Trang thơ
Bộc Bạch Rừng Thơ Rừng thơ là chốn dạo chơi
Trang thơ là chốn để tôi tự tình
Tự tình những thứ linh tinh
Tự tình cả những lung linh tâm hồn.
Rừng thơ tôi, có cô em gái
Có chú chim con học líu lo
Có bầy ong, bướm xô nhau chạy
Vội mà chi, hoa cỏ ở muôn nơi
Rừng thơ tôi gặp cây cầu khỉ Với đơn sơ gầy guộc một cành ngang Chênh vênh vắt ngang đôi bờ suối Suối trong veo, róc rách rì rào Vịn tay cầu lọ dọ đặt bàn chân Lạnh ngắt đê mê dòng suối trong rêu phủ Rong rêu mơn trớn theo chân đi từng bước Đám cá con cứ nghếch lên dòm dòm....
.....
Bất chợt, gặp gỡ nơi đôi mắt
Một nỗi tan thương lệ nhạt nhòa
Lòng bao đau khổ, sầu chất chứa
Một cuộc tình vừa bỏ em đi
Còn đây, đậm nét cái hồn nhiên
Của e ấp tình nồng chớm nở
Miên man, nhung nhớ lần gặp gỡ
Hạnh phúc thăng hoa đến ngập lòng … Rừng thơ ơi hỡi, rừng thơ
Đứng mãi nơi đây với thẫn thờ
Lom khom tiếp bước thi nhân trước
Nhặt những thơ vương cất trong bồ.
-trungdao-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2007 12:46:56 bởi trungdao >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: