Bravo21
-
Số bài
:
26
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 29.03.2007
|
Bài Thơ Tháng Tư
-
05.05.2007 05:59:24
Bài Thơ Tháng Tư Mỗi năm vào dịp tháng tư Tôi lại giống như một ông đồ già Loay hoay bày ra giấy bút Cố viết một bài thơ về đất nước Chuyện bên nhà và cả chuyện lưu vong Nhưng đã bao lần bút gãy mực loang Bài thơ tháng tư tôi chưa hề viết được. Phải chăng khi đến tận cùng khổ nhục Con người bỗng trở nên Bình thản tự nhiên Có những chuyện buồn nhức nhối con tim Vẫn có kẻ Có thể bật cười Dù là cười chua chát Bài thơ nầy chắc sẽ dài Vì đời tôi nhiều lưu lạc Và cũng chắc sẽ buồn Vì là chuyện nước non. Phải chăng tôi nên bắt đầu Khi những chiếc trực thăng Sắp sửa rời thành phố Trong đám người đang bon chen lố nhố Tôi thấy dường như Nhiều con chuột cống ở Sài Gòn Cũng cố kiếm đường đi Chúng cõng trên mình những chiếc va-li Chứa đầy đô la vàng bạc Dành dụm từ thời đi buôn gạo lậu Dấu diếm từ thời lo bão lụt miền Trung Tôi thấy chúng nghiêng mình Hai gối run run Trước những anh cảnh binh người Mỹ Chúng nói những gì tôi nghe không kỹ Chỉ thấy họ lắc đầu Rồi bước vô trong Có lẽ lại là chuyện hối lộ Ðể dược đi đông Ngòai chuyện ấy chúng còn biết gì hơn nữa Tôi đứng nhìn qua đôi cánh cửa Cầu mong cho chúng được đi mau Những con chuột cống nầy Gặm nhấm đã lâu Và bán nước từ khi còn rất trẻ Thuở Tây qua chúng đầu quân rất lẹ Tây bỏ đi chúng theo Mỹ vì đô-la Những chuyện về chủ nghĩa quốc gia Hay dân tộc thiêng liêng Chúng đọc biết bao lần Nhưng chưa hề hiểu nghĩa Tôi đứng nhìn qua đôi cánh cửa Thầm cầu mong cho chúng được đi nhanh. Phải chăng tôi nên bắt đầu Khi những chiếc xe tăng Lăn xích tiến vào thành phố Tôi đứng lặng nhìn Tự Do vừa sụp đổ Cây Dân Chủ chưa xanh Ðã héo úa bên đường Mới giã từ một bọn bất lương Lại phải đứng nhìn những tên ăn cắp Chúng đang nhân danh Hòa bình Tự do Thống nhất Ðể biến con người thành con vật ngây thơ Chỉ biết lắng nghe Chỉ biết cúi đầu chờ Chỉ biết Ðảng Ðảng trở thành tất cả Lịch sử, tình yêu, tổ tiên, mồ mả Chỉ còn là những chuyện phù phiếm, viễn vông Chúng biến những nương dâu bãi mía cánh đồng Thành những nông trường hoang vu tập thể Biến nhà máy thành những nơi hoang phế Biến học đường Thành những nơi để thầy trò tố cáo lẫn nhau Biến cả bình minh thành những tối thương đau Biến tình yêu Thành hận thù Bon chen Nghi kỵ Từ thôn quê cho đến nơi đô thị Ðã mọc thêm nhiều nhà cách mạng thứ ba mươi Những bạn bè thân thiết thuở rong chơi Bỗng một sáng thành những têm chém trộm Chế độ đã dạy cho chúng Một con đường tồn tại Con đường phản bội lương tâm Phản bội gia đình tổ quốc nhân dân Phản bội chính tâm hồn vốn rất đáng yêu của chúng Tôi đứng nhìn non sông đang phủ xuống Một màu đen tang tóc đau thương Người lính bộ binh buông súng đứng bên đường Ðang cúi mặt cố che niềm tủi nhục Anh không khóc Sao trời như bão động Anh không cười Sao chua chát nghẹn trên môi Về đâu anh nắng đã tắt trên đồi Sương đang xuống trên cuộc đời còn sót lại Ðời của anh Ðời một tên chiến bại Có gì vui để lại mai sau. Phải chăng tôi nên bắt đầu Khi những chiếc xe bộ đội nối nhau Mang gia đình tôi đến vùng kinh tế mới Ðến Ðồng Xoài trời vừa sập tối Lại phải sắp hàng nghe nghị quyết triển khai Gia đình tôi bảy người Chen chúc tránh mưa Căn nhà nhỏ một gian không vách Mẹ tôi ngồi đôi tay gầy lạnh ngắt Vẫn cố nhường chỗ ấm cho con Gạo lãnh lúc chiều không đủ nấu cơm Nên đêm ấy cả nhà ăn cháo trắng Mỗi giọt cháo là một liều cay đắng Chảy vào vết thương đang ung mủ trong hồn Tôi, đứa con đầu trong bảy đứa con Hơn hai mươi tuổi vẫn hai bàn tay trắng Nuôi tôi lớn Mẹ một sương hai nắng Học ra trường lương không đủ nuôi thân Mẹ tôi chưa hề trách cứ phân vân Nhưng tôi đọc những buồn lo Từ trong ánh mắt Ðêm hôm ấy tôi ngồi nghe mưa rót Vào lòng tôi những chua xót căm hờn Bao năm rồi trong cảnh cô đơn Mẹ tôi sống Ðôi mắt buồn hiu Chưa bao giờ khô lệ. Phải chăng tôi nên bắt đầu Khi chiếc ghe nhỏ Máy hư Ðang thả lênh đênh trên biển Bốn phương trời chưa biết sẽ về đâu Biển vẫn vang lên những khúc nhạc sầu Ðược viết bằng những cung trầm Ðong đưa vào vô tận Như để tiễn đưa tôi Một người Việt Nam bạc phận Ði về bên thế giới hư vô Chiếc quan tài mong manh trên sóng nhấp nhô Ðang tiếc nuối những gì còn sót lại Biển một màu đen Tang chế Buồn man dại Và âm u như số phận con người Ngồi một mình yên lặng trên mui Cố nghĩ một câu thơ để làm di chúc Dù biết chẳng còn ai để đọc Chẳng còn ai thương tiếc tấm thân tôi Hai mươi sáu năm lưu lạc trên đời Sống chưa đủ nhưng đã thừa để chết Lòng tôi an nhiên không hề sợ sệt Bỗng thấy ung dung thanh thản lạ thường Tôi chợt hiểu tại sao Con người ai cũng khóc khi sanh Nhưng nhiều kẻ lại mỉm cười khi nhắm mắt Hai mươi sáu năm Ðời tôi buồn hiu hắt Chẳng còn gì để lại cho nhân gian Tuổi thanh xuân với chút mộng vàng Ðã vụt tắt ngay trong ngày nước mất Nếu tôi có chết hôm nay Cũng chẳng phải là người thứ nhất Và hẳn nhiên không phải kẻ sau cùng Trên vùng biển nầy từ độ tháng tư đen Ðã thắm máu bao nhiêu người Việt Nam mất nước. Phải chăng tôi nên bắt đầu Bằng những ngày đầu tiên trên Mỹ quốc Bước chân hoang trên xứ lạ quê người Ngỡ ngàng nhìn cuộc sống nổi trôi Không dám khóc Chẳng dám cười Chỉ biết xót xa Ngậm ngùi Ngơ ngác Thiên hạ nhìn tôi một người tỵ nạn Dăm kẻ đã sớt chia Cũng đôi kẻ khinh thường Tôi hiểu ra rằng khi rời bỏ quê hương Là chối bỏ những gì yêu quí nhất Hai chữ tự do tôi vô tình đánh mất Cứ tưởng rằng mình đang giữ nó trên tay Tự do là gì tôi đã hiểu sai Nó vô nghĩa đối với một người không tổ quốc Ðêm đầu tiên tôi nằm nghe thương nhớ Chảy vào tim đau nhức tận linh hồn Mẹ tôi giờ nầy còn khóc nữa không Hay cố ngủ để chiêm bao giờ hạnh ngộ Em tôi đứng thập thò trên góc phố Ðợi anh về dù chỉ mới ra đi Người con gái tôi yêu đang tuổi xuân thì Có về lại một lần thăm xóm vắng Sài Gòn bây giờ trời mưa hay nắng Ở bên nầy tuyết vẫn trắng như tang Nhìn thành phố nguy nga tôi thấy ngỡ ngàng Thấy tội nghiệp cho Sài Gòn tăm tối Tôi nhớ cả những con đường lầy lội Những con đường ngày hai buổi tôi đi Tôi nằm mơ làm một cánh chim di Bay trở lại một lần rồi sẽ chết Hai tiếng quê hương sao vô cùng tha thiết Học lâu rồi nhưng mới hiểu ra đây Quê hương là những gì tôi không có hôm nay. Mười bảy năm đã trôi qua Sài Gòn xưa vẫn thế Vẫn những đau thương dằn vặt kiếp con người Mười bảy mùa thu Bao độ lá vàng rơi Tóc mẹ trắng Bạc theo từng nỗi nhớ Mẹ tôi đã bỏ vùng kinh tế mới Về lại Sài Gòn tìm một chỗ che mưa Cuộc sống bây giờ đã đỡ hơn xưa Bởi vì có tôi Chứ không phải nhờ có đảng Em tôi lớn không làm người Cộng Sản Nên suốt đời phải lam lũ kiếm ăn Tuổi hoa niên chỉ có một lần Chúng đã bỏ quên trên vùng Kinh Tế Mới Mười bảy năm đường Sài Gòn vẫn tối Mưa vẫn rơi hoài Trên lối cũ thân quen Người phu quét đường vẫn dậy sớm mỗi đêm Ôm chiếc chổi lạnh lùng khua góc phố Bác xích lô trên đoạn đường loang lỗ Bao năm rồi vẫn đi sớm về khuya Chiếc lưng trần trầy trụi với nắng mưa Không dám trách ai Chỉ đổ thừa số mạng Cậu bé đánh giày ngày xưa Bây giờ đã trở thành tên du đãng Học thêm nghề đâm mướn chém thuê Tương lai em biền biệt sẽ không về Cơn gió lốc cuốn đi thời thơ dại Những con chuột cống ra đi Một số hình như đang tìm đường trở lại Vì tham nhũng lâu ngày nên đã hóa thành tinh Chúng đang biến thân làm lãnh tụ anh minh Tung bùa phép để thu hồi quyền lực Tội nghiệp đồng bào tôi Ðã bao đời khổ cực Sẽ thêm một lần ngậm đắng nuốt cay Ở tại Việt Nam trong mười bảy năm nay Ngoài tham nhũng Năng xuất chẳng có gì tăng nhanh hơn là nghị quyết Ðảng Cộng Sản vẫn tự khoe khoang Là muôn đời bất diệt Vẫn le lói giữa đêm mưa một bóng sao vàng. Và tôi Bao năm rồi vẫn những bước chân hoang Rất mệt nhọc như giòng sông chảy ngược Baì thơ tháng Tư tôi chưa hề viết được Mười bảy năm dài đâu chỉ kể dăm trang Trước những đau thương của đất mẹ điêu tàn Ngôn ngữ của tôi đã trở thành vô nghĩa Ðời của tôi dù buồn bao nhiêu nữa Cũng không buồn bằng chuyện nước tôi đau Baì thơ nầy dù viết đến năm sau Cũng chỉ là bài thơ dang dở. Trần Trung Ðạo .adHeadline {font: bold 10pt Arial; text-decoration: underline; color: #3D81EE;} .adText {font: normal 10pt Arial; text-decoration: none; color: #E6E6E6;}
|
|