Có bao giờ, anh hỏi
Anh có bao giờ hỏi lòng không
Nhớ ai giọt nắng chẳng còn hồng
Rớt đọng nằm trên chiếc lá úa
Trở mình theo gió bay mênh mông
Đất trời đôi lúc quá thênh thang
Tiệc vui chưa nhập giờ đã tàn
Bỏ một người đi rồi kẻ ở
Sầu còn đọng lại riêng mình mang
Vẫn đó bài thơ viết còn đây
Ghép ghi kỷ niệm của tháng ngày
Áo trắng một thời cùng ai đó
Sao giờ tất cả vụt mà bay
Hạ bút để rồi nghe buồn thêm
Tình như chiếc lá chết trên thềm
Đêm nay có một vầng trăng vỡ
Ngậm ngùi than khóc một niềm riêng
Anh ở nơi nào, anh ở đâu
Có nghe trong gió tiếng em sầu
Từ nay không gặp biết tình sẽ
Theo dòng nước cuộn trôi về đâu
Giữ lại lòng xin chút yêu thương
Dẫu biết ơi anh cuộc đời buồn
Đừng để hoa kia sầu rơi lệ
Lìa cành mà chết trong mưa tuôn
NuocMatMuaThu
HẾT RỒI !
Còn đâu một kiếp yêu đương
Còn đâu một kiếp vấn vương bóng hình
Em hỡi bao giờ chẳng phòng không?
Nhớ em đêm vắng tái tê lòng
Canh khuya ai thấu trong nghịch cảnh
Giật mình tưởng nhớ chút lông bông
Đường tình hai đứa quá trái ngang
Tình yêu chưa chớm đã vội tàn
Sang ngang người đã đi đi mất
Còn lại nỗi buồn mãi lang thang
Người ơi có hiểu nỗi buồn vây
Nhớ em ròng rã suốt bao ngày
Kỉ niệm phai nhạt theo năm tháng
Biết đến bao giờ hết đắng cay
Một chút tình thôi kể gì thêm
Ái ân đã vỡ lúc bên thềm
Tình nay đôi ngã đêm u uất
Ngậm ngùi tưởng nhớ phút êm đềm
Em ở nơi nào em ở đâu
Có nghe tiếng khóc những đêm sầu
Có không giọt lệ ? Đâu còn nữa
Có chỉ còn chăng xót tình đầu
Chỉ mình anh giữ lại yêu thương
Trăng soi gối chiếc những đêm trường
Còn đâu ngày tháng tương tư cũ
Lá đã lìa cành vẫn vấn vương
Em hỡi tình nay đã đoạn trường
Em đi anh ở với buồn thương
Giữ trong tiềm thức đường xưa cũ
Em có bao giờ nhớ cố hương
Em hỡi em ơi đã hết rồi
Tình đầu nay đã trót bôi vôi
Đường em gấm lụa ôi hoa lệ
Anh chỉ một mình với anh thôi
Thân tặng Nước Mắt Mùa Thu, cảm ơn bạn đã ghé thăm tệ xá, lâu quá không về nên không tiếp đãi đàng hoàng, thứ tội thứ tội!!!