THỨ 7 TRONG NHAU
Bao thứ 7 rồi anh không em
Để nỗi buồn cứ đến thật vô tình
Con đường nhỏ không bóng người chung bước
Anh chạnh buồn bước về phía không đâu
Hoàng hôn dần buông- ta giờ ở hai đầu
Một nỗi nhớ vô hình trong muôn vàn nỗi nhớ
Có kẻ chiêu nay đứng ngồi lặng lẽ
Thầm trách một người chiều đợi không tên
Có lẽ nào em đã vội lãng quên
Kỹ niệm một thời thật êm đềm dịu ngọt
Em biết không? Anh không còn là anh nữa
Khi ta không còn thứ 7 trong nhau.
Nhất kiếm Hùng