Sao anh nỡ đành quên :(
Người đi bỏ lại mình tôi
Ngồi mang nỗi nhớ hồn thơ nhuộm sầu
Hạ vần ghép chẳng thành câu
Lòng nghe nức nở hỏi sao tình buồn
Để rồi dòng lệ chợt tuôn
Lăn trên môi mắt bắt nguồn từ đâu
Khóc thương tình chợt nhạt màu
Bỏ buồn đọng lại rót vào hồn em
NuocMatMuaThu
HÃY QUÊN !
Quên mau thì sẽ không buồn
Càng quên càng nhớ lệ tuôn tháng ngày
Người đi xa khuất chân trời
Còn tôi đứng mãi đơi chờ thiên thu
Thế gian ai biết mình ngu
Chữ tình chữ nghĩa vi vu gió ngàn
Từ nay đời đã sang trang
Hồn thơ nhuộm mối vương mang trong lòng
Sầu đọng lại những nhớ mong
Ngồi mang luyến tiếc trong lòng không phai
Thơ tôi sao lắm đắng cay
Vần không thành tiếng đắm say tình đầu
Nỗi sầu dồn ép nỗi sầu
Ghép sao cho đủ mày châu ủ buồn
Lòng nức nở lệ trào tuôn
Vì sao tôi lại suối nguồi lệ rơi
Vắng anh vắng cả sớm mơi
Thiếu anh thiếu cả đợi chờ đón đưa
Nước mắt em tựa trời mưa
Tuôn vào trong dạ tình xưa đâu còn
Ngăn sao dáng ngọc tình sao
Tiếc sao trăng mãi không tròn tháng năm
Lăn trên khoé mắt lạnh căm
Chia đôi dòng lệ ân thầm cùng ai
Sầu vương lối bước từng ngày
Làm sao quên được phôi phai tình nồng
Khóc cho số kiếp phòng không
Tiếc cho một kiếp má hồng gian truân
Không còn rồi những mùa xuân
Để lòng băng giá bâng khuâng suốt đời
Giọt buồn đọng lại chơi vơi
Nhỏ vào tâm trí xa rời tình xanh
Còn đâu một chút mong manh
Thì thôi tôi sẽ quên nhanh tình sầu
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2007 22:23:42 bởi Viet duong nhan >