TRĂNG THU CỔ TÍCH
Bên trời Tây chợt nhớ đến thu xưa
Ánh nắng chưa tàn trăng non thức sớm
Ngồi lặng im nghe vị tình nồng đượm
Lan thấm vào tim ngan ngát hương đầy
Chuyên ngày xưa ngỡ như mới đâu đây
Ta đan tay dạo chơi hồ Trúc Bạch
Em đuổi bắt mà trăng luồn lau lách
Bóng lung linh đáy nước đẹp nhưng buồn
Bờ Seine mình em ngắm ánh chiều buông
Lòng dâng lên niềm ưu tư trầm tịch
Hồn miên du đêm trăng thu cổ tích
Nhớ chuyện tình xưa chừ khuất mây ngàn
Nếu tình yêu không có chuyện hợp tan
Có lẽ trăng chẳng khi tròn khi khuyết
Và chúng mình đôi tình nhân diễm tuyệt
Tình ngọt ngào hương toả ngát không gian
Dòng ký ức như con nước mênh mang
Đưa kỷ niệm xưa hoài trôi miên viễn
Ôi chao tiếc! một tình yêu thánh thiện
Đã vút theo thu cổ tích trăng vàng...
Sương Anh
Bài thơ của Sương Anh dễ thương quá!
Mùa thu luôn mang đến cho mỗi chúng ta cảm xúc nhẹ nhàng, lãng mạn và hoài niệm...
Cho anh chia sẻ với Sương Anh một chút về chủ đề này nhé!
CHIỀU THU KHÔNG EM Em không về cùng thu Hà Nội
Con đường quen xào xạc lá vàng
Hương hoa sữa rủ anh về phố cũ
Có chút gì xao xuyến đa mang...
Bâng khuâng sóng, tương tư mắt nắng
Nước Hồ Tây vời vợi nỗi niềm
Mênh mang gió lùa đầy ký ức
Vẩn vơ tìm vạt nhớ,miền quên...
Chân vô thức trở về chốn cũ
Gió thu về khắc khoải rặng cây xanh
Còn lại đó - mồ côi nỗi nhớ!
Hồn vô thường lạc lối ngõ quanh...
Ghế đá không em, chiều không em
Ánh mắt ai hờ hững vô tình...
Bơ vơ phố vắng hiu hắt gió
Ngơ ngác chiều thu lạc bóng mình
Anh đâu trách thu này em lỗi hẹn
Chỉ buồn thu không ở đợi em về
Heo may gió nghe hồn mình lá rụng
Hư ảo trong lòng ... một bóng ai đi...
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2012 05:49:26 bởi Huyền Băng >