Có một mùa hoa cải nở vàng bên bến sông !
Lẻ
Bến sông lẻ một con đò
Cánh đồng lẻ một cánh cò đơn côi
Một chiếc lá lẻ gió rơi
Một tia nắng lẻ bên trời xa xăm
Năm canh lẻ bóng trăng rằm
Quỳnh hương cô lẻ toả trong đêm dài
Mặt trời lẻ bóng ban mai
Sao Hôm lẻ với Sao Mai muôn đời.
Câu thơ lẻ một vần rồi
Người ơi ghép giúp nên đôi nên vần.
Vẫn thế ư em !?
Dòng sông cuộc đời vẫn cuốn trôi
Hai bờ xưa ấy vẫn bồi hồi
Nắng mưa ngày tháng buồn đôi bến
Con thuyền ngày ấy vẫn chơi vơi
Đơn lẻ một lần nước vẫn xuôi
Đơn bóng năm xưa vẫn môi cười!
Em ơi năm tháng buồn lạnh bến
Cánh buồm sao thế...lặng lờ trôi...
Đơn bóng đã rồi thành cố hữu
Ngọt nhạt mặn mòi vẫn vẫn xuôi
Nước sông ngày ấy buồn như thế
Mặn mòi chi sóng lẻ chẳng thành đôi !
09/07/007 !
Có một mùa hoa cải
Nở vàng bên bến sông
Hẹn em, anh chẳng tới
Để em ướt mắt trông.
Sao che nổi ! Nỗi nhớ nào che nổi nhớ đêm qua Khi đã ướt bờ môi cháy bỏng... Bên biển lớn tưởng gió trời lồng lộng Sao trước nụ...mơ bỗng im lặng như tờ Chắc con sóng cũng đành thôi cuộn Để một thời thiếu nữ có giấc mơ Chắc ngọn gió cũng mơn man không nỡ Làm lạnh em rồi hơi ấm lại chia đôi Chắc cánh buồm đứng đó bồi hồi Để không nỡ chao thuyền nghiêng giấc ngủ Và em tôi vẫn thế giữa mơ màng Để lòng em lại mãi được xốn xang... Và nỗi nhớ không còn vô nghĩa... Sóng lại xô bờ hôn mãi cát yêu thuơng !... 08/07/007!
Có một mùa hoa cải
Nở vàng bên bến sông
Hẹn em, anh chẳng tới
Để em ướt mắt trông.
Đêm qua ! Đêm ở mặt hồ...
Lao xao cơn gió sóng xô trăng thề
Lung linh một thoáng chân quê
Em tôi ngồi đó nhớ về xa xăm !
11/7/07 !
Mùa hoa nở một thời sóng sánh
Nhựa nắng quện tình trong long lanh
Óng ánh hương vàng bay đặc gió
Hạt nắng gõ vào nỗi nhớ cũng lanh canh !
11/07/2007!
Nắng Nắng lên cho ấm cuộc đời
Nắng về soi dấu chim trời lang thang
Nắng buông sợi tóc tơ vàng
Nắng hong áo lụa em mang qua cầu
Nắng đưa ngày tháng qua mau
Nắng tàn từ thuở tình đầu phôi pha
Nắng theo em tới phương xa
Nắng quên thức dậy giữa trưa mây mù
Nắng rưng rưng bóng đường thu
Nắng qua khuất núi lãng du cuối đời
Bến cải ngồng Có một mùa hoa cải Nở vàng bên bến sông Tình em theo con gió Ấm hương hoa thơm nồng. Triền sông nắng mênh mông Gió lao xao sóng hát Tình anh như bản nhạc Ru êm đềm bến sông. Rồi một ngày chẳng mong Em bỏ đi lấy chồng. Đưa em về bên ấy Cải hoá ngồng bên sông.
Bến sông sóng hát ru thuyền
Mênh mông nhắc mãi câu nguyền bên sông
Thương cho hoa cải hóa ngồng
Nhớ em, em đã theo chồng sang sông
Chỉ còn con nước mênh mông
Một ngọn gió lẻ và lòng sông sâu
Bến xưa nay đã bắc cầu
Gởi buồn sang ấy còn đâu mái chèo !
Trên cầu em lại nhìn theo
Thuyền xuôi bến nước, triều theo trăng tuần !
12/07/2007 !
Lời nguyền yêu thương
Sóng vẫn hát mãi câu nguyền
Mặn nồng trao ước tình duyên thuở nào.
Ân tình em gởi, anh trao
Tấm tình ta với trăng sao muôn đời.
Sao giờ em nỡ xa rời
Bến sông xưa với một thời yêu thương?
Lời nguyền bên sóng vẫn vương
Có thể nào gọi yêu thương trở về?
Hoa cải ven sông những đợi chờ
Mùa về nắng rộ suốt ven đê
Tháng năm gió cuốn tình mê mãi
Chênh vênh hoài mưa vẫn hòan mưa!
Hoa vàng vào độ ban trưa
Óng đời nhưng lá úa mùa hoa bay
Bao lời chới với mây bay
Tím không gian của sông này cải ơi !
Đừng mà Anh !
"...Em yêu ơi, tình yêu là vĩnh cữu"
Là ở chân trời mây tím đáng chờ mong
Là vần thơ bật dậy ở trong lòng
Là tan nát một thời trong nhung nhớ
Là ấp e trong em chạng vạng giấc mơ
Là thổn thức trong lòng với những bơ vơ
Nhưng giật thót...Bỗng thấy mình vương vấn
Trong bồi hồi một thuở xốn xang yêu...
Dù một ngày đã nhàu nát chuông chiều
Thì ngọn sóng đôi bờ thêm bơ vơ anh hỡi
Đừng nói nữa anh,xin anh đừng nói...
Nép vào anh chút xíu bỗng mong manh...
Hãy để tình yêu vĩnh cữu... yên bình !
14/7/2007!
Bên dòng sông …
Hai mắt nhìn nhau long lanh
êm đềm như dòng nước
Hai nụ cười đan thế nụ hôn xưa,
bỗng lại ầm ào trong gió trong mưa
Anh thảng thốt bàng hòang
sao mình đựoc hơn thế…
Anh không thể em ơi anh không thể
không thể không nhìn đắm đuối mắt nơi em
Bên dòng sông của tình đẹp nơi em
anh lại có cả nụ đời em trao lại
Đung đưa sáng long lanh trong anh mãi
anh bồi hồi khi em lại xốn xang
Chiều nay, sao ngã bóng vội vàng
em đã phải xuôi mình theo mây tím
Vội vàng chi , em theo gió đi tìm
Cái thóang đến chợt đi trong im lặng
để lại tiếng cười giòn thế giữa không gian
Anh vẫn bàng hòang…em đã đi rồi…
thảng thốt rơi giữa nhưng chơi vơi…
Mắt vui buồn nơi ấy một con người
cảm xúc xa xưa bỗng em gọi lại…
Một ngọn sóng xô chao đảo mạn thuyền
khi lặng lẽ chỉ nhìn em mà thế…
Dòng sông trôi vẫn vậy giữa hai bờ…
một chút lòng mình cuộn chảy một dòng thơ
Em với anh hai kẻ bất ngờ
có cả một bóng chiều tím lịm
Và đôi bờ ngã ngớn phút thăng hoa !
14/7/2007 !
Đôi bờ ngày ấy...hôm nay!
Đôi bờ vẫn thế mùa hoa cải
Vẫn lung linh vàng rộ cả trời chiều
Vẫn thầm thì ngọn gió với lời yêu
Lan tỏa hương giữa bốn mùa con nước
Thảm cải ngày nào của bến xưa độ trước
Bỗng rộng dài trải khắp kín ven sông
Mà dòng trôi vẫn vậy mãi một dòng..
Đắng đót sắt se mùa ngồng vươn bãi
Thuyền tình anh đang còn xa ngái
Bến đợi chờ ngày ấy vẫn như xưa !
16/7/2007 !
Bến sông xưa Anh trở về đây bến sông xưa Bâng khuâng vạt nắng tím đôi bờ Lao xao hương cải vương theo gió Xao xuyến đò chiều vẳng hò ơ. Bến sông vẫn đây, vẫn cảnh xưa Sao xa xôi quá một giấc mơ Những chiều đò ngang ai đưa đón Mộng ươm mộng lòng bao ước mơ. Nay bến xác xơ, người vắng thưa Đôi bờ xa vắng, lặng sương mờ Xa xăm cánh buồm đơn trải sóng Tìm đâu cho thấy bóng người xưa?
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: