng ai đó một trời yêu. Giờ chẳng biết tên em là chi cả
Dù Lan , Hồng , Huệ , Cúc hay Hoa
Một tiếng Anh cũng đủ làm ấm dạ
Và muôn đời ngào ngạt mãi trong ta. PT.937
Trăng Hạ
Đêm buồn nhìn áng trăng treo
Nhớ trăng mùa hạ quê nghèo năm xưa
Vài chòm sao bạc lưa thưa
Gió đưa mây nhẹ gợi vừa nhớ thương.
Hỡi người xưa cũ muôn phương
Có nhìn trăng hạ có vương vấn sầu
Tình xưa đã lỗi nhịp cầu
Nhưng em còn giữ chút mầu cho nhau.
Gió đưa cánh lá xạc xào
Nhìn đêm trăng hạ sầu nào chợt rơi.!
PT.937
Chiều Trên Biển TamPa
Ta thơ thẩn dưới chiều trên biển vắng
Sóng rì rào từng đợt trắng vỗ vô tư
Đưa mắt ngó khoảng không gian tỉnh lặng
Một nỗi buồn đang rơi nhẹ....hình như .
Bước chầm chậm đi trên làn cát mịn
Dấu giày in theo từng bước chân qua
Ngọn gió chiều thổi rát biển Tampa
Nghe lạnh lắm hồn ta , mùa bão nhỏ !
Cánh buồm ai no tròn theo con gió
Đi về đâu giữa chiều vắng mênh mông
Nhìn hải âu nô đùa theo con sóng
Buồn lẻ loi đang thắm đượm vào lòng.
Nhặt vỏ ốc lòng hoang mang tự hỏi
Xác thân đây còn hồn tận nơi đâu
Đã một thời đùa giỡn chốn biển sâu
Nay trơ trọi bạc mầu thân vỏ ốc !
Thấy trống vắng một nỗi buồn cô độc
Giữa biển trời ta chợt khóc cho ta
Cứ mỗi chiều trên biển vắng Tampa
Là lòng lại vỡ òa cơn hận tủi !
PT.937
Mùa Hạ bên kia
Gởi về em dòng thơ ngày chớm hạ
Mang nỗi lòng của một kẻ xa quê
Hạ nơi đây cả khung trời vắng lặng
Buồn chơi vơi theo vạt nắng rơi về. Hạ không có tiếng ve sầu trong gió
Không có mầu phượng đỏ chốn quê xưa
Không có những cơn mưa về bất chợt
Không lối mòn , không áo trắng tiễn đưa. Hàng thông đứng im lìm mơ dáng ngủ
Nắng khô khan con gió tạt oi nồng
Mùa hạ buồn tĩnh lặng dưới chiều không
Một cơn gió thổi mát lòng thân viễn xứ.
Nhìn nắng hạ một chút buồn tư lự
Hạ bên nầy sao nhớ nắng bên kia
Nhớ trường tan nhớ dáng nhỏ em về
Ôi ! nhớ lắm cung ve buồn tháng hạ. Pt.937
Nỗi Buồn Tháng Hạ
Đi trên lối nhỏ một chiều
Giữa con dốc nắng buồn hiu hiu buồn
Ve sầu trỗi khúc thê lương
Ru mùa hạ trắng buồn vương lối về
Kéo dài sợi nhớ lê thê
Sân trường gốc phượng câu thề ai trao
Từ ta khoác mảnh chiến bào
Thề xưa cũng đã đi vào lãng quên.
Đời như con sóng bồng bềnh
Rong rêu mấy độ phủ lên phận đời
Tình xưa áo trắng một thời
Nét buồn dỉ vãng ru lời thệ xưa. Hạ buồn từng nốt nhặt thưa
Tiếng ve rời rã buồn mưa trong lòng
Hỡi người tình đã qua sông
Hè sang nhìn cánh phượng hồng nhớ ta. Mấy mươi năm vẫn chưa nhòa
Nhớ màu cánh phượng nhớ tà áo ai
Trong ta nguyên vẹn hình hài
Sân trường dáng nhỏ tóc dài ngày thơ. PT.937 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2007 08:35:21 bởi Huyền Băng >
Buồn Vu Vơ
Một ánh trăng tàn rớt trên sông
Đủ gieo nỗi nhớ ngập trong lòng
Một vầng trăng lạnh đêm Thu Nguyệt
Cũng đủ nặng sầu thương nhớ , mong. Một vạt nắng chiều buông lẻ loi
Đủ gây thổn thức ở lòng tôi
Một vầng mây tím chiều mưa nhẹ
Cũng đủ hồn tan giọt rã rời. Một tiếng ca buồn vẳng đâu đây
Đủ hồn tan loãng tận trời mây
Một chút gió vờn lay cành nhẹ
Cũng đủ sầu lan theo cỏ cây . Một tiếng chim chiều gọi bạn nhau
Đủ làm xé vỡ một hồn đau
Một cánh hoa rơi trên giòng nước
Đủ thấy tình ta đã úa màu. PT.937 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2007 08:36:36 bởi Huyền Băng >
Trên Bến Phà Xưa
Gió thốc bụi tung.....nhánh tùng khua răng rắt
Nghe đàn ngoài Bắc....Nó khảy đê mê
Gần sông cội mới ngã kề
Tiếng oan anh chịu....Bậu về tay ai !
"Câu hát dân gian .
"
Con sông xưa cây bần đưa trước ngõ
Mỗi chiều về con gió thổi lưa thưa
Chiều xanh lã ngọn bóng dừa
Ngang dòng sông Hậu ai đưa Bậu về .
Bến sông quê mùa về con nước đổ.
Chuyến phà chiều con phố cũ thân thương
Chuông reo báo buổi tan trường
Đợi ai Bậu đứng mắt vương vương sầu.
Nghe khoan nhặt tiếng đàn bầu trong gió
Ai khảy trên bến nọ một chiều
Cung đàn trỗi giọng buồn hiu
Xót xa thân phận mang nhiều đắng cay.
Qua thấy Bậu lệ dài rơi trên mắt
Khi lặng nhìn người hành khất dạo đàn
Nghĩ gì mà Bậu miên man
Để cho giọt lệ tuôn tràn đôi mi.
Qua đâu ngờ từ khi mình gặp gỡ
Bậu và Qua tưởng duyên nợ không rời
Đâu dè mối chỉ se lơi
Để Qua xa Bậu một đời nhớ nhau.
Bến sông xưa chiếc phà đưa còn đó
Bậu xa rồi Qua chiều ngó mông lung
Nhìn con sóng vỗ chập chùng
Như đang vỗ nát tận cùng tim Qua.
PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2007 01:11:41 bởi phuongtim >
Hạ Qua Đi
Hạ qua đi
Trả cho thu màu lá cỏ
Cho vàng sân lá đỏ nhuộm rừng mơ
Cho sương chiều lãng đãng đọng trong thơ
Mùa se lạnh heo may về gợi nhớ. Hạ qua đi ve buồn ngưng nức nở
Cánh phượng tàn thôi nhắc nhở chuyện ngày xưa
Cho nỗi buồn không đọng buổi sau mưa
Chìm dĩ vãng quên đi mùa hạ cũ Hạ qua đi mang theo tình ấp ủ
Chôn theo mầu phượng rũ xác ve tan
Cho hồn đừng vương nỗi nhớ miên man
Thôi khắc khoải dâng tràn từng đêm nhớ. Hạ qua đi nhớ mang theo tình lỡ
Và xóa đi theo những cánh phượng tàn
Để thu về theo gió gọi mùa sang
Lòng tươi lại chút gì trong sương sớm. Hạ qua đi để cho mùa thu chớm
Cúc nở vàng thắm đượm một tình thu
Con gió về thổi mát ngọn vi vu
Và lãng đãng chút sương mù thơ mộng. Hạ qua đi nhớ mang tình ảo vọng
Mấy mươi năm in bóng ở trong ta
Và nhớ mang , mang đến một trời xa
Hay hạ cứ xóa nhòa giùm ta nhé. PT.937 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2007 04:03:47 bởi Viet duong nhan >
Gởi Em Mùa Hạ Cũ
Anh xin gởi về em
Cung điệu buồn tháng hạ
Điệp khúc một loài ve
Ru hoài trên cánh lá. Anh xin gởi về em
Cành phượng hồng nho nhỏ
Mơn man đùa theo gió
Vài cánh nhỏ bay bay. Anh xin gởi về em
Mùa hạ về nắng đỏ
Từng cơn gió đi qua
Vuốt ve bờ lá cỏ. Anh xin gởi về em
Giọt mưa đầu tháng hạ
Mát xanh lòng cỏ lá
Tô thắm đượm màu hoa. Anh xin gởi về em
Một trời thương ấp ủ
Mùa hạ cũ xa xưa
Nhớ sao vừa kỷ niệm. Anh xin gởi về em
Tấm lòng người viễn xứ
Khi nhìn nắng hạ rơi
Lại thấy buồn cô lữ. Mùa hạ nào đi qua
Bao nhiêu mùa hạ nhớ
Sân trường xưa một thuở
Cuộc tình lỡ xa xăm. PT.937
Từ Em Đi...2 !
Từ em đi , thu buồn màu lá cỏ
Mây không hồng mà nắng cũng thôi xanh
Từ em đi bước mòn trên con phố
Lá rơi vàng mấy độ gió thu qua. Từ em đi mây sầu giăng cô lẻ
Hạt buồn nào rơi nhẹ mắt mi cay
Từ em đi gió hờn không thổi nửa
Trăng lu mờ mây nọ cũng buồn bay. Từ em đi chao ôi ! lòng nhớ quá
Nụ hoa nào đã tỏa một mùi hương
Từ em đi cánh hoa xưa tan rã
Ta mất em , mất cả một Thiên Đường. Từ em đi lòng buồn như cổ mộ
Tóc bạc mầu nhung nhớ bởi vì đâu
Từ em đi lòng sầu thương tiếc nhớ
Trách con tim tình tội đọa đày nhau. Từ em đi dòng sông xưa biếng chảy
Nước lững lờ đọng lại nhừng giấc mơ
Bến em bồi , bờ ta nay đã lở
Bên vực sầu , ta tìm nhặt mấy lời thơ. PT.937
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: