Vào một buổi chiều đông giá lạnh,
Áng mây chiều nhuộm cảnh buồn ơi!
Tai nghe pháo bắn vang trời,
Ta ra đê ngắm,thôi rồi quê ơi!
"Những thằng đui",hỡi ơi ác quá!
Sao chúng mầy tàn phá quê ta?
Ôi thôi,pháo đã đốt nhà!
Khói đen mù mịt lửa đà bốc cao!
Đứng trên đê lòng đau tựa cắt
Nhìn tro bay nước mắt tuôn sa
Giơ tay hứng lấy tro nhà,
Nhưng tro bay bổng biết là về đâu?
Hỡi nhà ơi,biết bao kỷ niệm!
Giờ đây ta biết kiếm đâu ra?
Dựng nhà công khó mẹ cha,
Thế mà khoảnh khắc nhà đà thành than!
Cây quanh nhà cũng tàn theo lửa,
Vì không người để chữa nhà ơi!
Tay chân ta đã rã rời,
Đứng trông cảnh ấy lòng người đớn đau.
Màn đêm xuống ta vào nhà ngủ,
Nhưng lòng ta ủ rũ,đau đầu
Tiếc nhà,cây cảnh,cau trầu...
Bao nhiêu kỷ niệm gợi sầu bấy nhiêu.
Thế nhưng cảnh tiêu điều là mấy!
Vào sáng xuân trông thấy mà đau
Một đàn xe ủi đuổi nhau
Như con mảnh thú lăn vào quê xưa!
Quê ơi!Đã tỉnh chưa hay ngủ?
Thương quê* không có đủ chân tay,
Thương quê không cánh mà bay,
Thương quê đứng đó đêm ngày với ai?
Tiếng máy xe gầm dài rồi dứt,
Cây từ từ ngã gục!Thương thay!
Nghìn năm ai biết một ngày?
Đó cây đã ngã,người đây não nề!
Tiếp theo nhau cây lê,cây bưởi...
Than ôi!Độc bấy lưỡi xe ơi!
Cây ta đang đứng giữa trời,
Vô tình chi nỡ hại đời cây xanh.
Trong chốc lát ngàn xanh vạn cổ,
Thành đất bằng,thành chỗ quạnh hiu.
Nhà ơi!Cây hỡi!Mến yêu,
Bao nhiêu cảnh đẹp,bấy nhiêu mỹ tình.
Cây ngã còn thấy hình cây ngã,
Nhưng hỡi ơi!Mồ mả Tổ Tiên,
Tổ Tiên dạo cảnh cửu tuyền,
Thế mà mồ mả chẳng yên với đời.
-quê*:ngoài nghĩa quê hương,còn là các thương binh của ta đêm qua đánh đồn giặc đã bị thương không biết còn tạm trú ở đó hay đã đi xa rồi?Ôi!Thật đáng thương.