Thi Nang Thi Gia
NGÀY VUI SAO EM KHÓC?
Ôi! Ngày tám tháng ba
Là ngày của muôn hoa
Khoe sắc cười rực rỡ
Sao lệ em tuôn sa?
Nắng rơi giữa chiều tà
Mắt nhìn khoảng trời xa
Nghẹn ngào không dám nói
Sao em không thốt ra?
Em khóc vì học trò?
Do bao nỗi âu lo?
Hay tình người đen bạc?
Ai là kẻ thấu cho?
Thép nung cùng một lò
Sao nay hóa thành tro?
Để lòng ai đau đớn?
Thương cho kiếp lái đò!
Nắng chiều vương trên tóc
Ngày vui sao em khóc?
Em ơi! Đời phong ba!
Vững tay lái vượt qua!
Thi Nang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2007 20:38:52 bởi lenthgo >
Kính Chúc Nhà Thơ Thi Nang và Gia Đình
Mùa Lễ Giáng Sinh Vui Vẻ
Một Năm Mới Hạnh Phúc
Nguyên Đỗ
MERRY CHRISTMAS & HAPPY NEW YEAR
KÍNH CHÚC NHÀ THƠ NGUYÊN ĐỖ VÀ GIA ĐÌNH
MÙA LỄ GIÁNG SINH AN LÀNH
MỘT NĂM MỚI HẠNH PHÚC VÀ AN KHANG Merry Christmas & Happy New Year
Good Luck To You,Success To You
Thi Nang
TIỄN SÁO SANG SÔNG
Ngậm ngùi tiễn sáo sang sông
Ngoài tươi trong héo sóng lòng nao nao
Buồn buồn tủi tủi nghẹn ngào
Đau đau xót xót lệ vào trong tim
Thương thương nhớ nhớ bóng chim
Sầu sầu tím tím ngàn sim bên bờ
Chỉ còn gặp lại trong mơ
Còn đâu để hẹn để chờ để mong!
Sáo rời bến cũ theo chồng
Nén bao kỷ niệm vào lòng nhớ nhung
Để cho thuyền cũ lạnh lùng
Mang hình chở bóng đi cùng tháng năm.
Thi Nang
ANH VỀ ĐÂY Anh về đây trên quê hương đất thép Dưới nắng hồng trong mùa xuân tuyệt đẹp Anh đang về cùng với những đoàn quân Tuổi ngũ tuần mà vẫn thấy còn xuân. Anh về sau ba mươi năm xa cách Em yêu ơi! Anh về giữa tình người Tình quê hương trào dâng trong huyết mạch Vẫn còn hoa thơm,cây lá xanh tươi. Đường ngoằn ngoèo nhiều hố bom loang lổ Mái tranh nghèo xơ xác dưới chòm tre Mẹ và em biết bao năm gian khổ Tranh mục rồi chèn những mảnh rơm che. Em đón anh về,vui sao lệ ứa! Mấy chục năm dài lòng vẫn sắt son. Mẹ già lưng còng bước ra khỏi cửa Nước mắt mẹ trào nắm lấy tay con. Anh về đây sum vầy cùng đồng chí Lấp lánh huân chương anh hùng dũng sĩ Tay cầm tay ấm áp nghĩa đồng bào Kể từ đây mình mãi mãi bên nhau. Thi Nang Mùa xuân 1975
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2008 12:01:15 bởi lenthgo >
CHIỀU XUÂN Mình ngồi ngắm cảnh trước sân nhà Gió thổi rì rào khóm lá ca Từng cánh mai vàng rơi lác đác Mấy cành trúc biếc múa là đà Trên không diều vải lưa thưa lượn Ngoài ngõ người xe tấp nập qua Đô thị lan dần về xóm nhỏ Chiều xuân mát mẻ đất trời ta. Thi Nang
NHÌN LẠI CHẶNG ĐƯỜNG QUA Chiều đông họp mặt giáo viên trường Nhìn lại năm qua quá khác thường Bạn cũ ra đi còn nuối tiếc Người xưa ở lại mãi buồn thương Tình riêng khép lại sầu ly biệt Việc nước sang ngang khóc đoạn trường Càng gỡ tơ lòng càng bối rối Đành cam nuốt nhục bước lên đường. Đường đời khúc khuỷu lắm tang thương Dâu bể làm chi thấy chán chường Đổi chủ,thay ngôi,khôn xiết kể Thành công,thất bại,biết đâu lường Trương Lương quăng sáo về Hàn quốc Hàn Tín bỏ mình ở Vị Ương Cuộc thế đầy vơi thương kiếp sống Yêu nghề ngoảnh lại tóc pha sương. Ngày nay trò cũ dạy chung trường Hăm bảy mùa xuân bụi phấn vương Tiếng sáo ngàn xưa còn vọng lại Cung đàn hiện tại trải muôn phương Đông tàn cánh én tìm về tổ Xuân đến trăm hoa ngập phố phường Kính chúc thầy cô nhiều sức khỏe Gia đình được hạnh phúc an khương. Thi Nang
Xin chân thành cám ơn nhà thơ Thi Nang đã nhã ý gởi tập Truyện Thơ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 11:23:39 bởi Nguyên Đỗ >
NGƯỜI-ĐẤT VÀ NƯỚC PHÚ Biển nước mênh mông trải địa cầu, Sông dài suối ngắn khắp năm châu. Qua triệu triệu đời,nguồn còn chảy mãi, Trải nghìn nghìn kiếp,nước sẽ về đâu? Tự ngàn xưa nước đã có rồi,vạn trạng muôn hình,chặt tuy đứt bứt tuy rời,nhưng tan lại họp. Đến ngàn sau nước còn nguyên đó,muôn biến vạn hóa,đến rồi đi đi rồi đến,bởi phát rồi thâu. Phần lớn tập trung về vùng biển rộng, Ít nhiều rải rác ở mạch ngầm sâu. Tụ một nơi ở đầm hồ tựa mảnh gương lồng hình liễu biếc, Chảy muôn dòng thành sông suối như dải lụa mượt ánh trăng thu. Nuôi dưỡng muôn loài:vòng đời luôn nối tiếp, Giúp cho vạn vật:sức sống được dài lâu. Bốc thành hơi,hóa thành mây,rong chơi khắp bầu trời,nhìn núi non hùng vĩ, Bay cùng gió,hòa cùng bụi,gặp lạnh rơi xuống đất,tưới cây cỏ xanh màu. Đổ ra suối chảy ra sông,họp lại thành dòng tuôn ra biển cả, Đi vào đầm thấm vào đất,lan ra khắp nẻo tỏa mát nương dâu. Ở hai cực địa cầu,nước đóng băng vì trời lạnh quá, Về mỗi đầu địa cực,người buốt giá bởi nước đông mau. Nước rửa bụi dơ nơi cõi trần,mang đi nhiều bẩn thỉu, Người dùng nước sạch trong đời sống,thoát khỏi những đau sầu. Khắp chợ cùng quê,từ Nam chí Bắc, Đầu làng cuối xóm,tận Á sang Âu. Muốn có nước uống,người phải hút sông đào giếng, Để làm nhà cao,nước giúp xây phố dựng lầu. Dù ở nơi đâu,từ quan lại đến thứ dân,người người cần nước mỗi ngày,tắm gội từ đầu đến gót, Kể sao hết được,nọ phu nhân kia tì thiếp,ả ả khỏa thân cùng nước,làm thơm từ gót đến đầu. Ôi! Nước nhẹ hơn vàng!Nước vào người cửa trên cho trơn cổ mát lòng,lúc thừa,nước đi ra cửa dưới! Ới!Vàng qúi hơn nước!Vàng vô túi nhà trước xài sướng tay ngon miệng,khi thiếu,vàng trở lại nhà sau! Vui biết mấy!Đất ôm ấp nước vào lòng,đời đời luôn gắn bó, Đẹp làm sao!Nước phủ che bề mặt đất,kiếp kiếp chẳng xa nhau. Nếu có nước mà thiếu đất lành,nước sẽ chơi vơi giữa khoảng không lạc lõng, Tuy có đất nhưng không nước tốt,đất ắt khô cằn thành sa mạc hoang vu. Tủi vạn đời!Lóng lánh dưới ánh trăng,sóng gợn hồ thu cho lòng Phạm Lãi xót! Sầu muôn thuở!Thẩn thờ cùng sương khói,mưa rơi đất hạ để dạ Tây Thi đau! Tiếc thương ôi!Lãng đãng nuớc Tây Hồ,phảng phất bóng giai nhân,khắc tim Quỳnh Như nát! Buồn bã mãi!Lang thang mây Thanh Hóa,chập chờn hình tài tử,in áo Đan Phượng nhầu! Con Tạo bất công!Sụt đất xuống tận đáy biển sâu,bể dâu u sầu,khiến nước biếc quay cuồng,biến thành sóng thần cuồn cuộn xô bờ,cuốn phăng con người cỏ cây nhà cửa.... Môi trường ô nhiễm!Phun khói lên tầng ozon thủng,tang thương thảm khốc,làm băng giá tan rã,gây ra bão lũ tràn lan lở núi,càn quét đường sá bùn đất cống cầu.... Bởi thế nên,toàn nhân loại phải trồng cây xanh,bảo vệ rừng vàng,giữ gìn môi trường trong lành tươi mát, Vì lẽ đó,khắp cõi trần cần nguồn nuớc sạch,phân chia biển bạc,xây dựng xã hội văn minh đẹp giàu. Than ôi!Nước và đất giúp cõi đời,dù kẻ tát người đào vẫn không màng ruột nát gan tan!Trên thế gian này được bao đấng anh hùng thương dân yêu nước? Ngán nhỉ!Đời và người vì cuộc sống,sợ thân gầy bụng đói mà chẳng ngại gió to sóng cả!Dưới biển xanh kia có mấy kẻ ngư dân đánh cá đắm tàu? Đất nước mến yêu!Tuy thời gian dần trôi,không gian đổi màu,gặp nhiều hạnh phúc lẫn buồn đau;nhưng đất nước mãi mãi bên nhau,cùng nhìn biển rộng trời cao,ngắm đời dâu bể, Tình người son sắt!Dù bão tố gào thét,sấm sét vang vọng,không ít giàu sang xen nghèo khó;mà lòng người luôn luôn chung thủy,đợi ngắm trăng thanh nước biếc,soi tước công hầu. Nước đất hỡi!Vừa thánh nhân vừa hung thần,nửa phần do thiên nhiên,nửa phần bởi con người,làm túi càn khôn mang sầu mấy túi? Trần hoàn ơi!Tự sinh sôi tự hủy diệt,một cõi bởi con người,một cõi do Hóa Công,khiến bầu vũ trụ chứa thảm bao bầu? Nước mênh mang,đất thênh thang,tồn tại vượt thời gian,luôn tuần hoàn trong không gian vô tận, Người thông thái,lòng quảng đại,thoảng qua như mây khói,mãi chìm nổi vào nước đất nhiệm mầu. Thi Nang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2008 07:35:30 bởi lenthgo >
Trích đoạn: lenthgo
TIỄN SÁO SANG SÔNG
Ngậm ngùi tiễn sáo sang sông
Ngoài tươi trong héo sóng lòng nao nao
Buồn buồn tủi tủi nghẹn ngào
Đau đau xót xót lệ vào trong tim
Thương thương nhớ nhớ bóng chim
Sầu sầu tím tím ngàn sim bên bờ
Chỉ còn gặp lại trong mơ
Còn đâu để hẹn để chờ để mong!
Sáo rời bến cũ theo chồng
Nén bao kỷ niệm vào lòng nhớ nhung
Để cho thuyền cũ lạnh lùng
Mang hình chở bóng đi cùng tháng năm.
Thi Nang
Vụng Dại
Trường Phi Bảo
(Đâu ai đưa sáo qua sông
Cớ sao chim sáo sổ lồng bay xa *)
Ca dao họ hát vậy mà
Trách gì em quá thật thà nghe theo
Thuyền giờ không bến để neo
Trắng trong cũng một kiếp bèo nổi trôi
Mẹ cha ép uổng duyên rồi
Đành thôi lỗi hẹn với người tình chung
Chỉ trong mơ mới tao phùng
Chỉ trong mơ mới ngại ngùng aí ân
Trăm năm đành gọi cố nhân
Tình chia đôi ngã sầu rưng trong lòng.
6-1-2008
*Ca dao
Vụng Dại
Trường Phi Bảo
(Đâu ai đưa sáo qua sông
Cớ sao chim sáo sổ lồng bay xa *)
Ca dao họ hát vậy mà
Trách gì em quá thật thà nghe theo
Thuyền giờ không bến để neo
Trắng trong cũng một kiếp bèo nổi trôi
Mẹ cha ép uổng duyên rồi
Đành thôi lỗi hẹn với người tình chung
Chỉ trong mơ mới tao phùng
Chỉ trong mơ mới ngại ngùng aí ân
Trăm năm đành gọi cố nhân
Tình chia đôi ngã sầu rưng trong lòng.
6-1-2008
*Ca dao
Cảm ơn Trường Phi Bảo ghé thăm.Thi Nang chúc cho Trường Phi Bảo luôn vui khỏe và thành đạt trong cuộc sống. BỊN RỊN Có người đưa sáo sang sông
Sáo buồn ngoảnh lại nghe lòng đau thương
Rưng rưng,bịn rịn,lên đường
Theo đò sang bến sông Tương u sầu
Dù rằng thuyền cũ còn đâu!
Mà sao vẫn nhớ cho đầu điểm sương
Lòng còn vương vấn vấn vương
Lạc bầy lẻ bạn biết phương nào tìm!
Quê người biền biệt cánh chim
In hình khắc bóng vào tim ngậm ngùi
Ngày vui sao lại không vui?
Ngày vui sao lệ sụt sùi lòng ai?
Thi Nang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2008 07:45:42 bởi lenthgo >
Hoa Mai HOA MAI Mùa khô se lạnh hạt sương rơi Trời xanh mây trắng lửng lờ trôi Gió thổi lá vàng lơ thơ rụng Trên cành mảnh khảnh nụ sinh sôi. Mặc cho nắng táp gió lùa chơi Áo xanh phong kín nhụy hoa rồi Con kiến tìm đường vào hút mật Mỏi mòn không được bỏ đi thôi Tắm nắng uống sương thở khí trời Nhờ dòng sữa mẹ ngọt bờ môi Sắc vàng hé nở từng giây phút Năm cánh hoa vàng đẹp tinh khôi. Thoang thoảng nhẹ đưa chút hương đời Rung rinh khoe sắc nắng xuân soi Gương vàng phản chiếu tia hồng dịu Sắc xuân chan chứa sắc hoa cười. Hoa chở mùa xuân đến mọi người Bướm vờn ong lượn nhụy tơi bời Xuân tàn mang sắc vàng đi ngủ Đất vàng ấp ủ cánh hoa rơi. Hoa rơi để hạt lại cho đời Hạt già mưa đổ lá mầm ngoi Định luật sinh tồn trong vũ trụ Tuần hoàn biến hóa mãi không thôi. Thi Nang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2008 17:08:26 bởi BĂNG NGUYỆT >
Ngang Trái Lồng tre Sáo ở quen rồi Về lồng son mới Sáo rơi lệ sầu Dù cho mười quả trầu cau Cũng không bằng trái tim đau nát lòng Dàu dàu nước chảy ngược dòng Ngậm buồn nuốt tủi theo chồng qua sông Giả vui cho vẹn chữ tòng Vì tròn chữ hiếu nên không trọn tình. Nhìn nhau cúi mặt lặng thinh Bước đi mỗi bước tim mình vỡ ra Thân kề sao lại cách xa?! Tình xa muôn dặm thế mà gần nhau. Không gian dù có đổi màu Nhưng tình mình đến bạc đầu không phai Thi Nang
ĐÓN XUÂN Ở TRƯỜNG Xuân về trên đất nước ta, Tình xuân tha thiết đậm đà mến thương. Đêm nay mình phải trực trường, Xa nhà lòng mãi vấn vương vợ hiền, Con thơ giấc ngủ bình yên? Hay là có nỗi ưu phiền gì chăng? Đêm trừ tịch,trời không trăng, Làm sao thấy mặt chị Hằng người ơi! Làm trai trong cõi đất trời, Trước là trung nước sau thời hiếu dân. Mùa xuân đến đã mấy lần, Mỗi năm mỗi tiến thêm phần đẹp hơn. Bạc màu áo vải không sờn, Miễn đền nợ nước trả ơn cho đời. Bao ngày bụi phấn rơi rơi, Tóc thầy thêm bạc trò thời tiến lên. Luyện cho tâm vững chí bền, Dắt dìu em nhỏ đừng quên quê nhà. Cùng nhau tiếp bước ông cha, Dựng xây Tổ quốc của ta đẹp giàu. Ngày xuân mai nở đón chào Gió xuân tươi mát ngọt ngào tình quê. Thi Nang
VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC HUỆ ƠI! Ba ngày nữa,Huệ lên xe hoa Tai nạn bất ngờ đã xảy ra! Than ôi!Tiếc thương cành liễu biếc Vĩnh biệt người thân!Vĩnh biệt nhà! Mẹ xót,cha đau,mắt lệ nhòa Phụng loan chưa họp đã lìa xa. Đất thảm,trời sầu,lòng vỡ nát Măng tàn để lại cỗi tre già. Nghi ngút khói hương tỏa nỗi sầu, Người chồng chưa cưới dạ đớn đau! Lệ ứa rưng rưng tràn khóe mắt, Chưa thành phu phụ đã xa nhau! Thân tộc về,chia sẻ nỗi buồn, Anh em đau xót lệ sầu tuôn! Đáng trách,giận thay người say xỉn! Ra đường loạng choạng lách và luồn! Huệ đã mất rồi!Hỡi Huệ ơi! Xe hoa đẫm lệ nát tan đời! Xe tang rước Huệ trong ngày cưới! Gia đình thương xót mãi khôn nguôi! Thi Nang
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: