VIỄN XỨ .
HẠ LONG QUYẾN RŨ
Hạ Long - êm sóng khảm vàng son
chạm trổ tay ai tỉa vạn hòn
Thoang thoảng không gian mùi đá ngát
mặn mòi môi miệng nụ hôn thơm
“Thiên Cung” động lạ - đường lên mới
“Dấu Gỗ” hang xưa - lối xuống mòn
"Sửng Sốt" hang trời ngay hạ giới !
“thiên nhiên di sản”, vịnh nào hơn !
Tận bờ xa(*) vịnh xanh lăn thảm
vẳng Hạ Long hòa hiếu tiếng đờn
Trân trọng đón hương thơm tứ hải
thiết tha trao mắt sắc cười ròn
Đẹp hùng vĩ - chính danh hang động
quý dấu xưa - truyền thống sắt son
Mãi mới Tuần Châu, hòn ngọc sáng
Kỳ quan tuyệt diệu nước cùng non
---------------------
(*) bờ hòn đảo CÁT BÀ
Bài thơ đưa vào TV ::
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2007 19:49:03 bởi huydungpro >
HỒ BA BỂ ƠI Anh cùng em, ngầm hiểu mình không thể không một lần du ngoạn lên Bắc Kạn triền cao “Thiên nhiên đệ nhất hồ” trong núi thẳm thanh tao hồ sao rộng mênh mang, thắt hai eo thành ra Ba Bể mà bảy chục năm xưa, anh cả và Cha về kể “đẹp như mơ”… Nay lên đó lần đầu, hai ta ngẫm người xưa có lý: như tiên bồng, kỳ vĩ, thật hoang sơ chưa khách sạn năm sao - những ‘hồ trên núi’ bên Âu Mỹ nhưng lai láng thiên nhiên đến sững sờ Riêng ta yêu Ba Bể còn vì gần chốn anh yêu quý – Nguyễn Huy Tú công đồn Nà Phạc đã hy sinh sáu mươi năm mất mộ, chưa dò tìm địa lý… Em bày: đến Phủ Thông, chợ Bắc Kạn ân tình giữa đèo sang Nà Phạc, và đây bát ngát hồ Ba Bể lòng thành thắp mỗi nơi nhang khấn vọng vong linh của người anh mãi tuổi hai mươi, Ba Bể hỡi! Huy Dung
(đầu hè Đinh Hợi 2007 nhớ lại 60 năm trước - hè 1947) R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.05.2007 20:28:36 bởi Viet duong nhan >
NHỮNG KHÚC QUANH MỘT CUỘC TÌNH Đỏ một Ráng đầu đời, đẹp quá mặt trăng ngân thuở đã xa rồi. Chiếc đơn mờ cả đất trời Cao xanh có thấu bời bời cõi mơ ? ++ Đèn phố cũng khi mờ khi tỏ riêng lòng ai lửa nhớ luôn hồng Tình câm nín, lửa sém lòng yêu như sấm sét, nhớ nhung lặng thầm. ++ Duyên kỳ ngộ, tổng tầm tâm tuệ trọn đời người, chẳng dễ đền ơn Xuất thần, vực mắt - càn khôn cuốn tim rơi tuột khê sơn vực trời! ++ Dạt dào thế, nửa đời chung sống bể ái sao trông trống chửa đầy ?! Lửa dung thông thiếu từng ngày dễ đâu khai ngộ bề dày tâm linh. ++ Niềm tâm sự chớm tình tâm đắc một thoáng thiền trong vắt chân như Dung thông tỉnh thức tựa thơ bên nhau vũ trụ giao hoà phiêu diêu ++ Bỗng đa đoan thu chiều bão tố tình tả tơi phải bỏ ra đi Cận kề đâu để biệt ly cớ sao đã vội cắt chia hỡi trời ? ++ Kìa thuyền anh về xuôi rong ruổi bỏ lại tim - một nửa trên đèo Đèo cao vắt vẻo cheo leo bóng anh đã khuất nhìn theo lệ nhòe ++ Trăng suông loãng đầu hè gió thổi Cảnh cô đơn tức tưởi đôi dòng Lưu ly thuyền nát mỏi mòn Bạc màu buồm rách, mãi còn thương nhau Huy Dung R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.05.2007 20:30:50 bởi Viet duong nhan >
CHIM DI TRÚ
Xa quê như hẫng nửa con người (HD)
Chim gì lòng nặng cố hương?
mỗi xa mỗi nhớ khóc thương vắn dài
Tới đây muôn nẻo dặm ngoài
dù tươi bát ngát – đất đai xứ người!
**
Đêm đêm nghe vọng khôn nguôi
lời ru lục bát mặn mòi quê xa
cây cao, tổ ấm hiền hoà
nơi xưa riu ríu: “chớ mà quên nhau”…
Chim kêu, người cũng lây sầu
tình chim di trú vương màu hồn ta
**
Bốn mươi đông lẻ vắng nhà
mùa chim về xứ - tuyết hoa đầy trời
Càng thêm “hẫng nửa con người”
càng ơn ‘di trú’ nhắc lời quê hương.
YÊU ĐỂ BIỆT LY !
– Tình yêu đẹp nhất lúc nào?
– “Lúc xuân màu mắt dạt dào nhìn nhau
cho tim bừng ánh nhiệm mầu
rọi hồn ngây ngất lần đầu biết yêu”
Đa đoan! bão tố! thu chiều
duyên tình tơi tả! phải liều ra đi
Cận kề đâu để biệt ly
cớ sao đã vội cắt chia, hỡi Trời?
Mưa cứ rơi, rơi mãi
khóc cảnh biệt ly không trở lại?
Ướt áo người ơi,
chung mưa đến ‘ngã ba đời’
tàu qua xứ lạ, khổ người lẻ loi
Ai dần xa tít mù khơi
để quên một nửa tim nơi lưng đèo
Đèo cao vắt vẻo cheo leo
bóng ai đã khuất, nhìn theo lệ nhoà
Thân em một đoá quỳnh hoa
sầu qua xứ lạ, biết là có nguôi?
Thôi thôi, đành giã biệt thôi
mỗi thu tháng ấy gió trời se se
trăng suông thổi loãng đầu hè
biệt ly là thế, tái tê đôi dòng.
Biệt ly, thuyền nát mỏi mòn
bạc màu buồm rách, hồn còn yêu nhau
Yêu là để: Biệt ly sầu!
NGƯỜI-XA-XỨ LẶNG IM
Xa xứ , bước chân vùi khói bụi
vẫn hồn trong vắt đậm niềm tin
thương ngùn ngụt, trái tim thầm sém
những giấc mơ rười rượi… lặng im
Yêu là thế, dám im lìm.
THỜI CHƯA XA
Chuyện mới đây thôi
thế mà mấy chục năm rồi:
Yêu mùa phượng nở cánh rơi nõn nà.
mê sao tâm ngọc thân ngà
tình thơ phượng đỏ ngâm nga ngọt ngào.
**
Tin khẩn cấp như ào gió bão:
giã từ chưa kịp báo người thương
Từ đây xa xứ, tha hương
hồn ai thét khản dặm trường lênh đênh
Xanh hỡi! Sấm vang rền mọi nẻo
hỡi thương , thương nhớ khéo là thương
ra đi chẳng hẹn ngày về lại
Ôi bặt vân mòng, nặng vấn vương…!
… Dịp may về lại Việt Nam
tính ra đã mấy mươi lần xuân sang
Về tìm em tận xóm làng
đường xa lặn lội,
khấn Giàng cầu may
tìm em Đak Lak, Miền Tây,
Sài thành Hà Nội,
đó đây Trung phần.
**
Tăm hơi tin tức vẫn chưa
tìm hướng đi bừa,
về cả chốn đây.
Tuồng như biết biển xưa này?
chợt bừng sống lại những ngày cùng em:
Sánh đôi, dẫm cát bước êm
cùng nhau nhảy sóng,
thân mềm nhẹ xoay
thấm em, thấm sóng hương say
bên này biển rộng,
bên này là em!
Đời người được phút bồng bềnh
bên tình, bên biển mông mênh dạt dào
“Sủi tăm” hạnh phúc dâng trào
bỗng dưng...“tăm” vỡ! mộng sao hão huyền
Chỉ là mơ tưởng êm đềm!
tưởng như sắp gặp, càng thêm xa vời!
Dang tay ôm lấy duyên trời
nỗi niềm hồn vía một “thời chưa xa”.
R
CHUÔNG KHUYA NGÀY RA ĐI
Chuông rè ly biệt rót bâng khuâng
đau xé trời khuya, lảnh lói ngân
nhắc bản lĩnh ai gìn sôi nổi
chờ chuông tái ngộ gióng trong ngần…
NHỚ QUÊ
Xanh hỡi! Cho ta trở lại quê
tìm hồn mắt biếc buổi trăng thề
Cho ta trở lại ôm huyền diệu
của một thời thơ sống thoả thuê!
LÒNG QUÊ
Thủy chung đất tổ tình thâm
làm người ân nghĩa vẹn phần trước sau
Năm mươi năm lẻ hồn đau
lòng quê rỉ máu trên màu đỉnh chung.
VÀNH TAI SÔNG NHĨ
Kiếm ăn gần hoặc tít khơi xa
chim nhớ Thăng Long, yêu thiết tha
về lắng hồn thiêng Hà Nội phố
lượn ngắm thoả thuê vành Nhĩ hà
NGẮM TRỜI MÂY
Nhìn về thơ ấu, mắt cay cay
vẫn nhớ Lam Hồng thơ mộng thay!
Ngán ngọn gió Lào len mọi chốn
phiền cơn dông tố phả đêm ngày.
Riêng người phúc hậu, tình chân thật
chung tính chan hòa, nghĩa vẹn đầy
như biển ‘Cửa Lò’ - lồng lộng mát
Hòn Ngư nghiêng mặt ngắm trời mây.
THẤY RÕ HÀ NỘI ƠI
Mong nhớ giục bay về xứ sở
Kia rồi, nhìn rõ thủ đô ơi!
cay cay lệ ứa mi thầm rỏ :
đẹp quá như xuân khúc thiếu thời.
Thân em duyên dáng – dải Sông Hồng
uốn lượn theo dòng nắng phía đông.
Lấp lánh phía Tây Hồ vợi vợi –
mắt em ngời sóng biếc Thăng Long.
Ngực em -“Trảkiếm*)”hồloàchói
biểu tượng hoà bình – một tấm gương.
(*)hoặc “Trả Gươm”, như một biểu tượng thái bình, rất phù hợp danh hiệu mà unesco đã dành cho Hà Nội: “thủ đô hòa bình”.
TRỜI XƯA NGƯỜI CŨ
Vẫn một vòm cao xanh ngắt ơi
thời gian chất ngất ái tình đời
Nụ cười, nước mắt như muôn thuở
ai mất ai còn - dòng nước trôi.…
“TRÔNG THẤY NHAU LÀ QUÝ”
Cuộc đời xa xứ tháng ngày đi
đông đủ bên nhau, chẳng dễ chi!
Cùng bước lặng trao niềm cảm khái
cùng ngồi vui kể chuyện ly kỳ.
Thảnh thơi trí bạn, khi thăm thú
bịn rịn lòng ai, lúc biệt ly
“Cứ hễ thấy nhau là rất quý”
tiệc đâu cần thịnh soạn cầu kỳ.
KHƠI THÔNG DÒNG
Ôm mãi ích chi điều đã mất –
hận, là thật, thật ra không thật
lỗi thời, xưa lắm, tự nguyên lai.
Phút mặc trầm, nhìn tới những ngày mai
tâm tư thoáng, mới đong đầy hạnh phúc
Dung thông đạo vĩnh hằng dòng kế tục
khúc ngắn dành ta, đáng sống, vui thay!
r
PHẢI TẬN NƠI TẬN MẮT
Về ngay! bão lũ, chưa tan
Tìm nơi nao? giữa hoang tàn hỏi ai!
làng yêu, xóm nhỏ đâu rồi ?
cuốn phăng trắng xoá trơ lòi vách xiêu.
Khổ đau hiểu được bao nhiêu
nếu không góp sức chống chèo tận nơi
Cùng giành sự sống trên đời
hàn ‘đau mất mát’, dần tươi xóm làng.
“PHỐ TRONG RỪNG”
Xem lịch sử Sài Gòn xởi lởi
“Phố Trong Rừng” - thắm tuổi ba trăm
kết tinh nước mắt, tài năng
giao hoà tinh tuý tuệ tâm đồng bào.
Trùng điệp cuốn hồn bao thế hệ
cùng mở vùng trời bể phía Nam
hồn muôn trượng, lửa thử vàng
càng đa sắc tộc - đàng hoàng bức tranh!
Sống hết mình chân thành khoáng đạt
năng động mà dào dạt trái tim…
VỀ NƯỚC VÃNG CẢNH CHÙA
Vãng cảnh chùa xưa, thả nhẹ chân
thỏa người xa xứ bấy nhiêu xuân
du xuân lạc lối, quên trần thế
phơi phới tuệ tâm, quên đơn thân …
Thời gian như ngưng trong chuông ngân
không gian như nở toả hương trầm.
Ngọt ngào giờ đọng chuông dìu dặt
đất rộng trời thơm ngát
nhẹ lâng.
NƠI TUỔI THƠ
Lên đường! không của cải theo mình
mọi hữu hình cùng mọi ẩn hình
tuổi ngọc gửi thành Vinh tất cả…
Bao giờ về lại đón bình minh?!
Nhớ tuổi thơ êm ả tấc son
thuộc từng đường đỏ phượng ve non
ham chơi chứ chẳng hề lêu lổng…
yêu lắm đỉnh trời xưa toả rộng
Thành cổ nhớ ngày thơ đấu bóng
cũng nhiều khi buốt cóng cồn cào
lại khi oi bức gió Lào
ước thần gió biển thổi vào mấy hơi!
**
Yêu Vinh lắm dẫu vui thưa thớt
mà đớn đau tang tóc chất dồn
May xuân tiếng guốc gõ ròn
gieo tình chân thật vuông tròn chẳng phai
Hòn Ngư nằm ngửa đó
Buồm ngực căng đầy gió
ghé qua Hòn bén duyên
giữa sóng triền miên vỗ
Lắng phi lao hát ca
Cửa-Lò-tết ngọc ngà
bên biển nằm chờ sóng
tới ôm hôn mặn mà.
BERLIN
Màu cỏ đã tươi xanh
vẫn trắng trời - rơi tuyết!
Cứ mơ dòng Sprê biếc
là sông Đuống - uốn quanh:
Tết sum vầy đủ mặt
đang nhắc tới người xa
mà Berlin - Sprê biếc
trắng trời - tuyết cứ sa…
NGỰC TRẺ
Ôm đất mẹ
ngực căng tràn sức trẻ.
Vụt hiện lên
bao đồng ấu nỗi niềm.
Nhưng sự đời muôn vẻ
chảy triền miên.
Gió thoảng vọng lên, hư lẫn thực:
tiếng hô xưa vỡ ngực thanh niên.
VỀ CỘI
Riêng ta duyên phận, lỡ lời thề
nhớ cội lần đầu trở lại quê
Đất mẹ rất thiêng, vừa bén chạm
nổ bầu ký ức đổ ào về:
Trăng non. Ấn tượng yêu thương ấy
đây ngõ, đường xưa, dãy phố đê
Thưởng ngoạn non xanh cùng nước biếc
quê hương âu yếm, cõi lòng tê.
Xe bay trong mây? Mây đưa xe?
lay cành hoài niệm, gió nhiêu khê
Tây Nguyên trở lại tìm mây trắng
tìm thảnh thơi xưa lắng tứ bề…
Căng ngực thở không gian lặng ngắt
đỉnh yêu cao ngất, quả sum suê
Người còn kẻ mất - xuôi dòng thác
nước mắt câu cười xoá ủ ê
Con của mẹ đường về lặn lội
khắp quê hương xởi lởi tình thâm
Mẹ ơi đất tổ cho đằm
đất xưa hương lúa vương thầm tình xưa.
Việt Nam ơi, đất mẹ - con ôm chặt
Lạy tiên tổ, con thèm được vỗ về…
VÀNH TRĂNG VỌNG PHU
Xứ người, hay chăng môi mềm mong?
mênh mang tình, sao không về lại?
Mỏi mắt thuyền buông lái
nhung nhớ bến bồn chồn.
Trùng khơi buồm một bóng
rách bươm cũng bạc màu.
Trời xanh dằng dặc sầu
Vọng phu rầu ly biệt
đã hoá vành trăng khuyết
đêm đêm treo nỗi đau!
MÀU XANH
Mối tình đầu, màu sóng biển xanh tươi.
rồi ly biệt! trăng - màu lệ ngập trời.
Bay về xứ, mắt từ cao thấy rõ:
xanh ngắt màu quê cũ - lệ òa rơi!
NƠI XA CÀNG NHỚ DÒNG SÔNG ẤY
Tết xa xứ, phút giao thừa bỗng thấy
sông tuổi thơ biêng biếc chảy âm thầm
đáy in trời trong vắt dầm sương lạnh
bờ ôm núi nghiêng soi ảnh cõi trần.
Bồng bềnh tới những kinh thành lấp lánh
dưới bóng xanh cây trĩu quả sum suê
Sông xứ người càng nhắc nguồn cô quạnh
dòng biêng biếc sông thơ sẽ trở về?
THUYỀN SON
Xuân sao xơ xác chiếc thuyền con
chở nhớ mười đông lái mỏi mòn.
Thăm thẳm, biển xanh mưa quạnh vắng
mịt mù trời xám gió cô đơn
Sóng đau, bạc trắng đầu xoà rối
mây tủi, đen sầm bóng cuộn tròn.
Dãi nắng dầm mưa, kim khí gỉ
mà thuyền roi rói mãi lòng son!
Đ’RAY SÁP (1)
Xa xứ… chờ đầu bạc
nhòa màu đỉnh thác thơ
mới về thăm ‘Khói Thác’(1)
yêu dấu tự bao giờ!
Uy nghi (dẫu tóc sương)
vẫn trái tim Đ’ray Sáp
cuồn cuộn nhịp yêu thương
tình yêu không đánh mất.
Không nhợt nhạt dương tà
nghìn năm Đ’ráy Sáp thơ
chẳng hờn mong vận hội
trầm tư ngâm ngợi chuyện xưa xa
XA XỨ NHỚ TRỐNG TRƯỜNG XƯA
Mái trường xưa bé nhỏ
bát ngát một vườn ươm
Chim muôn phương
tới đây làm tổ
ríu rít ca hoa nở đượm hương.
Thuở ấy mải sôi kinh nấu sử
say Toán, mê: Sinh, Lý, Hoá, Văn chương...
Ngọn đèn khuya chẳng hổ
hắt bóng dài tươi tắn
suốt đường đời. Gửi gắm yêu thương...
Sáu mốt năm xưa, lần thứ nhất khai trường
trống nghe như tận buổi hồng hoang Việt tộc
Xa xứ nay, tít cuối trời cùng đất
hễ vang trống: tưởng như ta vẫn là
nét riêng nhất mỗi thầy cô đã khuất
lẫn dư âm trong trẻo bạn xưa xa...
9/1998
HIẾU
Chạnh nhớ năm xưa có những khi
rưng rưng lùng nát chợ Ita-lie
chọn mua gửi bé đồ chơi rẻ.
Nay chính ‘bé’
dìu cha mẹ dạo thăm Pa-ris :
**
Thảnh thơi ngắm, du thuyền phơi nắng trôi
hai nhăm năm, sang khúc khác dòng đời
dẫu Eif-fel vẫn ngự trời huyên náo.
vẫn phố ấy luôn nườm nượp sóng người
**
Giữa ngắn ngủi gieo neo đời thật ảo
lòng cha mẹ ấm tình con hiếu thảo.
Xưa thường nghe “dòng nước mắt trôi xuôi”
Dung thông nay: chiều thuận nghịch đi đôi.
VỀ XỨ, GẶP EM
Hương Tết là em ngỡ giấc mơ
thiên tư thánh thiện ngập hồn thơ
At ào thi hứng quên năm tháng
tế nhị uyên thâm sẽ chẳng mờ.
Lòng cảmtạ QuêHương bantặng xuânngà ngọc
cho mặt trời sắp lặn lại bừng đỏ sáng lòa
nghe cuốixuân sắp nóng, lại cho tuần'rét lộc'
cho được gặp ân duyên thùy mị vẻ tiên nga:
Hiệnthân của hồnnhiên đằmthắm đượm tânkỳ
khơi lại nguồn sáng tạo, xua tan những tự ty
dìu bước đi, bay tiếp khoảng trời xa đất mẹ
Xin lặng lẽ cảm ơn bao trải nghiệm huyền vy
Bài trên chuyển thể ca trù:
GẶP DUYÊN KỲ DIỆU
Mưỡu:
Bao năm xa cách trở về
gặp quê, gặp bạn - lời thề năm xưa
Trời cho gặp cả người mơ
ôi duyên kỳ diệu - niềm thơ cuộc đời
Hát nói:
Phận duyên kỳ diệu
Là Tiên Dung yểu điệu đượm tân kỳ?
Ôi hồn nhiên, thùy mị. Đằm thắm cõi huyền vy
xua mặc cảm, tự ti, dìu bước lên thành đạt
Gieo thầm trí tuệ - hương ngào ngạt
trải rộng tâm hồn - sắc tỏa lan
Niềm cảm hứng tung trời nhạc chứa chan
mặt trời chiều lại đỏ tràn nguồn sống
Hỡi em yêu! em gửi bao niềm tin nóng bỏng
nguồn sáng tạo, khơi rung động ước mơ
Ân duyên chẳng thể phai mờ!
HƯƠNG SẮC QUÊ TA
Quê ta màu đẹp lạ, không hề mất
dù xâm lược - đạn bom bao đổ nát!
Mắt chào đời: màu bát ngát như tranh
tuổi thơ chạy khắp màu ruộng ngọt lành
(ruộng nuôi mấy nghìn năm quê mạnh lớn).
Đồng ấu mê - màu “cỏ rợn chân trời”
sét tình đầu, biển một màu ngăn ngắt.
Quê - ly biệt! lệ trăng xao xuyến rơi.
Lâu về nước, từ không trung dán mắt
nhìn màu quê, bỗng lệ cứ thầm lăn:
màu vườn ruộng, lũy tre - màu vĩnh hằng
màu quê ta đã nhuộm màu tim não!
Đó là một màu tươi rất đẹp:... xanh!
(1) Đ’ray= thác; Sáp= khói. Thác Khói của sông Srêpok nước chảy ngược về phía tây, cách Buôn Ma Thuột 20km.
HUY DUNG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.05.2007 13:55:34 bởi Huyền Băng >
bài này đứng ở topic 'độclập' "Nhớ Tết thời...", nay theo chỉ đạo của
Ct.Ly, xin nhập topic "Viễn Xứ"
TẾT XA XỨ NHỚ THỜI THƠ ẤU Mỗi mồng hai Tết về quê suốt thời tiểu học - tuổi mê ‘lên đàng’. Ngồi tàu thỏa ngắm xóm làng Đi thêm cây số nhẹ nhàng tới thôn. Từ xa thấy ngọn nêu son thân tre đầu ngõ cúi cong chúc mừng Tim học trò, dễ rưng rưng thầm mong Đất Nước tưng bừng vui theo. Làng quê dù chịu cảnh nghèo đón xuân tươm tất, thịt treo, cỗ đầy Nhà thờ tộc trưởng sum vầy sáng choang đèn nến, gây gây hương trầm Họ hàng không ngớt hỏi han chúc nhau mạnh giỏi làm ăn phát tài Xế chiều chào biệt những ai mà sao cuống quýt áo dài em tôi Thế mà sáu chục năm rồi đã đi không nghỉ một thôi đường trường đường vòng về lại quê hương ai còn ai mất nhớ thương khôn cùng... HUY DUNG
NGHĨ GÌ NGÀY GIỖ TỔ HÙNG VƯƠNG Tặng M người bạn chí cốt Anh chẳng có tài riêng nào đặc biệt con trưởng anh thừa kế cái chi chi? Sống trọn vẹn, anh nghề giáo, nghiệp y lại không là nguyện vọng nghề con thích Lẽ sống anh thiêng liêng tự ấu thơ trúng điều con nghi kỵ đến thờ ơ! Cả truyền thống anh hùng bao chú bác Dòng thuyết phục không lên mức khác thường! Đáy lòng anh tủi hổ lẫn buồn thương mười, tháng ba - thắp nén hương dâng lễ khấn lầm rầm trình quốc tổ Hùng Vương?… (10/3 ÂL, 26/4/2007) huydung
Bài này "PHẢI ĐƯỢC LÀM CHÍNH MÌNH" của Huy Dung đã bị 'post' lộn vào đây ('topic' Viễn xứ), nay xin xóa và đã trả đúng về topic 'Thơ tự răn thơ mình của Huy Dung' (xin mở xem). Mong được thathứ. Kính
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2007 11:46:21 bởi huydungpro >
HÚ VÍA
Sáu chục năm làm việc
bao tình huống oái oăm.
Tình cũng lắm gian truân
bao lần vào ngõ cụt!
Lẽ thường - đời họa phúc
vượt lên nhờ luyện tâm.
HuyDung
DU HỌC
Xa quê du học - kiếp sinh viên
thiếu ngủ, thèm ăn, ít phí tiền
tất tưởi ngược xuôi gom kiến thức
ngày đêm tâm niệm đáp ân duyên.
HUYDUNG
LẠC NHAU
Vượt khá xa năm Hai Ngàn
gối đầu hai thiên kỷ vắt ngang.
Mà em nơi đâu? em ơi
xa nhau hơn nửa vòng đời
và biết bao vòng trái đất?!
huy dung
VỀ TỈ TÊ
Xa quê
lòng nhất định tìm về
(tuy năm nào, chưa biết)
giữa chốn xưa ăn tết –
tha hồ tim tỉ tê.
HUY DUNG
Vì Đâu? Một cánh chim non bay bay mãi
Bến bờ rào rạt sóng bên tai
Người đi đã đến nơi nào thế
Mà nhớ quê nhà chén rượu cay
Bao năm từng trải sờn vai áo
Hứng nắng mùa hè được mấy bao
Cố nhân chắc cũng trông xa nhớ
Mùi thơm rau muống luộc năm nào
Rồi cũng có ngày chim mõi cánh Tìm về tổ cũ gốc cây xanh Như ta sẽ đến tìm nguồn cội Con suối chảy dài vượt khúc quanh 2007
Bạch Vân Nam
BVN cũng thấy mòn mõi khi không được sống ở nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Xin chia sẻ cùng bạn.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2007 20:20:06 bởi Bach Van Nam >
Th/gửi "Ban thâm giao" Bạch Vân Nam quý mến! Huy Dung tôi thật sự xúc động muốn khóc khi Bạn thích ý tưởng chùm thơ Viễn Xứ của tôi và chia sớt với tôi bằng bài thơ "Vì đâu" của Bạn rất chân thật và rất hay. Tôi liền đáp lễ tạm với bài sau (còn hy vọng sẽ hàn huyên dài dài bằng thơ cùng BVN). HD
NẾU (mến tặng bạn thơ BVN)
Gương biển chỉ nên thơ
khi sóng dậy xô bờ.
Hạnh phúc luôn tươi rói
nếu tình còn ước mơ.
Nếu "cánh chim không mỏi"
trong lòng Xuân tự hoa!
HUYDUNG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.05.2007 18:24:03 bởi huydungpro >
RÁNG XƯA
Nhiều nhiều lắm rạng đông
đã tắt trong quên lãng
Riêng ráng đỏ tình đầu
mãi nhuốm màu năm tháng
Đỏ ráng ấy đầu đời đánh mất
mặt trăng ngân cũng bặt vân mòng
… Kìa trông!
thuyền xưa sắc ráng
len lỏi ngõ êm êm
chở nắng vàng trên nước bạc
Lúc khuya về
thuyền lặng xuôi ngơ ngác
lụt tứ bề
bát ngát
ánh trăng ngân
Rồi từ đó, giữa hồng trần
mười phương lưu lạc
trăng bạc xưa trầm mặc chơi vơi
Chân thành nhắn lại Bạn ơi
Mai sau xin chớ một đời
nhớ nhung khắc khoải
khôn nguôi
đợi
chờ
mãi đi như giữa cơn mơ…!
Vì, ơ hay!
muôn dặm còn vời vợi
ngẫm đời muôn chặng say
khổ đau tình tít tắp
thiên lý sầu ngăn ngắt
Mà ừ nhỉ! Ráng và trăng lạc lối
ánh xanh mờ - chưa tỏ nổi hàng mi
Chớ bi kịch hóa - lâm ly
Gạn vui từ ánh diệu kỳ ráng xưa!!
HUYDUNG
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.05.2007 13:51:18 bởi Huyền Băng >
MƠ ĐANG THÀNH SỰ THỰC
(tặng M, bạn chí cốt)
Khi bỏ nước, từng mang hận
nên lo lo vướng bận
sợ chẳng được bao giờ
lại về nhà xưa cũ tuổi thơ?
Chuyện về còn trong mộng
tưởng chỉ là ước mơ
bỗng đang thành sự thực!
HuyDung
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: