Nhạt màu
Mùa thu này màu cúc sao buồn thế
Nắng vẫn nhuộm mà sao cánh chẳng vàng
Giống như tình, chưa thắm đã dở dang
Giống như mình chưa yêu đã xa cách
Mùa thu này Hà Nội thiếu chân khách
Để lá vàng lại nhàu nhĩ trong mưa
Kỷ niệm cứ ố hoen trong gió thưa
Bàn tay ấy lại run run vì lạnh
Ơ kìa, đã là cúc sao không khoe sắc
Hay tại lòng người
Cứ như lúc chiều đông
Mây xám thì nhiều, nắng thì không
Có lẽ thế nên cúc chẳng thể thắm.
Nhạt màu rồi
Nhạt cả những yêu thương moì mặn
Nhạt mùa thu, nhạt cả nỗi chờ mong
Kỷ niệm dù có ấm, có nồng
Cũng chỉ còn trong giấc mơ đêm trước
Dù một mình cũng vẫn phải tự bước
Thương thân mình mang kiếp người đến sau.
Than thở chỉ thêm đau
Vậy mà sao thơ vẫn còn nước mắt.
Nhạt màu rồi, những yêu thương mòi mặn
Em để dành cho những lúc cô đơn.
Hương Thầm