Cõi Thiền Tây Trúc
Em về Tây, cứ nghĩ về Tây Trúc
Cõi Niết bàn, hạnh phúc ở tầm tay
Đường tăng ni đá sỏi cuộc trần này
Bao cám dỗ, chênh vênh, bao thử thách
Đường tình yêu có trăm ngàn ngõ ngách
Biết nẻo nào huyết mạch chảy không ngưng
Đôi trái tim chung nhịp đập không ngừng
Cánh đồng bắp dạt dào trong làn gió
Trái tim anh em hằng luôn thấu tỏ
Như nguồn thơ mặc khải tự tâm can
Suối tình mơ dào dạt mãi ngập tràn
Ra biển cả mênh mông cùng trời đất
Tình đôi lứa hay là tình con Phật
Dư âm còn vang vọng đến thiên thu
Bóng ai kia những buổi sáng sương mù
Cà phê nóng, vắng em, không đủ đậm
Đêm lạc bước vùng trời mơ, điện cấm
Cảnh đào nguyên, nước nhược, chốn bồng lai
Để trọng đời nhung nhớ bóng hình ai
Trong giấc ngủ và cả khi tỉnh thức
Hằng thương nhớ, hồn sẽ chìm đáy vực
Sâu vô cùng vực thẳm xóay trầm luân
Biết làm sao giải nổi khối u buồn
Rượu còn tỉnh tình yêu say chết lịm
Tình ai đó ngát thơm và ngọt lịm
Những đêm trăng bóng dáng vóc em Hằng
Nỡ lòng đâu làm chuyện gió bẻ măng
Duyên nợ đến duyên nợ về vận số
Tình trầm lặng tình lâu bền sóng vỗ
Biển vào thu sóng nhớ sóng bạc đầu
Giữa cuộc đời đầy dẫy những bể dâu
Mỗi ngày sống có vạn ngàn thách đố
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2008 12:33:34 bởi Nguyên Đỗ >