Càng thấy cảnh càng tăng nỗi nhớ,
Mái tranh nghèo,quê cũ,vườn xưa
Còn đâu buổi sáng,buổi trưa,
Buổi chiều gió thổi lúa mùa xanh xanh.
Còn đâu đêm trăng thanh gió mát,
Ru hồn ta tiếng hát thanh thanh
Nào người nghiêng nước,nghiêng thành
Nào người nhạc sĩ bôn hành phương nao?
Nào còn đâu hàng cau cao vút
Lũy tre xanh cành trúc phất phơ
Cửa thiền tịch mịch hư vô,
Gió vàng gợn sóng mặt hồ lăn tăn
Nào còn đâu lá vàng trước ngõ,
Vèo vèo rơi trong gió mùa khô
Đa đa da diết thương nhà
Đau lòng tiếng quốc thiết tha gợi sầu!
Nào còn đâu đàn trâu về ấp
"Tiếng thổi tay"* vang khắp ruộng đồng
Cùng diều giấy lượn trên không
Chiều quê thanh thản mục đồng cởi trâu
Nào còn đâu đất màu"mới lật"**
Dãy dãy cong nhẵn mát như đồng
Tù và giục xé làn sương,
Từng đoàn công cấy lên đường bước mau.
Ôi!Cuộc đời bể dâu chi bấy,
Quê xanh xanh giờ thấy gì đâu!
Còn chăng nắng úa cỏ khâu?
Lan trên đất trắng xây mồ cỏ cây!
Hay là còn khói mây ủ rũ!
Đống ngói tàn rêu phủ xanh xanh!
Hay còn một chén tro tranh!
Mưa chan gió thổi cũng đành chịu thôi!
Đêm từng đêm trăng soi lạnh lẽo,
Ngày lại ngày nắng chiếu đất không!
Thê lương cằn cỗi một vùng,
Quê ơi!Năm tháng lạnh lùng xiết bao!
*Chắp hai bàn tay lại,đan các ngón tay vào nhau sao cho hai ngón cái song song sát nhau và giữa hai lòng bàn tay có một khoảng trống bên trong hai lòng bàn tay,dùng miệng thổi vào ngay chỗ hai ngón tay cái,các ngón còn lại khép kín hay mở ra tùy theo âm thanh mà ta muốn phát ra.
**Trước 30-4-1975,ở quê tôi chưa có kênh dẫn nước về ruộng đồng,do đó ruộng sâu chỉ làm được một vụ lúa vào mùa mưa,đất mới cày lên vào lần đầu mùa mưa gọi là đất mới lật.