Mùa mưa năm nào
hương thảo 18.05.2007 20:50:51 (permalink)



Mưa Tháng Bảy 


 

"Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa Phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
................................................"
Phải! Ai đã chở mùa hè của tôi đi đâu?
Nằm mãi, ngủ mãi, trở qua, trở lại rồi cũng chán. Trên tường, cái bóng đèn 1m2 vẫn âm thầm làm việc; dưới tay là cuốn "Hoàng Hôn Cuối Cùng" của nữ văn sĩ (Trung Quốc) Quỳnh Dao. Không gian vẽn vẹn của cô gái trong truyện là một căn phòng nhỏ để đi về, và một khung cửa sổ nhỏ đủ chiêm ngưỡng cái sắc tím đỏ của chân trời buổi hoàng hôn [...]. Kết thúc truyện, nhân vật đã thôi ngắm hoàng hôn tím của những buổi chiều buồn. Có người đã giúp cô đóng cánh cửa sổ. Bắt đầu từ đây, căn phòng sẽ vang lên những tiếng cười rộn rã niềm vui; có mùi thức ăn ngọt ngào hạnh phúc; có tiếng trẻ bibô ấm lòng.
Buông cuốn sách trên tay. Dường như cái thanh âm ồn ào, hỗn độn từ trên những nóc nhà không còn nữa_có nghĩa là trận mưa dấm dẳng từ trưa tới chiều cũng vừa dứt. Rời khỏi chiếc giường, buớc ra cửa. Mặt đường còn sũng nước. Quay vào nhà, thấy mẹ hớn hở bước ra với chiếc áo thun ôm và chiếc quần jeans trắng. Phải rồi, chiều nay mẹ có tiệc. Ít phút sau, bà chị hai cũng hớn hở đứng trước tấm gương với thỏi son môi. Tô qua, trét lại, và...bặm bặm. Trước cửa có tiếng xình xịch của chiếc @ đang chờ đón. Bả bước ra với chiếc váy suông ôm sát thân hình, hở ra tấm lưng và đôi vai trắng nõn đến...hững hờ.
Căn phòng nhỏ lại thêm một buổi chiều vắng lặng. Vắng đến nao lòng. Con thằn lằn ở trên tường tiếc của, nó tắc lưỡi nghe rõ mồn một. Chiếc điện thoại di động "chỉ dùng để nghe" nằm chỏng trơ trên giường. Hình như "nó" đang chờ một điều gì đó? Vậy nhưng lỡ tiếng chuông có reng, thì "nó" cũng không buồn "Alô!". Ngồi vào chiếc máy vi tính đã già nua, nó bắt đầu chạy o...o một cách nặng nhọc. Mở thử hộp Yahoo! Messenger ra thử, xem có ai nhắn cho mình hay không. Và...bất ngờ:
Một cửa sổ hiện ra:
- T nè!
- Q vừa được nghĩ hè đó!
- 15/7 này sẽ đi thực tập.
- Ở gần nhà T đó!
- Năm nay đi gần, còn năm ngoái xa nhà quá.
- Hẹn gặp lại nhé!
Phải rồi! Cuối "tháng sáu trời mưa" này là "người dưng" bắt đầu nghĩ hè mà. Dỗi thầm: "Hứ! Biết phải mới vừa nghĩ hè hay không? hay là đã về từ hồi đầu tuần. Mà sao không điện thoại, lại phải nhắn tin chứ?". Ờ há! Điện thoại nhà mình hư rồi. Lại chưa đóng tiền cước nữa chứ! Chắc "người ta" đã gọi, nhưng đầu dây lại vang lên tiếng của "bà cô nghiêm khắt": "Số điện thoại này hiện đang tạm ngưng, vì chưa thanh toán cước"....
Click vào phím Reply:
- Ừa, nghĩ hè thì...kệ chứ!
- Nói với tui chi vậy?
- Năm ngoái đi xa nhà, càng vui, còn kêu rêu gì nữa?
- Mà có thực tập gần nhà tui, thì cũng có gì quan trọng đâu?
- Thông báo làm chi?

- Ai thèm quan tâm?
Cả tuần lễ dài dằng dặc trôi qua. "Người dưng" chắc đã nhận lại được những dòng tin vô tình đến...lạnh lùng kia, nên đã...dửng dưng. Hộp Y!M...lạnh tanh. Chắc giận?
Hừm! Sao mà "người dưng" ngốc đến thế? Con gái vốn hay nói ngược suy nghĩ của mình mà. Nói đúng hơn: tổ tiên con gái thuộc họ..."chảnh". Vậy mà củng không hiểu!
Bài hát: "tháng sáu, trời mưa. Mưa ướt mềm vai em...." vang lên thiết tha từ chiếc radio làm cho cơn mưa giữa mùa vốn ướt mướt, nay còn rã rích thêm. Ước chi sau cơn mưa tháng 7, vòm trời xanh sẽ ửng hiện chiếc cầu vòng bảy sắc, như chiếc cầu Ô thước thuở xưa mà mỗi năm ông trời chỉ cho bắt nhịp một lần để Ngưu lang và Chức nữ được gặp lại nhau thì đẹp biết mấy?
Và nếu một ngày nào đó trong tháng bảy này, nếu có một lúc nào đó, chiếc điện thoại di động bất chợt reng lên, thì ở đầu dây bên kia, thay vì nghe đổ chuông, "người dưng" sẽ đuợc nghe hát rằng: "Mưa thì thầm là mưa rất xa. Trời ươm nắng, cho vầng mây qua. Em thì thầm là em rất gần. Tình như không nói, là tình...trăm năm"

<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.05.2007 20:58:41 bởi hương thảo >
Attached Image(s)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9