Về Giữa Bạn Bè
Niềm vui hợp mặt
Lòng bỗng dâng lên tâm tình khó tả
Gặp lại nhau sao tỏ hết niềm vui
Phút đầu tiên sao cho khỏi bùi ngùi
Lòng tươi mát như khu rừng xanh lá
Từ thuở xa nhau đôi chân vất vả
Dặm ngàn xa chứa nặng tình thương
Hành trang mang trên vạn nẻo đường
Là êm ấm quê hương bên bếp lửa
Vẫn nhớ kẻ chờ ta bên song cửa
Vẫn chờ ta trong một chuyến đò về
Nước sông đầy chở nặng tình quê
Hoa xuân thắm vẫn còn tô đượm
Nối vòng tay với tâm hồn rộng lớn
Ngây ngất làm sao hoa bưởi hoa cau
Quên nỗi đường xa chân mình mệt mỏi
Trở về đây những ngày tháng thơ ngây
Ta trẻ lại tuổi hồng ngày đùa giởn
Lúc thanh xuân nhịp sống dâng đầy
Đâu biết được ngày sau mình khôn lớn
Bụi đời làm phai nhạt nét thơ ngây
Sau những chuyến viễn trình xa xôi đó
Phút tương phùng tràn ngập yêu thương
Để bù lại những ngày ta thương nhớ
Nay êm đềm bên bến sum hợp hương
Huỳnh Ngọc Diêu
08-2005
Vào Thu
Vườn bước vào thu pha sắc úa
Đó đây giăng mắc cảnh u buồn
Mái ấm nhà ai khơi bếp lữa
Hoàng hôn buồn bã lẳng lờ buông
Bần đứng bên sông đôm đốm tũa
Gìòng sông kỹ niệm mãi tràn tuôn
Qua rổi tuỗi nhõ thời nhung lụa
Vương vấn tình thơ mãi nhớ luôn
Huỳnh Ngọc Diêu
Tấm lòng của mẹ
(Tặng VÚ và DÌ NĂM)
Nhiều lúc con về trong giấc mơ
Ngồi bên võng mẹ thõa mong chờ
Sức già năm tháng như hoa rụng
Mẹ vẫn như là mẹ ban sơ
Thuở ấy một thời sao ấm êm
Tảo tần chăm sóc đám đàn em
Tuổi già đâu quản bao lao khổ
Biết lấy gì đâu để đáp đền
Lòng mẹ tràn đầy nổi hân hoan
Khi đàn con bước những ngỡ ngàng
Mẹ vẫn một lòng bao la biển
Lòng vui rộng mở chẳng hề than
Mẹ đã quay quần vui đám em
Buồn lo mái tóc bạc đêm đêm
Bao la chưa tắt tình cao đẹp
Như thuở ban đầu lửa mới nhen
Con nhớ ngày xưa qua lối xưa
Mẹ ngồi chờ đón buổi giao thừa
Giờ đây còn lại trong tâm tưởng
Nhớ mẹ đêm về sông nước khuya
Huỳnh Ngọc Diêu
6-2004
Cơn mơ Trà Vinh
Bỗng thấy niềm vui dâng tràn lên mắt
Giọt lệ hàn huyên êm ả nỗi niềm yêu
Kỷ niệm ngày xưa quay về chồng chất
Hoa dầu bay thơ thẩn những buổi chiều
Trà Vinh ơi ! Ta chào vui tái ngộ
Nước dừa xưa thơm lắm nắng vương hồng
Thơ thẩn chiều tà cánh cò nhỏ bé
Về bên nhau tổ ấm buổi vào Đông
Dòng cát bùn ấm bàn chân tuổi nhỏ
Gió Ao Vương thoang thoảng một niềm mơ
Cánh bướm dài bình yên bên bờ cỏ
Trà Vinh ơi ! Ta gởi trọn niềm mơ
Huỳnh Ngọc Diêu
ĐƯỢC TIN
Được tin bồ sắp sữa về quê
Mình nôn nóng muốn về một lượt
Chúng ta như lục bình trên nước
Mơ về cùng bến mộng ngày xưa
Bạn bè ta cách mấy nắng mưa
Thân thuộc ngày xưa,giờ quên mặt
Kẽ ở người đi năm dài heo hắt
Lâu lắm rồi chẵng nhận tin nhau
Được tin người sắp sữa về thăm
Vùng quê cu một thời hoa mộng
Kỹ niệm đầu đời bao sống động
Đã cùng nhau chia xẻ niềm vui
Có đi đâu cũng nhớ thăm trường
Vì nơi ấy đã thành huyền thoại
Lưu bút xưa đã dóng dầy lớp bụi
Xin đọc từng trang,ngẫm từng dòng
Về giữa bạn bè nỗi vui chung
Niềm nôn nóng như là thác lũ
Thức trắng thâu đêm niềm tâm sự
Sưỡi ấm lòng ta lúc đông về
Huynh ngoc Diêu
11-2007
Đừng hỏi vì sao
Đừng hỏi gì đâu lệ lại rơi
Những gì sâu kín nhứt lòng tôi
Làm sao trang trải trên trang giấy
Câm nín khi hay mộng vỡ rồi
Ngơ ngác nhìn mưa nhỏ giọt đều
Lòng ta tràn ngập nỗi đìu hiu
Tình yêu ra khỏi tầm tay với
Như tiếng chim kêu lạc buổi chiều
Kỷ niệm quí như mắt với ngươi
Làm sao quên được bóng hình người
Bao năm xa vắng nhiều ly biệt
Giờ gặp lại nhau luống ngậm ngùi
Cái thuở em về vui áo trắng
So vai mình dạo dưới mưa rồi
Giọt mưa không lạnh ngày tao ngộ
Mà cứ theo nhau suốt cả đời
Gió nhẹ về làm mưa lá me
Hương thơm nóng hổi tách cà phê
Bài thơ dang dở chung nhau viết
Những chuyến xe lam, một lối về
Mười mấy năm trời dáng diễm xưa
Giờ đây gặp lại nắng và mưa
Vẫn còn tha thiết như ngày trước
Đưa trở ai về chốn mộng xưa
Đâu biết tình yêu chẳng lối về
Lòng mình tràn ngập nỗi tái tê
Làm sao quên được ngày tha thiết
Quên được lời xưa những nguyện thề
Chiều nay lại thấy lệ buồn tuôn
Như nước sông xa bỗng nhớ nguồn
Bao nhiêu thần thoại xưa dồn dập
Réo gọi hồn mình như dỗ chuông
Làm sao che dấu nỗi niềm đau
Để ta tìm lại thuở xuân nào
Làm sao với lại người trong mộng
Nghi lễ nhân gian đã bủa rào?
Huỳnh Ngọc Diêu
Trích đoạn: HuynhNgocDieu
Đừng hỏi vì sao
Đừng hỏi gì đâu lệ lại rơi
Những gì sâu kín nhứt lòng tôi
Làm sao trang trải trên trang giấy
Câm nín khi hay mộng vỡ rồi
Ngơ ngác nhìn mưa nhỏ giọt đều
Lòng ta tràn ngập nỗi đìu hiu
Tình yêu ra khỏi tầm tay với
Như tiếng chim kêu lạc buổi chiều
Kỷ niệm quí như mắt với ngươi
Làm sao quên được bóng hình người
Bao năm xa vắng nhiều ly biệt
Giờ gặp lại nhau luống ngậm ngùi
Cái thuở em về vui áo trắng
So vai mình dạo dưới mưa rồi
Giọt mưa không lạnh ngày tao ngộ
Mà cứ theo nhau suốt cả đời
Gió nhẹ về làm mưa lá me
Hương thơm nóng hổi tách cà phê
Bài thơ dang dở chung nhau viết
Những chuyến xe lam, một lối về
Mười mấy năm trời dáng diễm xưa
Giờ đây gặp lại nắng và mưa
Vẫn còn tha thiết như ngày trước
Đưa trở ai về chốn mộng xưa
Đâu biết tình yêu chẳng lối về
Lòng mình tràn ngập nỗi tái tê
Làm sao quên được ngày tha thiết
Quên được lời xưa những nguyện thề
Chiều nay lại thấy lệ buồn tuôn
Như nước sông xa bỗng nhớ nguồn
Bao nhiêu thần thoại xưa dồn dập
Réo gọi hồn mình như dỗ chuông
Làm sao che dấu nỗi niềm đau
Để ta tìm lại thuở xuân nào
Làm sao với lại người trong mộng
Nghi lễ nhân gian đã bủa rào?
Huỳnh Ngọc Diêu
Vẫn không quên
Thu vẫn đi về lá vẫn rơi
Tình xưa vương vấn mãi tim tôi
Tháng năm không xóa mờ thương nhớ
Kỷ niệm còn đây… người xa rồi
Từng bước thời gian vẫn nhịp đều
Trong lòng mưa gió quá đìu hiu
Người vui nắng ấm hoa xuân nở
Đâu biết mình tôi khóc tuổi chiều
Lặng lẽ đường đời mãi ngược xuôi
Mà dòng tâm sự chẳng hề nguôi
Bao nhiêu mơ ước tan thành khói
Đọng lại tim tôi nỗi ngậm ngùi
Có những đêm dài thao thức mãi
Nằm nghe từng giọt lệ buồn rơi
Đâu đây tiếng vọng thời hoa bướm
Và bóng người yêu dấu một đời
Có chiều thèm nhấm cốc cà phê
Ngồi đếm bên hồ mưa lá me
Chợt thấy như bàn tay vẫy gọi
Bao nhiêu thương nhớ lại ùa về
Tình đã xa rồi, chuyện đã xưa
Dấu chân nhòa nhạt dưới chiều mưa
Sau lưng lá chết bao mùa nhớ
Thăm thẳm buồn rơi ngập giấc mơ
Vẫn biết người đi chẳng trở về
Quên lời hẹn ước với câu thề
Quên khung trời cũ say tình mới
Để mặc ai chờ dạ tái tê
Biết đến bao giờ hết lệ tuôn
Bao giờ thanh thản…một hồi chuông
Trả về cho đất đời bi lụy
Sung sướng rong chơi giữa cội nguồn
Nước Nhược non Bồng xa khổ đau
Còn mơ chi nữa cõi trời nào
Quay nhìn con tạo vung tay múa
Một bức nhân sinh thật lộng trào.
Truc Giang
Nghìn trùng vẫn thấy trong gang tấc Tách cà phê sớm buổi hừng đông
Đơn giản mà nghe ấm áp lòng
Mở máy đọc thư bè bạn gởi
Tưởng như đoàn tụ nổi vui chung
Có chữ gởi từ Los, Bossier
Từng câu êm ấm nỗi đam mê
Kỹ niệm reo vang như gió thoảng
Biết bao hình ảnh gọi nhau về
Có dòng được viết ở Bordeaux
Nghe niềm vui đến tựa vô bờ
Những lời tâm sự bao nồng thắm
Như thể rừng nho nơi hẹn hò
Quebec trời đông tuyết lạnh lùng
Paris thu đến nhớ mênh mông
Lời thơ viết tận miền băng giá
Vẫn thấy reo vui ngọn lửa hồng
Nhưng dòng thơ viết ở quê xa
Tha thiết quê hương quá đậm đà
Vần thơ mang nặng tình sông nước
Lục bình trôi giữa nước bao la
Nét chữ ngày xưa giữa phố phường
Sai gon mưa nắng quá thân thương
Mưa chiều nắng sớm qua năm tháng
Đâu nhạt trong lòng nỗi vấn vương
Dầu ở nơi nào cũng nhớ nhau
Nhắc tuổi thanh xuân đẹp sắc màu
Nâng niu từng chữ từng câu viết
Mang nghĩa bạn bè đẹp biết bao
Như tưởng ngồi chung dưới gốc me
Bên ly trà đá, tách cà phê
Vấn điếu thuốc giồng phì phà kbói
Niềm vui đơn giản nỗi đam mê
Xin cảm cơn đời đã xót thương
Chút tình bè bạn chút tơ vương
Tri âm dù cách ngàn sông núi
Vẫn thấy chung nhau một nẽo đường
Huỳnh Ngọc Diêu
Hè 2004
Mặn nồng tình quê
Quê hương cách vạn trùng xa
Nửa đêm thức giấc ngỡ là cạnh bên
Bỏ lại sau lưng mấy rặng dừa
Khu vườn quê ngoại gió đong đưa
Tiếng chim bìm bịp kêu con nước
Góc phố em về tiếng guốc khua
Chuông nhà thờ đỗ đêm hừng sáng
Chiều vắng thênh thang tiếng mỏ chùa
Kỷ niệm khắc sâu vào tâm khảm
Dòng đời dù cách nắng cùng mưa
Làm sao quên được những chiều mưa
Nhạc sầu ếch nhái giữa trời khuya
Vườn chuối bên hè mưa trên lá
Rơi rụng âm thầm bên trái khô
Trâu già bên lũy tre xanh mướt
Đàn nghé lim dim giấc ngủ trưa
Giã từ một buổi đêm về sáng
Hình ảnh thân thương đuốc lá dừa
Bỏ lại sau lưng mấy rặng dừa
Mẹ già tóc bạc tựa sương pha
Làm chim viễn xứ bay trong gió
Phương hướng về đâu mặc gió lùa
Mỏi cánh trông về nơi tổ cũ
Quê nhà ngun ngút dặm ngàn xa
Sau long bỏ lại trời thơ mộng
Buồn khổ khơi sâu chẳng nhạt nhòa
Huỳnh Ngọc Diêu
11-04
Trích đoạn: HuynhNgocDieu
Mặn nồng tình quê
Quê hương cách vạn trùng xa
Nửa đêm thức giấc ngỡ là cạnh bên
Bỏ lại sau lưng mấy rặng dừa
Khu vườn quê ngoại gió đong đưa
Tiếng chim bìm bịp kêu con nước
Góc phố em về tiếng guốc khua
Chuông nhà thờ đỗ đêm hừng sáng
Chiều vắng thênh thang tiếng mỏ chùa
Kỷ niệm khắc sâu vào tâm khảm
Dòng đời dù cách nắng cùng mưa
Làm sao quên được những chiều mưa
Nhạc sầu ếch nhái giữa trời khuya
Vườn chuối bên hè mưa trên lá
Rơi rụng âm thầm bên trái khô
Trâu già bên lũy tre xanh mướt
Đàn nghé lim dim giấc ngủ trưa
Giã từ một buổi đêm về sáng
Hình ảnh thân thương đuốc lá dừa
Bỏ lại sau lưng mấy rặng dừa
Mẹ già tóc bạc tựa sương pha
Làm chim viễn xứ bay trong gió
Phương hướng về đâu mặc gió lùa
Mỏi cánh trông về nơi tổ cũ
Quê nhà ngun ngút dặm ngàn xa
Sau long bỏ lại trời thơ mộng
Buồn khổ khơi sâu chẳng nhạt nhòa
Huỳnh Ngọc Diêu
11-04
Một mảnh tình quê
Người đi vạn dặm sơn khê
Mang theo một mảnh tình quê bên lòng
Gió mát trời quê rợp bóng dừa
Bốn mùa yên ả cứ thoi đưa
Rộn ràng cây trái vươn mầm mới
Thong thả tay chèo nhịp sóng khua
Sáng sáng đồng xanh chim chóc gọi
Đêm đêm hồn lắng mõ chuông chùa
Cuộc đời bình dị không khanh tướng
Vẫn ấm nhân tình giữa gió mưa
Vẫn ấm nhân tình giữa gió mưa
Dù mây giăng lối lạc đường khuya
Vai mềm thấm lạnh hơi sương ướt
Hồn lẻ nương về sưởi nắng khô
Điệu hát trong lành xua bóng tối
Lời ru êm dịu mát trời trưa
Ai xa hãy nhớ vòng tay Mẹ
Tiếng gọi muôn đời tha thiết đưa
Tiếng gọi muôn đời tha thiết đưa
Ngọt ngào sâu lắng khó phôi pha
Là niềm cổ vũ khi chùng bước
Đó sức kiên gan lúc bão lùa
Từng mạch máu hồng tim gắn bó
Bao dòng lệ tủi khóc lìa xa
Dù thân chìm nổi đời dâu biển
Một mảnh tình quê chẳng nhạt nhòa.
Trúc Giang
08.11.04
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2007 07:32:26 bởi TrucGiang >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: