Em Xin...
Em xin nha, nói chi câu xin lỗi
Em là người có tội...hiểu lầm anh!
Và bây giờ cho em xin làm lành
Bằng nụ hôn đền anh bằng lòng nhận?
Bởi quá yêu nên đâm ra lẩn thẩn
Hở chút hờn chút giận lại nghi oan
Giờ nghĩ đến thấy thương anh vô vàn
Em xin nhé, vòng tay khoanh chịu tội
Suốt ngày nay nhẩm câu kinh sám hối
Tự hưá lòng mai mốt chẳng vậy đâu
Ừ nha anh, vui lên chớ u sầu
Môi em nè phạt mau lên...kẻo trễ!
Em xin anh nụ cười tươi tắn nhé
Kể từ nay mình vui vẻ giung giăng
Anh thấy không ánh mắt cuả chị Hằng
Rất long lanh dịu dàng tia thông cảm
Đêm hôm nay trời không còn ảm đạm
Màu u buồn mây xám đã đi rồi
Bờ Seine chiều hai đưá sánh bước đôi
Tay trong tay nụ hôn môi trao tặng...
Dòng đời tấp nập, đôi mình yên ắng
Ngồi bên nhau nghe nhịp đập con tim
Cảm xúc về, hồn thơ như cánh chim
Vút lên cao tìm Người Tình Yêu Dấu!
Sương Anh
Anh Nhận....
Em xin chi... điều gì anh cũng nhận
Nửa ngai vàng... hay cả cánh đồng xanh
Vần thơ xinh hay mộng ước trong lành
Tiếng cười lớn vang giữa thời lận đận
Khi yêu thương chắc là thường vơ vẩn
Viết vội vàng hờn giận lúc tân toan
Em... con người đâu có mãi thiện tòan
Cứ ném đá... những người không có tội!
Đức Chí Tôn quay hỏi người sám hối
"Những người kia, họ đã đi hết rồi sao?
Thôi, đi đi... Ta có nỡ lòng nào
Hãy sửa đổi... biết chính, tà kẻo trễ!"
Lời Thầy nói, trải qua bao thế hệ
Sống vị tha, biết tha thứ cho nhau
Cho đời, thơ còn mãi mãi đậm màu
Và rực rỡ như sương trong nắng sớm
Vâng, con gái nàng thơ thường ghê gớm
Khéo giận hờn, khéo trách xéo giỏi ghê
Vâng, này anh, xin... xin em nhé đây nè
Nhận tất cả muôn ngàn lần nhận tội
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.05.2009 20:36:25 bởi Nguyên Đỗ >