Mất ngủ
Em vùi mình vào đêm
Để nghe tiếng tim mình thổn thức
Nỗi đau này là thực
Còn tình yêu là hư ảo tuyệt vời
Em giấu mình vào nỗi nhớ chơi vơi
Để tìm anh trong một ngày mộng tưởng
Ánh chiều vàng bỗng đâu rơi xuống
Nhốt em vào căn phòng trống cô đơn
Em gói những lần giận và hờn
Những lần hai đứa mình chung lối
Vo lại trong một lần anh nói dối
Yêu thương trở thành thứ đồ chơi dễ vỡ nhất trần gian
Kỷ niệm cố nhen lên từ đống tro tàn
Xếp giấy bút, thư tình vào ngăn kéo
Tự nhắc mình
Tình yêu không là viên kẹo
Chỉ ngọt ngào khi còn hạn sử dụng mà thôi
Đêm và anh sao vẫn cứ trôi
Nước mắt lặn vào trong gối
Vết thương xưa thành vệt ố vàng quá vội
Chuyện chúng mình.... Có lẽ chỉ vậy thôi!
Hương Thầm