TƯNG !
Men đời chưa cạn hảy còn tưng
Đất rộng trời cao với chẳng dừng
Đêm xuống tím lòng hương gió thỏang
Chiều tà nhạt sợi nắng tơ rưng
Mây trôi nước gợn sao trời rụng
Lá khép cành đưa ong bướm trừng
Nhắm ánh Hồng - Đào tê đắng họng
Mềm môi cháy ruột với người dưng!
Nguyên Hải
TƯNG !
Bận lòng chi lắm hỡi người dưng
Hãy ngắm nhìn nhau chớ có trừng
Sương rớt ngoài song là tiếng hát
Sầu rơi trong dạ ấy đàn rưng
Tâm an tức cảnh an người hỡi
Dòng chãy thời gian mãi chẳng dừng
Sác tức thị không ,không tức sắc
Men đời nếm mãi ắt đời tưng !
nha uyen
DỬNG DƯNG
Banh(bóng) chưa tới chỗ vội vàng tưng
Quá chén say sưa phải biết dừng
Lỡ bước đêm về lòng tím tái
Sa cơ tối đến lệ sầu rưng
Mênh mông biển rộng nghiêng đầu ngó
Bát ngát trời cao ngửa mắt trừng
Vợ khổ con đau nhà dột nát!
Sao chồng lại cứ dửng dừng dưng!
Thi Nang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2009 17:09:15 bởi PHẠM VĂN NANG >