RE: nhật ký những ngày buồn
-
24.07.2007 12:42:40
Chuyện tình cô nhỏ
Người ta bảo, nhỏ yêu đơn phương. Người ta bảo nhỏ hiểu sai về tình cảm của anh. Mặc kệ, khi có ai hỏi nhỏ đã có người yêu chưa, nhỏ thản nhiên bảo...có rồi, mặc dù chưa bao giờ nhỏ nhận được từ anh một cử chỉ âu yếm, dù chỉ là... cái nắm tay. Vì nhỏ biết, anh đã đi vào bữa ăn, giấc ngủ của nhỏ, anh nhè nhẹ len vào từng ngõ ngách tâm hồn nhỏ rồi.
Mười tám tuổi, nhỏ tươi nguyên như nụ hoa vừa mới chớm, làn da trắng mịn, đôi mắt to đen và chiếc miệng xinh luôn luôn nở nụ cười. Cuộc đời trước mắt nhỏ như một vườn hoa rực rỡ vang vọng tiếng chim muôn. Mặc kệ đôi chân bất động, mặc kệ chiếc xe lăn chở đầy thân phận của nhỏ và cả tiếng thở dài của mẹ cha, ngôi nhà của nhỏ không hề mang không khí ảm đạm, nặng nề, mà luôn sống động bởi tiếng hát và tiếng cười trong trẻo của nhỏ.
Gia đình nhỏ chuyển về thành phố sống, cái cuồn cuộn chen đua của người Sài Gòn làm nhỏ phần nào co mình lại, nhỏ thấy cuộc đời bao la quá, mà thân phận nhỏ như chú ếch ngồi đáy giếng. Rồi một ngày, nhỏ và anh tình cờ quen biết nhau qua đợt sinh hoạt cộng đồng. Lần đầu tiên anh xuất hiện nơi thềm cửa nhà nhỏ là một buổi sáng đầu đông. Anh là sinh viên Đại Học, không đẹp trai lắm, cũng không giàu có gì, chỉ được cái hiền và hay cuời. Cái bở ngỡ của hai con người mới quen biết nhau mau chóng qua đi, nhỏ phát hiện ra anh cũng có lắm trò thú vị như nhỏ. Anh hỏi nhỏ mỗi khi rỗi rảnh thường làm gì, nhỏ mĩm cười đưa mắt tinh nghịch hướng về phía góc nhà, nơi có khung cửa sổ nhìn ra tán Bàng trước sân, phía dưới khung cửa sổ là cây đàn dương cầm còn vương vít mấy bản tình ca. Hiểu ý nhỏ, anh bước đến bên cây đàn, bàn tay lướt nhẹ lên mấy phím đàn, ngón tay lướt dẻo của anh làm nhỏ phát giác anh cũng biết chơi đàn. Rồi anh bảo nhỏ đàn cho anh nghe, nhỏ chầm chậm lăn xe đến bên, lần dở bản tình ca mà nhỏ hay hát. Đôi tay bé nhỏ dè dặt ngân lên những cung bậc du dương, trầm ấm, tiếng nhỏ nhè nhẹ trong trẻo cất lên "Hà Nội mùa này.... vắng những cơn mưa... ". Anh ngồi bên cạnh, thinh lặng nghe nhỏ hát, phút giây lắng đọng cho hai tâm hồn dìu nhau bay theo những cảm xúc ngọt ngào, để con đường Hà Nội tràn ngập Hoa Sữa liêu xiêu vài quán vắng như hiện về đâu đây. Rồi lần thứ hai anh đến chơi, anh giành đàn cho nhỏ hát. Lần thứ ba, rồi nhỏ không còn nhớ được bao nhiêu lần nữa, chỉ biết rằng dạo ấy, những bài hát mà nhỏ chọn hát không còn "một mình" như xưa nữa. Chẳng biết vì sao mà nhỏ đã bắt đầu hát "cao cao bên cửa sổ, có hai người..." Lần nào anh đến cũng không quên mang theo vài quyển sách, nhỏ đọc hết, anh lại mang tiếp cuốn khác. Anh mang thế giới xung quanh đến cho nhỏ, nhỏ thôi rụt rè như cái ngày đầu lên thành phố nữa. Nhỏ ngỡ ngàng phát hiện ra mình... nhớ anh sau vài hôm không gặp.
Rồi anh nữa, có nhiều lần anh cũng vô lý khi gọi điện chỉ để hỏi... nhỏ ăn cơm chưa. Thời gian bên cạnh nhỏ chẳng bao lâu thì anh đã tốt nghiệp. Công việc làm thêm của một người mới ra trường cuốn lấy anh, anh bắt đầu bỏ quên đám bạn ngày nào, lãng quên cả... nhỏ.
Rồi... anh đi tu. Chuyện này thì nhỏ đã biết trước từ khi mới quen biết anh. Nhưng dạo đó nhỏ không để ý lắm. Anh có nói về lý tưởng của mình, về ước mơ được cống hiến mình cho sự nghiệp của Chúa. Nhỏ... sốc. Nhỏ chưa kịp chuẩn bị tâm lý để phải... xa anh. Anh im lặng. Anh không đến tìm nhỏ nữa. Nói đúng hơn là hầu hết thời gian anh đều dành cho Chủng viện (nơi của những người học linh mục). Nhỏ cũng im lặng. Đôi mắt nhỏ xa xăm, đôi môi ngày nào không còn cất tiếng hát và tiếng cười trong trẻo nữa. Nhỏ tâm sự với cây đàn. Ngày nào cây đàn cũng miên man trầm bỗng cùng nỗi buồn của nhỏ. Nhỏ không trách Chúa đã cho anh gặp nhỏ, nhỏ cũng không dám trách người đã mang anh đi. Nhưng nhỏ chỉ ước sao, phải chỉ nhỏ chưa bao giờ.... yêu anh.
Đôi lần có dịp, anh cũng ghé. Nhưng nhỏ và anh chỉ im lặng nhìn nhau. Nhỏ chẳng biết nói gì với anh bây giờ. Dẫu có nói gì thì anh cũng không về với nhỏ. Mỗi lần ít ỏi anh đến, ánh mắt nhỏ vui lắm với bao thương nhớ chất chồng. Nhưng sau mỗi lần anh về, nhỏ lại buồn, cái buồn triền miên của một người ở lại sau lưng. Nhỏ tiều tụy, xanh xao, người nhà đưa nhỏ đi bệnh viện vì những cơn đau vô chừng. Bác sĩ bảo, nhỏ bị suy nhược tinh thần. Nhỏ không muốn gặp lại anh nữa, cứ mỗi lần anh đến là nhỏ đuổi anh về. Không biết anh có hiểu không mà cứ đến hoài. Để vết thương lòng của nhỏ cứ lành rồi lại dấy lên.
Bây giờ nhỏ đã thực sự xa anh rồi. Gia đình nhỏ chuyển đi nơi khác, và nhỏ quyết định im lặng không nói với anh. Bây giờ nhỏ đã về một nơi khác, nơi sẽ không bao giờ có bóng dáng anh xuất hiện nơi thềm cửa. Nhưng mùa mưa đến, nhỏ không thôi day dứt về những kỉ niệm hôm qua.