Viễn Phương
Ngày nào thôi hết những cơn mê
Anh sẽ theo em trở bước về
Thăm đất Nha Trang vùng biển nhớ
Hương trời đậm thắm mối tình quê
Viễn Phương
Chớ Để Giọt Sầu Rơi!
Bao giờ mới hết những đam mê?
Vương vấn trong em một chữ về
Dù phải cách xa lòng mãi nhớ
Nha Trang biển mặn đậm hồn quê
Ngày xưa hai đứa tay trong tay
Thơ thẩn đi rong trên bãi dài
Bóng nắng đong đưa vờn mái tóc
Hương tình còn giữ chẳng hề phai
Như lục bình trôi khắp nẽo sông
Một đời phiêu bạt giữa hư không
Làm sao trở lại nơi từng đã...
Đành phải cam tâm kiếp má hồng
Phố biển ngày nao vẫn gọi tên
Một người con gái phận lênh đênh
Bôn ba xứ lạ đời miên viễn
Bỏ lại sau lưng một chuyện tình
__o0o__
Người ơi nếu đã thương rồi
Giữ lòng chớ để giọt rơi... tình sầu!
Có duyên chẳng nợ... về đâu?
May còn con chữ vần câu tỏ bày
Người xứ Mỹ kẻ phương Tây
Tuy xa nhưng mãi còn đây chữ tình.
Sương Anh