Trích đoạn: NuocMatMuaThu
BUỒN KIẾP PHONG TRẦN
Buồn đời buồn chuyện tình yêu
Buồn cho số phậm hẩm hiu của mình
Một một kiếp phong trần ta quên lãng
Một cõi đời trót nặng nợ vương mang
Nên vẫn còn sống cái kiếp lang thang
Không bờ bến cứ làng nhàng thế mãi
Rồi khỏanh khác trên đường đời từng trải
Kẻ ngu khờ gặp phải tiếng yêu đương
Dại dột sao biết chết vẫn vấn vương
Sa vào lưới ân tình tương tư mãi
Tình là thế không có gì bàn cãi
Dấn thân vào ngày tháng cứ điêu linh
Không nghĩ suy số phẫn cùa chính mình
Làm người mới thế tình cho người cũ
Mà như thế vẫn còn - còn chưa đủ
Trái tình yêu rơi rụng cuối thu bay
Lá vàng rơi tim cũng muốn phôi phai
Người ấy đã trở về hay em đã?
Ân tình cũ cứ làm em sa ngã
Để tôi buồn xa lạ với chính tôi
Một phút thôi một phút nữa thôi rồi
Tất cả đã hết nổi trôi từ đấy
Còn đâu em tháng ngày tôi tìm thấy
Những ân tình chán ngấy đã trôi qua
Đi theo em trên cuối nẻo chiều tà
Vương lối bước xa xa dòng lệ nhỏ
Em yêu ơi ân tình tôi còn đó
Sao em buồn bỏ ngỏ trái tình yêu
Nhớ nhung ai cho má đẫm lệ nhiều
Người cũ đó làm tiu đìu nhan sắc
Và như thế cuộc đời nhiều bất trắc
Áo phong trần lại mặc lại bôn ba
Vào chiều đông đồi cuối thóang xa xa
Bóng ai đó xóa nhòa trong kí ức