Chiều Thu...Nhớ Ai...
Khi những hàng cây đong đưa nghiêng ngã
Cành rướn mình cố bám víu vào thân
Những chiếc lá xanh mầu sắc nhạt dần
Có nghiã...muà thu bắt đầu rồi đó
Bên song cưả lặng yên nhìn cơn gió
Đang kéo về che khuất lấy vầng trăng
Hàng cây cố sức giữ lấy thăng bằng
Che chở lá nhưng nào đâu có được
Trong đêm vắng có tiếng đàn thổn thức
Cung điệu buồn rưng rức chuyện tình yêu
Lúc réo rắc lúc trầm lắng dặt dìu
Nghe một nỗi quạnh hiu...dòng lệ ứa...
Heo may đến ở bên ngoài khung cưả
Cảm thấy hồn chùng xuống trước muà thu
Một cánh chim lạc lối trong sương mù
Như chiếc lá, hoang mang tìm nơi chốn
Đất trời mênh mông đâu là chỗ trốn
Thu phong về lạnh buốt giá tim côi
Sắc uá vàng bao phủ cả lưng đồi
Cố bám víu chỉ rã rời thân xác
Nhớ thu xưa có con nai ngơ ngác
Giưã rừng phong lá vàng đổ muôn chiều
Cô đơn một mình trước cảnh tịch liêu
Hồn nức nở vang điệu buồn man mác
Nhìn cảnh muà thu tâm hồn dào dạt
Rung cảm tràn trề khao khát yêu thương
Này thu ơi...tơ lòng đang vấn vương
Đam mê nồng cháy...canh trường nhớ ai...
Sương Anh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2008 05:46:28 bởi SuongAnh >