Thơ Quan Dương
Chơi Cút Bắt Với Em Năm, mười , mười lăm, hai mươi
Anh chơi cút bắt tháng mười với em
(Tường Vi)
Năm, mười .... mười lăm .... hai mươi
Búp môi hé đỏ nụ mơì hồn nhiên
Tu hoài không được thành tiên
Bởi em huyễn mộng tôi ghiền trần gian
Em quay úp mặt vô tường
Vách hôn ngây ngất hai đường mi cong
Tôi đang núp mé bụi hồng
Vịn cành gai nhọn nghe lòng chợt ghen
Tôi đi trốn, em đi tìm
Gió vờn theo gót chân chim cợt đùa
Giá tôi là một ông vua
Bắt gió đem nhốt cho chừa lẳng lơ
Trốn tìm qua mỗi câu thơ
Làm sao cấm đưọc tôi mơ điên khùng
Mơ sao biến thành vi trùng
Chui vào lồng ngực chỗ nằm tim em
Chín mươi ... chín lăm .... một trăm
Giọt nắng như mắt long lanh ai cười
Khi đi ngang chỗ tôi ngồi
Giọt nắng dẫm phải bóng tôi vô tình
Mang chi đôi guốc bảy phân?
Coi chừng vấp té vào lòng tôi đây
Mắc công không uống mà say
Say hương em rớt suốt ngày ngất ngư
Năm , mười ...ứ... ừ . .. .. Hình như ....
.... chấm...chấm...(khó nói) kể từ gặp em
Xoè tay nè. Thử đếm xem
tôi, em còn phải trốn tìm bao lâu?
Tưởng hoa vàng giắt cài đầu
"Bẻm ăn" chú bướm theo sau lạc đường
Ai ngờ em thả trầm hương
Tôi đu cánh bướm lạc vườn tóc hoa
Gió vòng qua ngọn núi xa
Về chơi cút bắt tôi và với em
Dịu dàng em lật gió lên
Mười thương tôi đếm còn nguyên đủ mười
Năm, mười, mưòi lăm, hai mươi
Bên trời mây trắng một đôi cặp kè
Thơ tôi trú mái hiên che
Em ngưng tiếng đếm có nghe thì thầm?
Quan Dương 1/2000 nguồn : Dặc Trưng
Thử Tưởng Tượng Thử tưởng tượng tôi không đang hiện hữu
Đất trời này chẳng vướng bận không gian
Em có dám bước vào tâm thức đó?
Chia hai tôi nửa nhánh cỏ vô hồn?
Thử tưởng tượng thời gian quay ngược lại
Gặp tôi chờ ở một cõi tiền khiên
Em có dám ngửa tay cùng hứng mộng?
Vạch luân hồi tìm sợi chỉ se duyên?
Thử tưởng tượng phù sinh thiên cổ lụy
Tôi ôm thơ chạy khắp chốn địa cầu
Em có dám vẹt bờ rêu phong phủ?
Níu theo cùng run rẩy một chiêm bao?
Thử tưởng tượng đất trời đang banh xẻ
Tôi ở nơi mặt đất cách xa trơì
Em có dám làm con chim ẩn trú?
Để vá liền da thịt nối thiên thu?
Thử tưởng tượng nếu tôi sa địa ngục
Em cô đơn biết mấy ở thiên đàng
Đêm có thấy nửa vầng trăng lửng khuyết?
Vết tích hằn tôi một thuở. Còn mang?
Quan Dương 11/98
Nguồn : Đặc Trưng
Bến hẹn
Mỗi một kiếp mỗi số phần đã định
Tôi dẫu gan không cải được số trời
Em một hôm giương cung thành định mệnh
Mũi tên thần xuyên trúng trái tim tôi
Kiếp trước đã nợ em nhiều vô kể
Kiếp này vay thêm oan nghiệt chất chồng
Nợ hai kiếp biết làm sao mà trả?
Hẹn em thêm một kiếp nữa. Được không ?
Một kiếp nữa đợi em nơi bến đợi
Bờ vai tôi làm gối em tựa đầu
Tôi sẽ trãi nhiều sao ven lối cỏ
Để em tìm khỏi lạc mất trong nhau
Em đến nhé để cùng tôi đốt lửa
Thắp đêm rằm vầng trăng sáng soi chung
Mảnh vườn riêng như lời tôi đã hứa
Xin niêm phong riêng cánh cửa để dành
mỗi buổi sáng khi bình minh lên ngọt
Con chim quyên đến đứng hót đầu hè
Nở rất nhẹ trên làn môi ẩm ướt
Nụ hôn mềm còn sót lại đêm qua
Tôi sẽ kể em nghe điều cổ tích
từ một mảnh vườn có thể vô danh
hoa vẫn nở giữa sương mù cô tịch
để tôi em hai đứa được sinh tồn
Mỗi buổi chiều khi mây sà xuống thấp
nhuốm hoàng hôn. Hoa nắng rụng quanh đồi
Tóc thiếu phụ em thơm hương bồ kết
Tôi si tình như tựa mới hai mươi
Chưá tất cả ân tình sâu nghĩa nặng
Tôi trao em tình cá nục kho rim
Càng giữ lửa riu riu càng mặn thấm
Như nắng ban đầu sưởi ấm trái tim.
Em đã biết tôi có lần thơ trẻ
Dâu biển nhiều thành rã nát thanh xuân
Nhưng điều đó có gì là đáng nói
Điều đáng nói là tôi đã yêu em
Quan Dương 11/00
Nguồn : Đặc trưng
Đệ Tử và Sư Phụ
Xưa lúc nhận em làm đệ tử
Vòng tay thưa gửi cùng đất trời
Đệ tử một lòng theo sư phụ
Đứa nào nói láo thì nghỉ chơi
Sư phụ ngày đêm luyện bí kiếp
Chép thành một tập gọi là thơ
Mỗi ngày vẫn gửi cho đệ tử
Những khúc tương tư mới ra lò
Đệ tử có hai con mắt cận
Có nụ cười tròn như viên bi
Thân hình mảnh dẻ hơn tơ nhện
Có tánh ngang ngang cộng chút lì
Su phụ một thời làm yêu đạo
Ỷ lại ta đây có ngón nghề
Vui thì hoá phép cho hoa nở
Buồn thì nhả khói biến vào mơ
Một hôm sư phụ xin đệ tử
Làm phước cho thầy một nụ hôn
Đệ tử ửng hồng đôi má lúm
Nhắm mắt chìa môi thí cô hồn
Nụ hôn từ đó thành kỷ niệm
Tròn ủm trên trời gọi là trăng
Mang theo giấc ngủ gọi là nhớ
Tan trong máu nhớ gọi là nàng
Nhưng chẳng kịp tan vào trong máu
Chẳng kịp tròn như ánh mặt trăng
Chẳng kịp mang theo vào giấc ngủ
Đệ tử ăn gian bỏ chạy làng
Những gì phải mất làm sao giữ
Khi mà đệ tử muốn bay xa
Đan chi chiếc lồng son? Sư phụ?
Khi thầy trò hai đứa hai nơi
Có bao giờ ...
đệ tử yêu thật đâu
Sao lại gọi em là tình phụ
Đệ tử bay xa là điều phải lẽ
Ai bảo thầy đây tiếc nuối cái lồng
Đệ tử ơi
có bao giờ ...
.... ngoảnh lại nhìn dòng sông?
Nơi con đò một lần đưa tiễn khách
Có sư phụ buồn thiu cô độc
Thả mây trôi từng ngụm giữa đất trời
Đệ tử đi rồi
Buồn thê thảm gió ơi!
Tàn thuốc cũng gục đầu câm lặng
Ngày lại tháng
..... mỏi mòn
Ngày lại tháng
Nhuốm thời gian sợi tóc bạc trắng dần
Khi bóng chiều nghiêng ....
Mới biết hoàng hôn
Ngày mất hút
chìm sâu trong tuyệt vọng
Ai bảo thắt chi dây thòng lọng
Để giờ đây sư phụ kêu trời
Sợi dây tình
Đem treo cổ ráng chịu mà thôi
Giờ muốn tháo làm sao mà thấy?
Mắt cận nhìn gần còn không thấy
Làm sao thấy được sợi oan khiên?
Cám ơn đệ tử theo sư phụ
Đã dạy cho thầy môn khổ đau
Hôm nay sinh nhật không thắp nến
Nhưng thắp trong hồn hai mắt sao.
Quan Dương
Ghen với Trương Chi Trương Chi xấu xí hơn ta Lụy tình mới nhả ngọc ra với đời Còn ta phong nhã hơn nhiều Lẽ nào không ngọc em rơi khi xù Nhờ em buông tiếng chối từ Nên ta mới đủ lý do thất tình Như mưa rớt xuống thình lình Tháng sáu trời nắng biến thành trời mưa Ra về ôm cuộc tình thua Gọi tên là để dư thừa cái tên Đường tình còn mỗi mình ên Trái đất dễ trợt vì tròn không vuông Trương Chi xưa có tiếng đàn Ta nay một nhánh rong đang lềnh bềnh Đàn anh bóng nổi bóng chìm Tình ta theo níu trăng mềm, thở ra Thất tình anh khác chi ta Cũng là chuyện lụy đàn bà. Giống nhau Chuyện anh lưu lại ngàn sau Chuyện ta chưa kịp qua cầu. Đã de Hứng tay nước lọt qua khe còn vương sợi tóc em đè mé trên Tìm đâu giọt lệ Mỵ Nương Phòng khi đá nát phai vàng không đau? 06/03 Quan Dương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: