PARIS_Tình Yêu & Đam Mê
Ngẩn ngơ chiều vắng tôi làm thơ
Tôi viết trong thơ sự đợi chờ
Chờ đợi đông qua ngừng gió lạnh
Chờ mùa xuân đến chồi non tơ
Chờ người em nhỏ trong thương nhớ
Lạc bước ra đi chẳng bến bờ
Xa cách chia li từ độ ấy
Để lòng ngơ ngẩn buồn vu vơ
Lạc giữa hoàng hôn...bóng trăng tà
Giữa ngàn tinh tú...ánh sao sa
Chốn cũ còn đây...nhưng lạ lẫm
Một khoảng trời riêng...biết đâu nhà?
Lạc giữa trần gian...chốn đoạ đày
Dối lừa gieo rắc...khắp chân mây
Lối ra lần mãi...sao không thấy?
Đau đớn triền miên...suốt tháng ngày
Lạc giữa thời gian...bến vô thường
Mịt mùng mây gió...chốn phong sương
Tê chân mỏi gối...than sao xiết?
Bốn bể tìm đâu...chốn tựa nương?
Lạc giữa niềm vui...lắm nỗi sầu
Giữa niềm hoan lạc...cả nỗi đau
Giữa bao hạnh phúc...bao cay đắng
Giữa cả bình minh...lẫn đêm thâu!
Lạc giữa mùa xuân...hạ chớm vàng
Giữa mùa thu chết....gió đông sang
Miên mang góp chút...hương vương lại
Để rồi muôn kiếp...vẫn lang thang!
Thu Biên Ải
Biên ải xanh mờ lạnh biển thu
Phong vàng quyến lối...suối sương mù
Không Nai ngơ ngác đôi mắt biếc
Lạc vắng dư âm một tiếng tù
***
Vơ vẩn lan lan khói âm u
Bản nghiêng dốc núi...bờ lau ngủ
Sơn Nữ đâu rồi! quên ủ rượu
Nồng hương cho bớt nhạt thanh tu
***
Tịch tà lẽo đẽo vầng trăng cũ
Tiếng sáo bơ vơ...mộng lãng du
Ngựa gõ gọi người say chửa tỉnh
Lưng đèo tràn mây gió vù vù...
Hobac
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2007 23:28:08 bởi hobac >
Khêu ngọn đèn khuya lập loè hương gió
Ðể trăng hờn thôi tỏa lối mây qua
Thoảng khói sương bàng bạc dãy ngân hà
Ai soi bóng nơi cầu xa ô thước
*
Màn đêm buông trên nhịp lòng đơn bước
Hé then cài nghe nguyện ước chơi vơi
Vạn ngỏ đường mà hồn mãi nơi nơi
Ðâu lối nhỏ cho thoáng đời nương náu !?
*
Góc phố thưa mệt nhoài treo giấc ngủ
Khẽ cựa mình trông sương rủ trời xa
Rặng thông đưa xào xạt bóng la đà
Ngiêng gót mộng chở đêm này vụt lớn
*
Khung cửa nhỏ say mùa trăng ngại chớm
Nhẹ cung ngà vương canh trọn chưa qua
Mỏi thời gian ru tiếng nấc đêm qua
Ai nhặt gió, xua mây cài hoa tím !?
*
Khêu ngọn đèn khuya hững hờ gió lịm
Quyện khuôn vàng len bóng lá im trôi
Vệt sao băng thấp thoáng rụng ven trời
Loang sóng mắt từng hơi dài lặng lẽ
*
nghe lòng đêm về nhịp đời khe khẽ
ru đèn khuya chưa lửa nhẹ đìu hiu
cho sao đêm yên ngủ với tiêu điều
và gối nhỏ giấc cô liêu chìm đắm
*
then cửa ngại ngùng cài khung đêm thẳm
khi trăng vàng giấu mặt đẫm ưu tư
dầu lòng đêm vần ôm bóng hiền từ
để hồn thoát vào thật hư dạ ảnh
*
với sắc huyền mơ chợt hồn chớm lạnh
với sương khuya về ảo ảnh chờ mong
một nhịp cầu, một nhịp thắt cõi lòng
trong giá buốt vẳng ngàn thông vi vút
*
khúc nhạc đêm về nhẹ màu trần tục
ru hồn ngoan vào trong giấc huyền mơ
có trăng sao soi lối mộng tình thơ
và gió nhẹ cài tóc hờ hoa tím.
*
Nghe gió đến bên trời mây chợt tím
Trăng hững hờ như đã lịm lời thương
Trong tình cờ hoa tím rụng màn sương
Ai nhặt đấy, thêu vạn đường thiên ý
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2007 23:10:41 bởi GCTS >
Gửi Nhóc
Nhóc đang học hay làm thơ đấy nhỉ!
Đang vu vơ hay tính toán cộng trừ
Chăm vào nhé vần thơ kia chẳng thể
Đổi cho em dầu dãi kiếp ưu tư
Nhóc đang học hay làm duyên mơ mộng!
Trước gương soi áo mới mắt chờ mong
Một điều chi khúc khích nơi tâm tưởng
Ôi bài vở bực ghê bộn rộn lòng
Nhóc đang học hay là buồn muốn khóc!
Bởi mùa thu đã lõng nhõng vương tình
Muốn dỗi mẹ sao mà nhung nhớ thế
Lại sợ cốc đầu học nhé con xinh
Nhóc đang học hay dạo sông chơi phố!
Phố đông người nhộn gót bé tung tăng
Trang thơ xanh để dành mai viết tiếp
Để ai trông tơ nhện cũng theo giăng
Hobac
Đợi Em Về
Đợi em về cho ta lại làm thơ
Những câu thơ bỏ ngỏ phía chân trời
Cơn gió gói nô đùa trong dấu hỏi
Trả lại về bỡ ngỡ vị biển khơi
Đợi em về cho ta lại rong chơi
Cất tiếng cười lả lơi cùng ngày mới
Cây lá đổ con đường xa vời vợi
Uống linh hồn trong từng nhấp môi tươi
Đợi em về ta viết lại cuộc đời
Ôi! trí nhớ gã lười đang rệu rã
Từng mảnh trăng qua thềm rơi vấp ngã
Hú gọi đêm thâu tiếng khóc ma tà
Hobac
Eo ui....SA mời vưà bước vào nhà hết hồn luôn hà...Hai anh GCTS và Hobac thả thơ nhiều quá...đọc không thôi đã choáng rồi nè....cho SA thở tí ha, rồi sẽ dáp lễ hai anh, bi giờ mới đi xa về hồn thơ chưa hồi tỉnh đó, đừng hối nha...kẻo nó bay mất tiêu luôn á...
Em đi về đâu!?
Đêm heo may lại nhớ về bên ấy
Giữa hai bờ vàng lá sồi Thu
Ngọn gió mênh mang đâu cũng chần chừ
Sợ đem lạnh một làn nước mát
Phố phường rộn vui như là câu hát
Gọi đôi bờ trong nắng gõ lanh canh
Em đi về đâu?
Anh đi về đâu?
Đi trong hai bờ nỗi nhớ...
Nhẹ lòng vui xốn xang trong hơi thở
Để ngọt ngào chan chứa nỗi thuơng quê
Hai con sông xanh...Hai chốn đi về !
sau 02/9/2007!
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/33184/C0236616D0334D6D9E2D0842C3B17B58.jpg[/image]
Trích đoạn: Tóc nâu
TÌNH THƠ LÃNG MẠN...
Tiếng sáo Tình ai reo vi vút...
Gọi hồn ta tỉnh giấc liêu trai.
Nàng Thơ ơi, trên bước đường dài...
Ta chung bóng... đẹp thời cung điệu.
Đã bao lần đêm về trải chiếu,
Giữa vườn thơ dưới ánh trăng mờ.
Nàng cùng ta thánh thót giọng tơ.
Ôi, hạnh phúc ai nào sánh được?!
Nàng Thơ ơi, duyên trời định trước.
Ta chỉ cần dõi bước theo nhau...
Từ hôm nay đến mãi nghìn sau.
Ta cùng sánh nhịp tình Thơ đẹp!
Thơ của ta đôi lần khép nép,
Thơ của Nàng réo rắc dịu êm...
Thế là ta hoà điệu chung niềm...
Bao ước nguyện Thơ tình vọng tưởng!
Nàng và ta không gì bận vướng.
Giữa đất trời rộng trải... riêng ta.
Giữa thiên nhiên vui thú ngật ngà...
Thật kỳ bí... Tình Thơ lãng mạn!
Tóc nâu
" Em " Sương vọng tiếng... gọi về, Tóc xin tất bật... ghé kề bên ai. Hình như ai đó... bên ngoài... Nỗi cơn ghen tức..., ghen hoài đôi ta....
TÌNH MƠ MỘNG
Này hỡi người...chàng thơ lãng mạn
Hãy đến bên...ta ngắm đất trời
Dưới trăng ngà thuyền bập bềnh trôi
Cùng sóng nước, mây trôi...tấu khúc...
Người hãy cùng em nâng sáo trúc
Tiếng ngân xa vi vút trời mây
Em rung đàn réo rắt cung dây
Anh phách nhịp hoà say hạnh phúc
Có lẽ là nợ duyên định trước
Nên bây giờ hoan hỷ bên nhau
Thơ cuả người em cảm sắc sâu
Người thích thơ em... êm - thánh thót
Bài tình ca dặt dìu ngào ngọt
Đưa hai tâm hồn quyện hoà chung
Những yêu mến làm con tim rung
Lòng ngây ngất hồn thơ bay bỗng
Tình khiến cho tâm tư vọng động
Say men tình...mơ mộng ươm cao
Thật lãng mạn, tình thơ rạt rào
Âm điệu cùng thiên nhiên nhập một!
Sương Anh
Này "chàng"... tình cuả đôi ta
Nay đà thắm đượm duyên hoà ngất ngây
Ai...ghen thì cứ vào đây
Người hay em chọn,dở đày làm ..."phu"
Trích đoạn: GCTS
Ngẩn ngơ chiều vắng tôi làm thơ
Tôi viết trong thơ sự đợi chờ
Chờ đợi đông qua ngừng gió lạnh
Chờ mùa xuân đến chồi non tơ
Chờ người em nhỏ trong thương nhớ
Lạc bước ra đi chẳng bến bờ
Xa cách chia li từ độ ấy
Để lòng ngơ ngẩn buồn vu vơ
Ngồi buồn ngơ ngẩn anh làm thơ
Gửi bao thương nhớ lẫn mong chờ
Từ Hạ đến Thu rồi đấy nhỉ?!
Chẳng hay đã vẹn mối tình tơ?
Có hay em cũng bao thương nhớ
Mong đợi thuyền kia vào đến bờ
Từ khi xa cách lòng luôn nghĩ
Biêt đến khi nào hết vu vơ... Sương Anh
Trích đoạn: GCTS
Lạc giữa hoàng hôn...bóng trăng tà
Giữa ngàn tinh tú...ánh sao sa
Chốn cũ còn đây...nhưng lạ lẫm
Một khoảng trời riêng...biết đâu nhà?
Lạc giữa trần gian...chốn đoạ đày
Dối lừa gieo rắc...khắp chân mây
Lối ra lần mãi...sao không thấy?
Đau đớn triền miên...suốt tháng ngày
Lạc giữa thời gian...bến vô thường
Mịt mùng mây gió...chốn phong sương
Tê chân mỏi gối...than sao xiết?
Bốn bể tìm đâu...chốn tựa nương?
Lạc giữa niềm vui...lắm nỗi sầu
Giữa niềm hoan lạc...cả nỗi đau
Giữa bao hạnh phúc...bao cay đắng
Giữa cả bình minh...lẫn đêm thâu!
Lạc giữa mùa xuân...hạ chớm vàng
Giữa mùa thu chết....gió đông sang
Miên mang góp chút...hương vương lại
Để rồi muôn kiếp...vẫn lang thang!
Thương Ai Lạc Lối Thương ai lạc lối...giưã đêm trăng
Chưa đến ngày rằm...vắng bóng Hằng
Nơi đây chờ đợi...anh đâu nhỉ?
Chẳng thấy gì sao...có phải chăng?! Thương ai lạc lối ...hồn lạnh căm
Người đi sầu nhớ...lệ âm thầm
Trần gian bước lạc...đường tình ái
Bao chuyện dối lưà...đành lặng câm Thương ai lạc lối...hồn chết lịm
Đường tình vạn nẽo...biết đâu tìm
Mỏi gót chân hồng...ai có biết
Sương gió lạnh lùng...buốt giá tim Thương ai lạc lối...khiến hồn đau
Một lần thương nhớ...vạn u sầu
Xa nhau khắc khoải...đâu hạnh phúc
Xuân thì qua rồi...khóc tình Ngâu Thương ai lạc lối...giưã Thu vàng
Lá rớt bay nhiều...gió thổi sang
Rồi đây Đông đến...cây khô héo
Tuyết phủ ngập tràn...mộng vỡ tan! Sương Anh
Lạc Giữa Đường Thơ Lạc giữa đam mê... mất lối về
Ngân hà lấp lánh... bến sông mê
Chàng Ngâu nàng Chức... sao chưa tỉnh
Ô Thước cầu mơ... trượt ngã kìa Lạc giữa sương mai... sớm mịt mờ
Không nhìn xa nổi... đứng trơ vơ
Sương mù phủ lối... bâng khuâng mãi
Biết bước về đâu... có kẻ chờ?
Lạc giữa rừng thu... đạp lá vàng
Gió hiu hiu thổi... khúc tình tang
Lắc lư ngàn lá... rơi muôn lối
Nắng ấm lòng sao... vẫn ngỡ ngàng Lạc giữa đường thơ... mộng đắm say
Lá rơi vàng úa... nhói đau này
Thì thầm nhẩm đọc... ghi trên lá
Giây phút say nồng... tâm ngất ngây Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2007 11:53:15 bởi Nguyên Đỗ >
Trích đoạn: hobac
Đợi Em Về
Đợi em về cho ta lại làm thơ
Những câu thơ bỏ ngỏ phía chân trời
Cơn gió gói nô đùa trong dấu hỏi
Trả lại về bỡ ngỡ vị biển khơi
Đợi em về cho ta lại rong chơi
Cất tiếng cười lả lơi cùng ngày mới
Cây lá đổ con đường xa vời vợi
Uống linh hồn trong từng nhấp môi tươi
Đợi em về ta viết lại cuộc đời
Ôi! trí nhớ gã lười đang rệu rã
Từng mảnh trăng qua thềm rơi vấp ngã
Hú gọi đêm thâu tiếng khóc ma tà
Hobac
Đợi Em Anh Nhé! Đợi em anh nhé! em về đây
Xa anh nhung nhớ trái tim này
Rạo rực mong chờ ngày hội ngộ
Em về thơ dệt những vần hay Đợi em anh nhé! đừng tình gầy
Đừng để lạnh lùng sầu rớt rơi
Em về xin anh thôi hờn dỗi
Cho lá thôi vàng tươi xanh hơn Đợi em anh nhé! làn môi thơm
Quấn quít trao nhau quên dỗi hờn
Anh có thấy không trăng ve vuốt
Nồng nàn, ngào ngọt lá mơn hôn Sương Anh
Trích đoạn: BichPhuong
Em đi về đâu!?
Đêm heo may lại nhớ về bên ấy
Giữa hai bờ vàng lá sồi Thu
Ngọn gió mênh mang đâu cũng chần chừ
Sợ đem lạnh một làn nước mát
Phố phường rộn vui như là câu hát
Gọi đôi bờ trong nắng gõ lanh canh
Em đi về đâu?
Anh đi về đâu?
Đi trong hai bờ nỗi nhớ...
Nhẹ lòng vui xốn xang trong hơi thở
Để ngọt ngào chan chứa nỗi thuơng quê
Hai con sông xanh...Hai chốn đi về !
sau 02/9/2007!
Chẳng Biết Về Đâu...
Như mây trôi chẳng biết về đâu
Màn sương bàng bạc giăng đầy lối
Che mất vầng trăng đêm thật tội
Để đường về bỗng thấy thênh thang
Nhìn dòng nước chảy trôi miên man
Những rừng cây lá khoác màu vàng
Một mình đếm bước lòng miên tưởng
Về đâu... em chẳng biết về đâu...
Hàng cây đang ủ sắc muôn màu
Sương Thu lạnh buốt thấm hồn đau
Gió thổi muôn chiều làm tóc rối
Mưa cứ rơi khiến chạm nỗi sầu
Lòng xao xuyến nhìn lá rơi mau
Chiếc từng chiếc rơi trong đêm tối
Có một chiếc rơi trên mặt gối
Xác xơ hồn...chẳng biết về đâu
Em đi đâu...chẳng biết về đâu
Đang còn thơ thẩn dưới mưa Ngâu
Buồn bã gọi thầm ơi...gió hỡi
Thổi mà chi nưã ...đã xa nhau...
Sương Anh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2007 21:01:18 bởi SuongAnh >
Thu Về
Từng cơn gió thổi qua
Từng chiếc lá là đà
Tung lên rồi rớt xuống
Nỗi sầu rớt tim ta...
Trời se se buốt giá
Thu sang lạnh lẽo về
Hàng cây buồn tê tái
Nét xanh gầy ủ ê...
Qua rồi những đam mê
Lá vàng đang rơi bay
Bầu trời mây xám đầy
Chim dời tổ lià cây
Đâu muà Hạ ngất ngây
Đâu lá xanh muá hát
Đâu gió hiền dịu mát
Trong ta nỗi buồn vây...
Sương Anh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: