Thấy tiếc….
Đôi khi thấy tiếc... vầng trăng nhớ
Thơ thẩn dạo chơi ở cuối trời
Trong đêm nguyệt tỏ, đơn côi đó
Có bóng tôi trong, giấc mơ trôi ?
Đôi khi thấy thương, trăng vời vợi
Cứ mãi xoay quanh, chẳng thấy người
Đôi khi xa quá... để quên nhớ
Chỉ thấy đêm buồn, mảnh tình rơi
Đôi khi là nhớ, vì đò lỡ
Nhìn bóng em sang, bên sông rồi
Mình tôi, nhặt lại từng miếng nhớ
Đem về ghép lại: Nhớ thương ơi !…
Hoàng nguyên
Ngẩn Ngơ...
Thơ thẩn một mình dạo gót êm
Đất trời hoà quyện thật êm đềm
Mênh mang một nỗi buồn xa vắng
Xao xuyến tâm hồn trước bóng đêm
Hương gió luà vào mái tóc dài
Sợi bay theo gió chạm tay ai
Người đem đến hỏi và trao lại
Mắc cỡ lắc đầu...mắt chớp hoài
Khuất bóng người ta hồn xuyến xao
Thẩn thơ thơ thẩn mãi ra vào
Mong ai xuất hiện bên hàng giậu
Hỏi sợi tóc đâu? xin hãy trao...
Có phải là hồn đang ngẩn ngơ
Hồn nhiên đâu mất cứ mong chờ
"Người đâu gặp gỡ mà chi vậy?"
Để nhớ len vào trong tiếng thơ
Sương Anh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.04.2009 04:47:25 bởi SuongAnh >