Một chuyện tình - thanhngochn
Thuy Du 03.06.2007 01:39:17 (permalink)
Truyện được tác giả viết vào giờ nghỉ trưa và đăng trên một diễn đàn. Tác giả là admin của một forum (tathy.com/thanglong) khá có tiếng từ những năm 2001.


Một chuyện tình
thanhngochn




Tình là tình nhiều khi không mà có, tình là tình nhiều lúc có như không…(tình có như không)

Viết vì bị khích viết.

***


Đang ngồi nặn trứng cá ở văn phòng, có cu em gọi điện hỏi anh có rảnh ra uống café với em một lát. Ờ thì đi, sếp trưởng sếp phó đi vắng cả, có mỗi mình với hai em gái ở phòng, ngoái đầu dặn các em nếu sếp về có hỏi thì nhớ nói anh đi ra ngoài gặp đối tác. Miệng nói chân đi thẳng ra cửa.
Hẹn gặp ở Highland café Cột cờ, thấy thằng em đang ngồi nhấp nhổm với cái laptop ghẻ. Chưa kịp gọi đồ uống ông em đã nói giọng rất sốt ruột, em định mua xe, nhờ bác tư vấn. Ô hay cái thằng, anh biết mẹ gì mà mày bắt anh tư vấn. Ờ thì bác cũng đi xe trước em, đã đổi ít nhất là hai chiếc.
Thằng này thế mà đểu, nó cứ nhắc lại quá khứ đau thương của mình một cách không thương tiếc.
Chả là tôi cũng có đi hai cái xe thật, chiếc thứ nhất là một con lada ghẻ mỹ danh là con la đà anh yêu và chiếc thứ hai là một con matiz được ông anh rể để lại. Tuy nhiên, vì một số lý do tôi sẽ kể sau, hiện tại tôi đang di chuyển hàng ngày bằng một con dream đời 2003 và bỏ qua sự sung sướng của bốn bánh.
Vì được thằng em nịnh lên tận cung mây nên tôi quyết định sẽ giúp nó cái vụ mua xe này. Tiêu chí của nó cũng rất rõ ràng, xe tiền chừng 30 nghìn, xe sedan và không được bèo quá, nhất định là không đi xe Hàn Quốc rồi, bần cùng bất đắc dĩ mới mua xe second hand bởi nó là dân buôn trứng nên rất sợ đen đủi lây từ đời chủ xe trước.

Ngồi bàn bạc phân tích một hồi, hai anh em lướt qua một loạt các trang web về ô tô cũng như các diễn đàn trên mạng để hỏi ý kiến.
Lắm thầy thì nhiều ma, có một số bạn khuyên là dấn lên tí nữa, cố một tẹo mà lấy mấy con Mondeo của Apec, thằng em đọc thấy thuận mắt hỏi tôi, tôi gạt phắt bảo, con đấy đắt, chú phải cố thêm chục nghìn nữa trong khi nội thất xấu và cũng vẫn là xe second hand. Nếu chú ok ấn thêm chục nghìn nữa thì anh em mình càng dễ tìm xe chứ sao. Thằng bé gật gù bảo, giá cổ phiếu còn lên nữa thì em làm luôn con xe nhập cho máu. Chỉ sợ, ở đời nổi quá dễ vớt, em vừa vào công ty mà đã sắm xe đẹp ngang sếp trưởng nó lại cáu nó đì cho thì đời chả biết bao giờ mới được biết mùi tình yêu.
Anh một câu, em một câu, bọn tôi phớ lớ cười uống hết một chập bia rồi giải tán hẹn sáng hôm sau đi ra Saloon của Toyota Cầu Giấy xem xe.

Hôm sau, trước khi đi tôi cẩn thận gọi điện cho ông anh có cổ phần trong cái Toyota Cầu giấy để anh dặn nhân viên. Y lời, đến nơi chúng tôi được đón tiếp rất nhiệt tình. Cậu bán xe trẻ măng hồ hởi giới thiệu chiếc Camry đời 2007, chiếc này công nhận tuyệt, tôi đề nghị được lái thử, cậu nhân viên có vẻ rụt rè bởi không rõ cái thằng cha ngồi trước mặt mình đây là dạng thế nào. Nhìn bộ dạng hai anh em tôi chẳng có vẻ gì là có tiền chưa kể lại còn đèo nhau trên một chiếc dream đời rất là ơ kìa lâu lắm.
Dân đi mua xe mà hỏi giá xe là không sành điệu, tôi thấm nhuần điều này lắm, cứ làm như mình có tiền của tất cả thế gian nên cứ xe xịn nhất tôi hỏi han, xe mới nhất tôi đòi lái thử. Cậu bé bán hàng chắc cũng học được bài học cảnh giác nên cứ lần lữa rồi xin phép vào hỏi ý kiến sếp.
Chúng tôi phải ngồi chờ bên ngoài, trong lúc ngồi chờ thằng em tôi cứ ra sờ sờ cái con Vios bày mẫu, tôi bảo nó dẹp đi nhưng thằng cu vốn tính thật thà thấy giá tiền vừa phải nên vẫn đòi xem xét cẩn thận. Thế này thật là mất uy, mất hết phong độ của một đại gia đi mua xe. Bực quá tôi phải quát lên, mày cứ rẻ tiền thế nhỡ thằng cu kia nó thấy mình cheap nó không cho đi thử xe thì biết làm thế nào?

Ngồi ngáp vặt chừng mươi mười lăm phút thì cậu bán xe quay lại trên tay tòn teng chiếc chìa khóa xe, mừng quá tôi bảo thằng em: “thấy chưa anh nói chú rồi, ở đời hơn nhau là cái phong độ, nhìn anh người ta nghĩ ngay anh chỉ đi mua Camry trở lên”. Chú em mắt ngước nhìn tôi khâm phục: “vâng em cũng biết là nhờ cậy vào bác là an toàn tuyệt đối. Chỉ có điều em tiền ít nhỡ chẳng may đi rồi thích thì làm sao mua, em chỉ định thử cái Altis là được rồi bác ạ”. Bỏ qua lời nói của thằng em nhút nhát, tôi rảo bước theo cậu bán xe ra bãi để lên xe đi thử. Sống ở đời được mấy tí, thỉnh thoảng cũng phải dùng chùa một tẹo cho đời biết thế nào là mênh mông.

Ra đến bãi xe cậu bé bảo: “em gọi điện thì sếp bảo sếp định để cho bọn anh con Altis sếp đang đi nên sếp nói em đưa bọn anh ra thử xe. Còn nếu hai anh muốn thử Camry thì em đã đăng ký với showroom, lúc nào có giờ rỗi bọn em sẽ gọi điện cho hai anh đến đi thử”. Ơ thế này thì mất hết điểm à, đang ba hoa bốc phét tự nhiên thằng bé nó đấm cái hự vào miệng mình thế này có tức không kia chứ.
Quay lại thằng em tôi nói: “Đúng ý chú nhé, muốn mua Altis là có Altis cho chạy thử, mà dớp đại ca thì quá ngon để thằng em làm ăn”. Chú em tôi líu ríu gật gù quên bẵng cái phong độ kẻ sang miệng có gang có thép đi Camry của tôi.

(còn nữa)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2007 01:44:19 bởi Thuy Du >
#1
    Thuy Du 03.06.2007 01:41:56 (permalink)
    Xe nói chung giữ, vì ít đi, đăng ký biển S mà mới chạy được có 3 vạn. Tôi hỏi cậu bán xe: “Xe này quay lại hộp đồng hồ hay sao mà ít cây số vậy”. Cậu bán xe trả lời:”không anh, xe này là sếp để thỉnh thoảng đi tiếp khách tỉnh”. Khách tỉnh mà lại dùng xe này đi tiếp à, lạ nhỉ, cũng có thể vì tôi nhớ đại ca thường đi con Jaguar chứ đã bảo giờ thấy ngài ngự Altis đâu.
    “Vậy sao bây giờ bán?” tôi hỏi cậu bán xe, cậu lúng túng gãi đầu nói:”em đâu có biết, sếp bảo sao em nghe vậy, có gì anh cứ hỏi thẳng sếp giúp em.”
    Nói thế còn nói làm gì, mà thôi đi thử cái đã rồi tính. Leo lên xe tôi với thằng em và cậu lái xe quyết định làm một vòng ra Hoàng Quốc Việt rồi quay về. Lúc đầu là thằng em tôi cầm lái, nó mới lấy bằng lái xe được sáu tháng nay nhưng lái cũng lâu lâu rồi. Tôi chưa bao giờ tin tưởng tay lái nó, bởi nó đi xe máy còn hay húc nữa là ô tô. Tuy nhiên, nó mua xe chứ tôi có mua xe đâu mà lắm ý kiến.
    Đi thấy ông em tôi có vẻ ưng ý lắm, Altis vốn nệm nỉ nhưng chiếc xe này đã được bọc lại da, xe này xem ra được chăm sóc khá kỹ, xe của chủ saloon kiêm garage sửa chữa có khác, xe đi rất smooth, sang số đệm chân côn đều nhẹ nhàng. Kiếm có để chê bai tôi quay lại nói cậu bán xe:”hơi ồn nhỉ, em thấy không” “Vâng, thế thì nó mới có giá như vậy anh ạ, nếu bọn anh trả thêm chút thì lấy con Camry hết ồn ngay.” Cậu bán xe đáp lời. Ơ thằng cu này thế mà khá, tôi cứng họng luôn. Quay sang ông em tôi dò hỏi:” Chú thấy thế nào?” Vừa dứt lời thì ông em tôi đồng thanh với cậu bé bán xe hét “Ối …”

    Người tôi bỗng giật mạnh. Nhờ trời lên xe bao giờ tôi cũng fasten seatbelt nên không bị phi đầu vào kính. Cú phanh gấp khiến bả vai và ngực tôi đau ê ẩm. Ngẩng mặt lên thấy phía trước thấy một chị bán rau mặt mũi vẫn điềm nhiên đẩy xe qua đường.
    Tẹo nữa thì chị lên nóc tủ, nhân dân ta anh hùng thật, đối diện cái chết hàng ngày nên chẳng ai có mảy may xúc động bởi những nguy hiểm rình rập xung quanh hàng ngày. Tôi quay qua chửi thằng em luôn: “Ơ mày đi không nhìn đường à, chó chết thật”. Thằng em run rẩy bảo: “Con mụ ấy tự nhiên ở đâu chui ra, sao em thấy được.” Cậu bán xe ngồi sau xác nhận: “vâng đường quẹo mà tự nhiên sang đường đúng chỗ này thì làm sao ai thấy.” Tôi lên giọng “thôi chú xuống để anh lái. Đi đứng thế này thì chết” Miệng nói tay đẩy cửa tôi nhào qua đổi chỗ cho ông em.
    Lâu không lái xe tôi cũng trờn trợn, nhưng đã oai phong thì tư thế nó phải lẫm liệt kẻo đàn em nó thất vọng. Tôi vào xe, chỉnh lại ghế, kéo seatbealt, chỉnh gương, ngó trước ngó sau. Nhấn thử chân ga chân côn rồi mới từ từ bật xi nhan xin ra.
    Xe đi thích, cái này phải thú thật, có thể một phần so với con La già yêu dấu cũ của tôi và con Matiz tình yêu bất diệt thì con xe nào chả ngon hơn. Tay số nhẹ và trơn tru, chỗ ngồi thoáng, dễ quan sát. Tôi bẻ lái cho xe rẽ hẳn qua đường Hoàng Quốc Việt, trong bụng nghĩ có nên chạy qua tòa nhà của cô bồ rồi gọi điện cho cô nói cả văn phòng ra cửa sổ ngưỡng mộ người yêu cô chạy xe hay không?
    Lúc bắt đầu qua chạy xe là tôi thấy tâm hồn phiêu diêu bay bổng, ngồi sau tay lái luôn có cảm giác thế thiên hành đạo, gì thì cũng đang điều khiến một khối kim loại nặng hơn một tấn, quyền sinh quyền sát quả là ghê gớm. Có một chút trách nhiệm và quyền hạn với sinh mạng của người khác luôn làm người ta lớn hơn.
    Mơ màng nhiều thế nhưng thực ra tôi chạy khá nhanh, rẹt cái đã với ngã ba với Phạm Hùng mà vẫn chưa kịp gọi cô bồ ra ngó xem người yêu cô đang trổ tài người cầm lái vĩ đại. Đến đoạn giao đường, tôi định rẽ phải luôn tiện chân lên đón mấy cô tiếp viên hàng không thì cậu bán xe nói: “anh ơi, cho xe về đi bởi lát nữa em lại có cái hẹn.” Tiu nghỉu tôi đành quay xe trong tiếc nuối, lúc quay xe tôi vòng qua bục hẳn hoi nên gây tắc nghẽn một đoạn giao thông. Về đến garage, thằng em tôi có vẻ thích lắm định đặt vấn đề giá cả luôn nhưng tôi gạt đi nói giọng hờ hững: “chú cứ về nói với anh abc là bọn anh đã đi thử, mọi chuyện sẽ nói với sếp sau.” Nói đoạn tôi kéo ông em đi về ngay. “Thôi về, chiều anh còn đi làm, sáng mai mình đi ra chỗ Ngô thì Nhậm đi thử con Focus, anh nghĩ Ford máy khỏe hơn Toyota. Con này thì cũng có vẻ ổn đấy nhưng là second hand. Anh abc mạng thủy chú lại mạng thổ, hợp với đại ca nhưng chắc gì hợp với chú.” Thằng em tuy bất mãn trong lòng nhưng bởi tôi uy tín đầy mình nên cũng đành gật gù mà chở tôi đi ăn trưa rồi chiều còn lên nhiệm sở.

    Ngồi ăn trưa ở Nguyễn Bỉnh Khiêm thì bỗng có sms: xe BMW 318 giá rẻ như cho 40 nghìn, thích thì reply hẹn đi xem xe. Đưa tin nhắn cho ông em, ông em có vẻ kết tôi bèn gọi điện lại và gặp chị chủ nhân. Chị nói hiện đang ở Quảng Ninh, sáng mai chị lên hẹn gặp lúc 10 giờ sáng tại Phố Lý thường Kiệt. Ừ lại sáng mai, không biết có trốn làm được nữa hay không đây.

    (còn nữa)
    #2
      Thuy Du 03.06.2007 01:45:10 (permalink)
      Sáng, tám giờ tôi mò lên cơ quan ngồi rất nghiêm chỉnh, giấy tờ in ấn đầy đủ đặt lên mặt bàn chờ sếp ký. Tám rưỡi, sếp phó gọi lên báo sếp đi tỉnh, ai có việc gì thì gọi mobile. Chín giờ sếp trưởng ngó vào phòng hỏi, có ai cần gì không vì sếp phải đi gấp bây giờ, anh em nháo nhào bẩm trình, tôi cũng nhỏ nhẹ bẩm báo một số thứ mong sếp duyệt cho để còn đưa cho phòng tài chính cử người đi thu tiền.
      Oai phong lẫm liệt sếp ký cái roẹt rồi thông báo, anh đi Quảng Ninh ngày kia về, có gì giải quyết trong sáng nay nhé. Miệng nói trong sáng nay mà chân sếp đã dợm bước đi, than ôi sếp ơi lòng sếp sáng trong quá.

      Sếp vừa ra khỏi cửa là tôi vọt luôn, từ văn phòng ra Phố cũng mất mươi mười lăm phút. Dạo này thị trường xuống nên ông em tôi có vẻ rỗi, đã thấy ngồi lù lù một đống ở đấy rất chờ đợi trong cơn mưa.
      Ngồi chờ, một chiếc BMW trờ tới, không phải, giai này già và có vẻ không muốn bán xe. Một chiếc nữa lại tà tà tấp lại, trời ơi nõn nà những là đùi với chân, không phải rồi, tài xế là một cậu tóc vàng hoe hoe. Sốt ruột tưởng chết thì thấy máy rung bần bật, mở máy ra thấy sms: Sorry đến muộn chút, ngồi chờ chị chừng mười phút nhé.
      Ừ thì chờ, tưởng gì chứ chờ gái tôi chờ cả đời cũng được nói gì có mười phút.
      Đến đúng mười một giờ đúng thì máy lại rung nhè nhẹ, chắc sắp hết pin, một giọng oanh vàng thỏ thẻ, chị đang đứng bên ngoài, em đang ngồi đâu vậy. Hai anh em bật dậy nhao ra ngoài làm thằng bé phục vụ hoảng hốt suýt nữa thì dang tay chắn cửa tưởng đi uống nước vối bùng. May mặt mũi mình cũng tử tế nên nó tha cho đi ra đón chị.

      Chị đây ư? Ôi mẹ ơi, bé đến giờ chưa thấy chị nào NGON thế, phải nói là ngon mới đủ lột tả được chị. Thường thì hoặc được mặt thì kém dáng, được dáng thì hơi tệ đoạn da, nghe giọng oanh vàng thỏ thẻ của chị mình cứ nghi nghi là chị được giọng mà mất cả. Chao ôi sao lại có người đẹp lạ đẹp lùng đến là vậy.
      Chị chỉ cao chừng 1m55 hay 1m56 gì đó, mặc một bộ đầm, cổ V neck có hơi thấp quá không nhỉ? Mẹ ơi, nếu cần thì con xin chết dưới chân nàng ngay phút này.
      Thấy hai đứa sững sờ chị bèn giải thoát cho hai tín đồ của đạo tôn thờ sắc đẹp: “Ôi em lại cứ tưởng bọn anh ít tuổi, hai anh chờ em lâu chưa, em xin lỗi nhé, sáng em hơi nhiều việc.” Nói rồi chị, à bây giờ là em dắt hai anh ra xem xe. Khổ chờ em lâu quá nên các anh mất hết cả thú ngắm đường nên lúc em đậu xe các anh cũng không biết. Cu em tôi quay vào thanh toán tiền rồi lon ton chạy theo tôi và em. Giờ phút này gõ tôi & em mà nghe tim vẫn rộn ràng. Em dắt tôi đi tút lên đầu Phan Huy Chú, giờ này xe đông nên em phải để xe từ xa. Thoạt nhìn xe em còn khá mới, BMW 318 auto màu đồng biển M. Nhìn hộp đồng hồ thấy chạy mới 7 vạn. Con số có rất nhiều dấu chấm hỏi đây, tuy là mùi lancome của em ngào ngạt, tuy là thi thoảng có tí ngõ chạm với nhau, tóc em vô tình cọ má tôi khi em vươn qua chỉ cho tôi đồng hồ đo xăng, cách chỉnh ghế tự động nhưng thằng tôi nói đến tiền là vẫn tỉnh như sáo.

      Bốn mươi nghìn, xe cũng không đến nỗi tệ nhưng xem ra có nhiều uẩn khúc lắm đây, hơn nữa mua xe chứ có phải mua rau đâu. Nghĩ bụng tôi bèn lập kế hoạch uống bia phải mua kèm đồ nhắm. Tuy nhiên chỉ có một trở ngại duy nhất, ông em tôi mới là thằng mua xe chứ thằng tôi đâu đã có kế hoạch gì.
      #3
        Thuy Du 03.06.2007 01:47:24 (permalink)
        Sống ở đời người ta hơn nhau ở chỗ biết điểm dừng, mà đã dừng thì khâu khởi động nó phụ thuộc quá nhiều vào xe đời cũ hay xe đời mới. Bình thường bản thân tự cho mình là kẻ mưu trí và khá cứng rắn ít khi bị lay chuyển bởi sắc đẹp nhưng lần này xem ra Titanic đã gặp tảng băng trôi. Tôi đề nghị em cho đi thử xe một đoạn, em đồng ý ngay, tôi kéo seatbelt, chỉnh ghế sửa gương, start máy và định xi nhan cho xe ra thì bỗng em nói: “Ơ anh không chờ bạn anh à.” Ờ nhỉ, thế này bảo sao Trụ Vương không mất nước, Võ tắc Thiên không trèo lên đầu Lý Trị mà làm hoàng đế kia chứ.
        Quay lại thấy chú em vẫn đang tất tả rảo bước, khổ thân thằng bé, diễn viên vai chính mà lại bị đẩy xuống làm vai quần chúng nên chắc đang tức giận lắm. Kệ thôi, nhiều khi đóng phim truyền hình nhiều tập là phải sửa kịch bản theo yêu cầu khán giả. Trong trường hợp này vai chính nam phải là tôi và vai chính nữ dĩ nhiên phải là em.
        Mở cửa chui vào băng sau ngồi, chú em tôi thở hổn hển nói: “em vừa quay ra đã thấy anh chị biến mất. Nhìn cả dãy xe chả hiểu xe nào, may mà anh nhanh trí nháy xi nhan chứ không thì em cũng chịu.” Ôi chú em của tôi, buôn trứng thì giỏi mà sao ngờ nghệch dễ thương đến là vậy, chú đâu biết người chú đặt hết lòng tin và túi tiền suýt nữa đang tâm bỏ rơi chú. Đúng là tiền bạc thử đàn bà và lấy đàn bà thử đàn ông, các cụ nhà mình dạy cấm là có sai.
        Không trả lời, tôi từ từ cho xe ra đường, định bụng chỉ chạy một đoạn xe xe thế nào nên tôi lựa rẽ ra Lý Thái Tổ, qua Trần Hưng Đạo rồi lên đê thử tốc độ xe. Xe chạy ngon, định bụng cho lên thử hơn 100km/h xem sao, tôi lựa đoạn vắng để gí ga, liếc qua em, thấy có vẻ khá bình thản, tôi nghĩ bụng, chắc em quen với mấy trò show off này rồi.
        Chú em tôi ngồi sau bỗng thấy kéo seatbelt. Chắc chú cũng nghĩ ra ông anh mình đang có vấn đề về sự thể hiện, để giảm bớt căng thẳng chú hỏi em: “xe này chạy được bao lâu rồi?” chú nói trống không. “Cũng được mấy năm rồi anh ạ, nhưng ít đi lắm, tại nhà em còn chiếc nữa chạy lúc đi làm còn chiếc này chỉ dùng để đi chơi.” “Ô vậy à, thế xe này mua chính xác là năm bao nhiêu?” chú em tôi lại hỏi. “Em cũng không rõ nữa, nhưng lúc em về nhà chồng em thì đã thấy có rồi.” Ôi chúa ơi, Phật ơi, thánh Allah ơi, con có tội gì mà lại hành hạ con thế này, nàng đã lấy chồng rồi ư. Quay qua tôi hỏi em: “Vậy nếu bán xe thì chắc chồng em đã có ý mua chiếc khác để đi chơi?” “Em không rõ” nàng trả lời nhẹ nhàng và khẽ cúi mặt tránh ánh mắt của tôi. Chú em tôi hơi bị safety concsious nhắc nhở ngay: “anh giai, nhìn đường.” Ô hay cái thằng, nếu có được chết cạnh người đẹp thế này cũng đáng, nhất là cái sự em không rõ và né ánh mắt của ái tình nghĩa là sao đây. Hi vọng quá, hi vọng quá.

        Thằng em tôi lại lanh chanh: “Tấp vào lề đi anh, cho em lái một đoạn.” Cái thằng bậy thật, nhưng nó mới là đứa đi mua xe chứ tôi mua bán gì. Ờ thì đổi lại, thì ngồi xuống băng sau, càng có cơ hội tán tỉnh chứ sao.
        Chuyển xuống ngồi sau tôi bắt đầu mở máy, rất khéo léo và kiên nhẫn chắt lọc các mảnh vụn thông tin tôi phát hiện ra nàng với chồng đang ở thời gian trục trặc và li thân, nàng đã đưa con về ngoại, chồng nàng vẫn say mê với tình yêu mới. Đúng là cuộc đời, kẻ ăn không hết người lần chẳng ra, chồng nàng hẳn là một tay cứng cựa, mạnh về tiền và cực bạo về chuyện acbdxyz. Đi có một chốc một lát vậy đã hơn một tiếng, nàng xin phép đưa trả chúng tôi về Phố để còn đi về với con. Nuối tiếc chúng tôi cũng phải chia tay với nàng. Hẹn sẽ gọi điện và nói chuyện thêm về chiếc xe sau, có một việc là giấy tờ vẫn đứng tên chồng nàng nhưng nàng đã có giấy chuyển nhượng sang tên. Sẽ có thêm một số chi phí về thuế, hoặc không cứ giữ tên chủ sở hữu là chồng nàng và thay lại tên người được chuyển nhượng.

        Chia tay nàng, hai anh em tôi ngồi ăn trưa luôn ở Phố. Thằng em vẫn mê mẩn chiếc xe nhưng nói giá bốn mươi nghìn hơi cao, tôi thì lơ mơ nghĩ đến chuyện khác, xe cộ chưa phải ưu tiên chủ yếu lúc này, lúc này ưu tiên chủ yếu là cặp mắt đẹp với hàng mi dài đến mơ màng, là nước da trắng mịn, là bờ vai láng như satin. Chịu không nổi tôi móc máy ra sms cho nàng: Có thể mai anh gặp em uống café nói chuyện thêm được không? Chừng 15’ sau nàng sms lại, mai em bận cả sáng, đến chiều không biết đã xong việc chưa, có gì em sẽ sms lại. Tôi lại nhắn: OK có gì trưa mai anh sẽ gọi cho em.
        Kết thúc sự tình tứ ấy là sms reply của em: Vâng anh.

        Tôi như người sống trong mơ.
        #4
          Thuy Du 03.06.2007 01:50:18 (permalink)
          Cả chiều hôm đó ngồi ở văn phòng mà hầu như tôi chẳng làm được việc gì, ông em vẫn cứ ping ping YiM để chat về chuyện xe cộ, chat với ông em mà đầu óc tôi cứ mơ màng đi tận nơi đâu. Vẫn còn mấy địa chỉ nữa phải tới, còn vài chiếc xe cần phải ngó qua nhưng luc này tôi chỉ nghĩ tới nàng.
          Buổi tối cũng trôi qua một cách rất khó chịu và bứt rứt. Đêm tôi ráng ngủ sớm như thể đi ngủ sớm có thể làm thời gian trôi nhanh hơn. Sáng, mới sáu rưỡi tôi đã bừng tỉnh, chuyện này chưa từng xảy ra, tôi đi làm sớm chưa từng thấy, vào cơ quan bác thường trực phải dụi mắt ba đến bốn lần cho chắc chắn rằng mình không ngủ mơ khi thấy tôi, một nhân viên mẫn cán thường lè phè đến văn phòng chừng 8 rưỡi chín giờ và luôn lỉnh đi trong giờ làm việc.
          Thắc mắc nên bác rụt rè hỏi: “hôm nay đi công tác sớm hả cậu?” Mà công tác thì có bao giờ tôi tới cơ quan, xe toàn phải qua nhà đón, mỉm cười bí hiểm với bác tôi đi thẳng lên gác và ngay lập tức cắm mặt vào công việc để giết thời gian và cho qua cảm giác đợi chờ trong cơn mưa.
          Đặt sẵn alarm, đúng 11 rưỡi tôi bốc máy gọi cho nàng, hai cô nhân viên cùng phòng ngạc nhiên vì tôi từ sáng cùng lúc stop gõ lạch cạch dỏng tai lên nghe trộm. Tín hiệu chờ khá dài, không có ai trả lời, tôi băn khoăn không biết có nên redial hay không, nếu redial xem ra mình có vẻ horny quá không tốt, đàn ông mà tỏ ra háo hức quá dễ bị gái xỏ mũi, nói chung là có máu đến cỡ nào cũng phải giữ tí oai phong không kẻo rồi dục tốc bất đạt.

          Chờ thêm chừng 15 – 20’ nữa tôi gọi lại cho nàng. Lần này thì có trả lời, nàng xin lỗi bởi đang đi đường nên không có nghe được tiếng chuông điện thoại. Hỏi xem nàng có rỗi để gặp thảo luận thêm không? Nàng nhẹ nhàng: “Anh ơi hôm nay em nhiều việc quá, hay để mai được không anh, em cũng muốn sang chiếc xe lắm nhưng chiều nay em có mấy cái hẹn không hủy bỏ được.” Tôi cố nài nỉ, chẳng nhẽ nói toẹt ra là anh không gặp em chiều nay thì anh đứt bóng. Nàng ngưng không đáp lời một chốc rồi mới trả lời: “Vâng, hay chừng sáu rưỡi anh ra highlands chỗ Hanoi tower nhé, em hẹn mấy người ở đấy có gì gặp anh ở đó luôn.”
          Làm gì từ giờ đến sáu rưỡi chiều bây giờ, tôi hết sạch hứng làm việc, rủ hai cô nhân viên cùng phòng đi ăn, tôi cho phép các cô tự do lựa chọn địa điểm và món ăn, hai cô bé sung sướng như được của vì sự rộng rãi bất ngờ của tôi. Tuy nhiên niềm vui nhanh chóng bị dập tắt khi tôi đưa ra ngân sách 50 nghìn cho mỗi người. Tình yêu làm người ta trở nên hào phòng nhưng cần tiết kiệm chi tiêu.
          Đến một rưỡi đang ngồi nghe hai cô ba hoa về chủ đề tình yêu và gia đình thì thằng em tôi gọi điện, nó nói nó đang chờ tôi ở Phan Chu Trinh, có một chiếc xe hay lắm chủ xe đang muốn đá đi sớm mà giá chỉ có 35 nghìn, nó nhờ tôi chạy ra ngó xem sao. Đang không biết làm gì cho hết thời gian, tôi đi ngay lập tức.
          Chiếc này là mercedes C180 biển S, đăng ký sau chiếc BMW của em, chiếc này tuy là C180 nhưng là tự động chứ không phải manual, xe xước nhiều, chủ xe xem ra cũng không giữ gìn tốt cho lắm. Hỏi ra mới biết ông bố có đi mấy đâu, toàn ông con vác đi tán gái, chạy xe như phá, ông bố xót của nên tống quách thằng cu đi du học, cho nó đi học rồi thì xe cũng chẳng có ai chạy, đành bán đi chứ càng để càng mất giá.
          Ra giá 35 nghìn nhưng nhìn mặt ông tôi biết là có thể đàm phán xuống được nữa, cũng vẫn yêu cầu chạy thử, hỏi han về tình trạng chăm sóc xe, tôi đòi xem sổ bảo dưỡng định kỳ. Cũng được, máy vẫn êm lắm, xe được bảo dưỡng theo định kỳ 3 tháng một lần, nhưng sao vỏ xe xước nhiều vậy? Ông bố bảo thì tôi cũng định sơn lại mấy lần nhưng rồi lái kém chưa kịp chỉnh vết xước này đã có thêm vết rạch mới nên cứ để vậy định cuối năm làm lại một lượt.
          Ông em tôi lại máu, cái thằng này nó máu lên não nhanh. Nó kéo tôi ra thì thầm bảo, em thích con này bác ạ, chỉ mất chừng 5-7 triệu tút lại vỏ là ngon như mới ngay, mà với 35 nghìn chạy mercedes hơi sướng.
          Nghe nó nói tôi hơi bị lộn ruột, nó mà quyết định mua chiếc này thì chiếc BMW của em giải quyết ra sao, em đang muốn bán xe chứng tỏ em cần tiền, xe không bán được thì em sẽ gặp khó khăn. Hừm, tôi quyết phải ngăn cái vụ C180 này thư thư lại một chút. Ít ra cũng để cho anh nó đi gặp chị dâu tương lai của nó đã chứ, cái thằng này chả có tí ý tứ nào cả.
          Thấy tôi có vẻ cương quyết ngăn cản thằng em đưa ra quyết định, ông chủ xe đến bên cạnh ve vãn, ông nói có gì cứ nói ra anh em thỏa thuận với nhau được. Tôi bèn ra giọng sành sỏi: “Bác nói thật đi, xe bác chắc là đâm và làm lại rồi đúng không?” Đồng chí chủ xe hơi sững người một chút rồi hạ giọng: “quả là có đâm nhưng nhẹ thôi, không ảnh hưởng gì lắm, chỉ bẹp một chút rồi đã cho vào xưởng thổi lại như cũ rồi.” Tôi khẽ lắc đầu và nói: “Lẽ ra bác nên nói ngay từ đầu anh em đỡ mất công nghi ngờ nhau.”
          Quay sang ông em tôi bảo: “Xe second hand đôi khi bị dớp, mua hay không tùy chú.” Ông em vốn đã nghe những câu chuyện cảnh giác về xe bị dớp đã bị đâm là bị đâm suốt, chưa kể xe lại thường xuyên được một ông con dân chơi lái, ai mà biết nó đã từng làm gì trên xe. Suy nghĩ một chút rồi ông em tôi cũng hoãn binh, quay ra nói với đồng chí chủ xe có gì sẽ gọi lại sau.
          Lúc ra về ông em lại rủ, mai mình đi xuống chỗ đường Giải Phóng nhé, dưới Capital Ford cũng đang có một chiếc escape 3.0 limited. Tôi gật đầu qua loa chiếu lệ, bởi liếc đồng hồ cũng đã 5 rưỡi, hỏi ông em có muốn gặp lại chủ chiếc BMW ngày hôm qua không? Ông em gật đầu như bổ củi, hừm cái thằng, chỉ được thế là nhanh, thấy gái là tít mắt. Trót nói ra là dại, tôi đành nói với nó về cuộc hẹn chiều nay và hai anh em lên đường ra Hanoi tower.

          Đến Hanoi tower mới sáu giờ, thấy em đang ngồi với mấy người đàn ông, tôi bỗng cảm thấy nghèn nghẹn trong cổ, tôi ghen ư, đã là gì của nhau mà ghen. Nhìn thái độ xoắn xuýt của mấy thằng cha tôi hơi là bị khó chịu. Damn it.

          Em cũng nhận ra chúng tôi, em khẽ nói gì với mấy người đàn ông đó, mấy người quay đầu lại nhìn tôi tỏ vẻ khó chịu, em đứng lên tiến lại phía chúng tôi. Em xin lỗi là vẫn chưa xong công việc và hỏi chúng tôi có thể chờ em một chút được không. Chúa ơi, con có thể chờ nàng cả đời tiếc chi mấy phút nhỏ nhặt.
          Quay lại bàn với mấy gã kia, mấy gã tỏ vẻ đắc thắng nhìn bọn tôi, lũ khốn nạn, tôi vớ đại một tờ báo trên bàn giơ lên che mặt. Ông em tôi cũng có vẻ tức nhưng nó bỏ ra chỗ mấy cái computer để surf net.
          #5
            Thuy Du 03.06.2007 01:52:34 (permalink)
            Kìm nén cảm xúc là một việc rất khó, khó nên nó mới ló ra tờ báo. Tôi giơ tờ báo lên cố gắng đọc, nhưng hình như tôi không còn khả năng nhận mặt chữ. Những dòng chữ nhảy múa, những bức hình tôi ngắm mà không hiểu được nội dung. Bất an và lúng túng đến mức khi cô waitress ra hỏi tôi muốn uống gì tôi ấp úng mãi mới phát âm được món đồ uống quen thuộc.
            Một lát rồi tôi cũng trấn tĩnh được, không muốn dối lòng mình tôi đặt tờ báo xuống, bình thản ngồi ngắm em với mấy gã kia. Em nói chuyện với mấy gã xem ra cũng không nhiệt tình lắm, thỉnh thoảng em lại liếc nhìn qua tôi. Thấy tôi đang ngắm em chăm chú, em lúng túng né ánh mắt của tôi và có vẻ hơi thiếu tự tin. Câu chuyện của em với mấy gã kia kéo dài tưởng như vô tận. Cho tới lúc em nói một câu gì đó khiến cả mấy tên đàn ông thô lỗ ấy quay cả lại nhìn tôi cười rất đểu giả, rồi bọn chúng đứng dậy bắt tay em rồi rời đi.
            Lúc đi qua chỗ tôi mấy tên đều gật đầu cười khốn nạn, lịch sự tôi cũng cố gắng nhếch mép tạo nên một thứ gọi là nụ cười nhưng trong lòng tức tối ghê gớm.

            Em cũng đứng dậy rời sang chỗ tôi ngồi, ông em tôi cũng đã kéo ghế ngồi cạnh em từ lúc nào. Em xin lỗi vì đã để chúng tôi chờ lâu, ngó đồng hồ thực ra là bọn tôi đến sớm. Em hẹn sáu rưỡi nhưng giờ này mới có sáu giờ kém mười lăm.
            Hỏi chúng tôi order gì chưa, tôi trả lời đã, em quay lại gọi cô waitress hỏi sao đồ uống lâu được mang lên, có vẻ như em khá quen thuộc với chỗ này. Tò mò tôi hỏi: “em hay ngồi đây lắm à, hay chỗ này là em mở ra.” Em cười không nói, rồi đưa cho tôi xem giấy tờ xe, giấy sang tên xe cho em của chồng em ký. Cầm những giấy tờ trong tay tôi chẳng biết nói sao, thằng em tôi thì cứ như người bị thôi miên, nó hết nhìn tôi lại nhìn em, mà cái cách nó nhìn em thì hừ …cái thằng bậy quá, chị dâu nó mà nó nhìn cứ như thể lột hết quần áo người ta ra. Bực mình tôi đá chân nó một phát, nó hự lên một tiếng rồi dường như nhận ra sự bất nhã của mình nó phọt ra một câu rất vô duyên: “ Xe của em đẹp, anh rất thích.” Thế nghĩa là thế nào, cái thằng này. Em duyên dáng nhìn qua nó và nói: “cảm ơn anh, em cũng muốn giữ lắm nhưng thứ nhất là cần thêm tiền làm ăn, thứ hai là em cũng muốn bán đi vì chiếc xe nó có quá nhiều kỷ niệm mà em không muốn nhớ tới.”
            Người đẹp, ăn nói nhẹ nhàng có duyên mà lại giàu tình cảm, chẳng hiểu chồng em là thằng cha nào mà nỡ lòng không biết giữ gìn viên kim cương mình đang có.
            Tuy vậy, để cho nó giống như một câu chuyện hoàn toàn mang tính business, no emotional, tôi nói: “ban nãy bọn anh có đi xem một chiếc C180 đăng ký biển S, chủ xe offer bọn anh 35 nghìn mà vẫn mặc cả xuống được, em biết rồi đấy, chạy mấy chiếc này xăng tốn dã man.” Em mỉm cười nhìn tôi, thằng em tôi bất ngờ đá chân tôi một phát dưới gầm bàn, nó tiếp lời: “dĩ nhiên là C180 thì không thể so với xe của em được rồi, chiếc đó chủ xe đi cũng phá chứ không giữ như chiếc của em.” Ô hay cái thằng, hay nó cũng chết em rồi, thế này thì huynh đệ tương tàn thôi em ơi. Tại sao trời đã sinh anh rồi còn nảy nòi ra chú.

            Câu chuyện hết sức nhạt nhẽo chỉ chạy quanh việc chiếc xe, chưa từng có va chạm, bảo dưỡng thì tệ hơn, một năm đưa vào xưởng chỉ hai ba lần làm bảo dưỡng. Xe chở người ít, bởi cả nhà em cả nhà chồng đều có nhiều xe. Như nhà em hiện tại, ba mẹ em cũng có một chiếc Mercesdes C200 với tài xế, thằng em trai em đã lấy vợ mở công ty cũng chạy một chiếc Escape 3.0. Còn về phía nhà chồng thì khỏi nói, bố chồng xuất thân giặc lái chỉ ưa chạy xe gầm cao, đồng chí chồng thì cũng chơi một chiếc Land Cruiser đời cũ cũ để chạy đi làm ăn hàng ngày. Gia đình em xem ra có vẻ khá giả, nhà chồng cũng môn đăng.
            Ngồi với chúng tôi được chừng hơn 30’ em xin phép phải đi về vì con nhỏ, con gái em mới được 2 tuổi, tôi xin phép được xem hình con gái em trên mobile, con bé xinh như con tây vậy. Tôi tiếc rẻ trả lại em máy, thằng cu em tôi cũng định giơ tay ra với lấy đòi xem nhưng tôi nhanh chân dậm cho cu cậu một phát đau điếng. Thằng cu chỉ được cái bậy bạ, anh mày đã đóng dấu chủ quyền rồi nhá, chỉ được cái xỏ chân nhầm ủng.

            Lúc em đứng dậy ra về, tôi luyến tiếc đưa em ra tận chỗ để xe để mặc cho thằng cu em ngồi settle the bill. Lúc em vào xe, tôi lấy hết cảm đảm gõ vào cửa kính, em kéo kính xuống tôi ngập ngừng nói: “Nếu như chẳng may việc mua bán xe này không đi đến đâu, liệu chúng ta có thể thành bạn được không?” “Vâng, thì mình cũng quen nhau rồi mà anh.” Em trả lời do dự và ánh mắt có một chút lo âu. Tôi, cảm xúc lẫn lộn đứng nhìn xe em từ từ rời bãi ra hòa mình vào đường Hai Bà Trưng đông đúc, trời đã tối mà tôi vẫn nhìn rõ em trong xe. Tình cảm trong tôi lẫn lộn, tôi hoang mang, tôi lo lắng. Đúng lúc đấy bỗng có tiếng con gái: “Anh” tôi giật mình quay lại thì thấy cô bồ tôi và mấy người bạn đứng đó từ bao giờ, và cũng rất đúng lúc đã thấy thằng em tôi nó đứng sờ sờ bên cạnh.
            Cô bồ tôi di chuyển đến bên tôi rất nhanh như thể là đệ tử chân truyền món lăng ba vi bộ của Đoàn Dự, cô nói nhỏ nhưng giọng đanh: “Mấy hôm nay anh không gọi điện cho em, nhắn tin không trả lời là vì con đàn bà đó hả.” Nói rồi cô quay ngoắt và rảo bước còn nhanh hơn lúc tới kéo theo mấy con vịt bầu tùy tùng đi tọt vào trong Hanoi Tower. Sực tỉnh tôi vội chạy theo: “Đợi anh đã…”
            #6
              Thuy Du 03.06.2007 01:55:19 (permalink)
              Chạy theo cô bồ như bản năng, vừa đuổi theo cô tôi vừa nghĩ có khi cứ thế này mà lại hay, đỡ hơn là đến lúc mình có chuyện rồi cô mới phát hiện ra thì còn mệt mỏi nữa. Giữ tay cô lại, mặc đám bạn vịt bầu của cô tôi hùng hồn nói: “Em làm sao thế, ghen tuông vớ vẩn, anh đang đi xem xe hộ thằng cu xyz kia chứ mèo mả gà đồng đâu mà ghen.” Cô bồ tôi thấy thế bỗng dịu giọng: “Thật không?” ánh mắt cô chớp chớp thật dễ thương, bình thường là tôi ôm ngay lấy cô mà abcd đấy nhưng giờ đây, dường như có một cái gì đó cản lại những âu yếm giữa tôi với cô.
              Đi theo sau có thằng em, thằng cu cũng quả quyết: “vâng, bọn em đi xem xe đấy chứ, cái BMW đấy em đang máu nhưng giá cao quá, em đang phải nhờ anh đàm phán.” Cô bồ tôi cũng biết chuyện chúng tôi mấy hôm nay dập dìu xe cộ nên trở nên bình tĩnh hiền hòa đáng yêu như thủa nào. Cô nói: “Nhìn thấy gái đẹp là cứ tít mắt lên. Ai mà biết ma ăn cỗ.” Rồi cô ngúng nguẩy đi vào siêu thị với thái độ mong muốn tôi sẽ cong đuôi lên khúm núm theo sau. Tôi khúm núm theo sau xách đồ. Mấy cô vịt bầu đang định tiếp sức gây sự đánh ghen tiu nghỉu như mèo cắt tai.

              Chú em tôi mắt trước mắt sau nhấm nháy ra hiệu chuồn trước, tôi gật đầu chú phi luôn, bình thường chú này dát chết hôm nay lại dũng cảm cứu giá. Làm được một nhát như vừa rồi chắc chú dồn hết cả mười thành công lực can đảm, nay chân khí gần cạn chắc phải về thành dưỡng thương.
              Tôi vẫn xu nịnh đi sau cô bồ xách giỏ đồ, mấy con vịt bầu đi sau lao xao bàn tán và ánh mắt vẫn rất nghi ngờ cái sự trong sáng của tôi.
              Đứng nhìn cô bồ tôi chảnh chọe lựa đồ, tôi bỗng chợt thấy cô sao mà xa lạ, những gần gũi yêu thương ngày xưa bỗng biến đâu. Tôi lẻn vào một góc sms cho em: Sorry for coming too strong, is there anyway to make up the stupid acts I’ve done? Một lát sau em reply: Xin lỗi em không hiểu, nhưng anh đâu có làm gì ngu ngốc đâu. Tôi lại sms: Anh cảm thấy ngu ngốc hồi ban chiều lúc ở café và đề nghị làm bạn. Em reply: Không sao đâu anh, em bận một chút nhé, có gì mình nói chuyện sau. Tôi ráng sms thêm một lần nữa: Anh gọi điện cho em tối nay được không? Em sms lại: dạ được, nhưng sau 10 giờ thì anh gọi vào số này nhé xxxxxxx. Em cho tôi số nhà, em đồng ý tâm sự người lính trẻ lúc đêm khuya. Đúng là ở hiền gặp lành có khác.

              Đang say sưa với những sms thì cô bồ tôi lại phá đám: “lát nữa đi ăn lẩu anh nhá, hôm nay nhà em không có ai ở nhà nên đi ăn ngoài, anh đi với bọn em.” E hèm, bình thường thì ok, hôm nay bận rồi, bận về nhà nói chuyện điện thoại. Nghĩ trong đầu thế thôi chứ làm sao dám thành thật với cô, con gái xứ Đoài hơi bị dữ. Tôi rón rén nói: “hôm nay phải về làm nốt mấy cái báo giá, tại đi cả chiều xem xe với thằng cu kia nên tối anh phải làm bù.” Nói rồi cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt thất vọng của cô, tôi ném giỏ đồ lên check out counter để tính tiền.

              Đi cùng cô bồ về nhà, đám vịt bầu vẫn lẽo đẽo theo, tôi biết, lát nữa đây khi tôi đi là đám nay sẽ tập trung lại mà hội đàm về tội ác thực dân Pháp cho mà coi. Kệ, tôi cứ đi mặc cho cô bồ tôi có vẻ giận dỗi khi tôi nhất định không đi ăn cùng cô. Quay xe ra đường, tôi cứ nghĩ bụng, không hiểu mình có đang bắt cá hai tay, thả mồi bắt bóng hay không. Nhiều khi lương tâm nó mọc răng cũng cắn rứt lắm chứ chẳng nhẹ nhàng gì.

              Hôm nay người hạnh phúc không chỉ có tôi, ông bà già hơi bị xúc động khi thấy ông con về dự bữa cơm thân mật với gia đình. Cuống quýt bà già bảo con bé giúp việc chạy ù ra chợ mua nửa con vịt quay, chả mấy khi nhà có khách, à nhầm chả có khi anh mày lại về nhà ăn cơm.

              Ăn xong là lên phòng tôi sục vào internet, vào vnthuquan.net kiếm một số thơ thẩn sắp hàng để lúc cần là mang ra minh họa cho tình yêu. Tán gái mà on phone là cả một nghệ thuật, văn chương thơ ca đủ cả.
              Ngồi xem tivi chán, đọc linh tinh đủ thứ mãi vẫn chưa thấy tới giờ hoàng đạo, tôi là tôi sốt ruột lắm. Bà già thấy con giai ở nhà thế là gõ cửa xin vào tâm sự, vẫn cái bài cũ, bố mẹ lớn rồi chỉ mong mày thành gia lập thất. Mà việc với con ghik thế nào rồi, xem thì giải quyết luôn năm nay đi. Bà già hay thật, có tội tình gì mà cứ bắt con giai phải lấy vợ nhỉ, đang yêu đây.

              Chờ mãi thì giờ hoàng đạo cũng tới, tôi sms cho em hỏi: Anh gọi điện cho em theo số xxxxx nhé. Chừng hơn mười lăm phút sau thấy mới thấy có reply: Vâng.

              Gần như vồ lấy máy tôi quay vột số máy nhà em, vừa có một tín hiệu chờ đã thấy có người bốc máy: “alo ….. nghe đây ạ”
              #7
                Thuy Du 03.06.2007 01:57:44 (permalink)
                Tôi năm nay đã 31 tuổi, vốn là dân học kinh tế quốc dân cũ, lúc mới vào trường theo như các bạn nhận xét thì tôi hiền lành hay đúng hơn là hơi khờ. Sau bốn năm trong trường bỗng trở nên lẻo mép một cách kinh khủng. Ngày đầu tiên đi làm, được tuyển mộ vào vị trí kinh doanh sếp đã dạy, phải biết yêu khách hàng của mình, yêu thật lòng.
                Cũng bởi vậy mà chúng tôi yêu, yêu chí chết khách hàng của mình, yêu mãi yêu riết nên cái bản năng yêu của chúng tôi ngày càng mạnh mẽ, khả năng tự kỷ ám thị rất cao, nhiều lúc đêm ngủ mơ còn gọi tên khách hàng.

                Tôi có hai cái mobile phone, một cái là dành cho công việc, một cái là cá nhân. Cái dành cho công việc cứ sau mười một giờ là tắt máy, cái dành cho cá nhân tôi để off từ 9 rưỡi đến 3 giờ chiều. Tôi có một chiếc xe máy dream cà tàng nhưng chạy rất ngon, do có mấy người bạn chuyên làm sửa chữa bảo dưỡng xe, mỗi khi qua chơi với các bạn là thợ các bạn lại xăng xái ra bảo dưỡng xe. Tôi còn có một chiếc Matiz nữa, nhưng tôi chán toàn vứt ngoài bãi ít khi đi, người đi chiếc xe này chủ yếu là mấy đứa bạn, tình trạng chăm sóc xe cũng hoàn toàn là bọn nó chứ tôi cũng chẳng để tâm. Cách đây mấy tháng, thằng đó đưa cho tôi 50 triệu nói nó ứng trước tiền mua xe, hiện tại xe vẫn là của tôi nhưng chắc một hai tháng nữa nó đưa nốt 40 triệu thì tôi không còn là chủ sở hữu.
                Tôi vẫn ở chung với bố mẹ tuy rằng cũng có một căn nhà nhỏ để có thể ở riêng. Tính tôi lười biếng mà các cụ cũng có duy nhất một thằng nên bắt phải ở chung để còn tiện bề chăm sóc. Chị gái tôi lấy chồng ở gần nhà, anh rể tôi tháo vát tài giỏi nên chị tôi và bố mẹ tôi cũng được nhờ nhiều. Tôi là dân công tử chính hiệu.

                Tôi cũng có nhiều bồ, cô bồ hiện tại là tôi mới quen hồi đầu năm ngoái, giờ đã lớn nên tính tình lười biếng tôi cũng lười thay đổi, tự nhiên lại thành ra chung thủy. Về bộ mã ai cũng nhận xét tôi trông hiền lành, không đẹp trai nhưng cũng có duyên, nhìn ra dáng người đàn ông của gia đình. Tôi tự biết vậy nên trang phục cũng thường đơn giản quần âu áo sơ mi, cận nhẹ thôi nhưng tôi cũng sắm cho mình một cặp kính. Nhìn đã khờ lại càng khờ khạo hơn.
                Tôi hồi nhỏ cũng ưa văn chương, đọc nhiều và thuộc nhiều, tôi thích nhất Năm Đêm Trắng của Dostoevski, mơ mộng, ừ tôi là cái gã lười biếng chỉ ưa mơ mộng. Cũng bởi thế mà thi thoảng các bạn hữu vẫn thường đá đểu tôi về chuyện cứ bàng bạc mây khói ở nơi nào để tạo nên một vẻ mặt khinh bạc. Tôi là một kẻ hình thức, cái này các bạn không cần nhắc tôi cũng biết.

                Buổi nói chuyện với em khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, em khá thực tế, tôi hỏi em về cuộc sống, gia đình và bè bạn. Em kể với tôi về tình yêu giữa em với chồng, về ấn tượng của em với chồng em, một người đàn ông bản lĩnh và tài giỏi, nghe em kể tôi cũng thầm ngưỡng mộ chồng em và băn khoăn với tư cách của bản thân.
                Đêm thứ hai chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau, em kể cho tôi về thời đi học, thời những cậu sinh viên lén lút làm thơ bỏ vào cặp em, về chuyện cậu gia sư bị bố em cầm gậy đuổi khỏi nhà bởi thay vì dạy em những công thức đại số khô khan cậu lại đọc thơ và viết tặng em những bản nhạc (theo em là khá dễ thương còn tôi thì tức tối). Cao trào là một lần không ngăn nổi lòng, cậu cầm lấy tay em và đúng lúc bố em xuất hiện.
                Em kể với tôi về sự quấy rối của đàn ông, lúc em chưa lấy chồng và sau khi em đã lấy chồng. Em kể về những lần đi xin việc, những gã trưởng phòng, anh phó giám đốc, anh giám đốc vờ vịt vì nhu cầu công tác rủ em đi ăn trưa, rồi em cự tuyệt, rồi phải nghỉ việc, cho tới ngày em gặp chồng em.
                Em đọc nhiều, cái này khiến tôi ngạc nhiên, một người con gái đẹp, đẹp đến ngỡ ngàng, đẹp đến không đủ thời gian để tiếp những kẻ tình si mà lại có thời gian đọc sách. Em đọc và biết khá nhiều, em kể với tôi về Vương Gia Vệ, về bộ phim In the mood for love đầy day dứt. Em kể với tôi về một mối tình câm lặng chớp nhoáng của em với một cậu du học sinh, chỉ trước ngày em đi lấy chồng thì em gặp cậu chàng. Một mẫu người lịch lãm, một kẻ được giáo dục đầy đủ những phẩm chất của một gentleman. Em kể em đã day dứt ra sao khi chỉ một hai hôm nữa là lên xe hoa, em đã đấu tranh ra sao để không từ hôn để chạy theo cậu chàng kia. “Cũng may chàng kia hình như là không biết là em cũng có tình cảm với chàng, bởi lúc ấy chỉ cần chàng nói hãy thu xếp đi với anh là em có thể bỏ tất cả.” em kể.
                Tôi ghen, tôi ghen với tất cả những gã đàn ông hiện tại cũng như tương lai của em, tôi ghen với tất cả những kẻ có cơ hội ở bên em, tôi ghen với những ánh mắt thèm muốn của bọn đàn ông trên đường phủ lên cơ thể em.
                “Bố em biết em lắm, cụ xem tử vi nên rất lo lắng, bây giờ em đang ở tình trạng như thế này cụ cũng không ngạc nhiên, cụ chỉ buồn và bảo em rằng phải giữ gìn, bởi con gái mà ở không thế này đàn ông dễ lợi dụng.” Em bây giờ chỉ tập trung vào làm ăn, ráng kiếm tiền nuôi con, em nói chồng em không bạc, gửi tiền nuôi con rất đều, ừ con bé xinh thế, yêu thế kia mà. Em vẫn muốn độc lập, em nói em không muốn phụ thuộc vào ai, đặc biệt em e sợ đàn ông, đàn ông họ chỉ muốn một thứ từ em thôi, khi chưa đạt được mục đích thì họ hứa trời hứa biển, nhưng khi mọi việc đã an bài thì họ hay quên lắm.
                Thở dài tôi thú nhận: “anh cũng vậy” Em cười khẽ trong phone và nói “Em biết nhưng em có cảm giác rằng anh khác những kẻ khác, anh khờ lắm.” rồi nàng cười.

                “Thôi mai café nhé, anh rất muốn gặp em.” Tôi nôn nóng. “Đừng anh, mình là bạn kia mà, cứ nói chuyện on phone là được rồi, còn chiếc xe của em bạn anh còn thích không?” Ừ nhỉ, quên bẵng đi mất, em đang cần tiền mà. “Ok đừng lo, thằng đó không mua thì anh sẽ kiếm cho em mối khác.”

                Tôi yêu em mất rồi.
                #8
                  Thuy Du 03.06.2007 02:00:45 (permalink)
                  Sáng, thằng cu em lại gọi điện: “ông anh, hai ba hôm nay trốn đâu kỹ thế? Em gọi toàn thấy tắt máy, mà ông anh ốm hay sao mà không còn hào hứng đi xem xe. Thôi trưa nay nhé, đi với em một tẹo, em đang kết con này lắm, không chơi second hand nữa đâu.” Mấy hôm nay tôi như kẻ sống trên mây trên gió, công việc chỉ mau mau chóng chóng làm cho qua chuyện, ăn uống với tôi bỗng thành chuyện nhỏ, ở cơ quan như kẻ mộng du, về nhà như kẻ mất hồn. Ông bà già tôi lo lắng vì thấy ông con giai đều tăm tắp ngày nào cũng năm rưỡi đã lẻn về nhà vào phòng ôm máy tính. Tôi chờ, tôi chờ đến giờ rồi lại nói chuyện đêm khuya với em. Gần một tuần, đã gần một tuần ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Theo kiểu phim Hàn thế nào cũng phải có một cái gì đó làm kỷ niệm, tôi không sến đến cỡ đó, nhưng tôi cũng đánh một dấu đỏ lên cuốn lịch treo trong phòng.

                  Lại đến giờ, gọi điện em tôi hỏi luôn: “Hôm nay em biết là ngày gì không?” Em có vẻ ngỡ ngàng không nói, tôi tiếp lời luôn: “Hôm nay là đúng một tuần ngày anh gặp em đấy.” Em cười khẽ rồi nói: “trông khờ khờ mà sến nhỉ, rất biết cách làm con gái cảm động, nhưng em có phải là con gái nữa đâu, em là đàn bà rồi.” Lại cười, hai đứa cùng cười, tôi nói: “anh chỉ yêu đàn bà thôi, anh đâu còn trẻ mà chiều nổi cái nhí nhảnh của mấy người còn con gái chứ” “Thôi đi chàng khờ gian ác, đàn ông có ai không chết vì mấy cô gái trẻ kia chứ, đừng cho nhau lên mây xanh, em rõ các anh lắm mà. À hôm nay em mới mua cuốn Di chúc tình yêu, định đọc xong mới nhớ ra anh nói, đừng đọc ba cái linh tinh nhảm nhí, nó làm mình dễ chán đời nên em bỏ đó.” “Vậy à” Tôi sung sướng, hóa ra nàng cũng đã để tâm xem tôi nói gì: “Anh nghĩ em nên đọc mấy cái funny Tầm Tần Ký hay Lộc Đỉnh Ký ấy, truyện chưởng xem vớ vẩn giải trí đỡ phải nghĩ.” “Nhưng em không thích truyện chưởng đâu, à anh đọc Người thứ 41 chưa?” “Gì cơ?” Tôi hỏi. “Người thứ bốn mươi mốt ấy, là một truyện vừa kể về một anh sĩ quan bạch vệ bị một cô du kích áp giải, trên đường đi hai người bị lạc. Anh sĩ quan này đẹp trai lịch lãm và có học thức, thế rồi cô du kích đỏ kia từ căm ghét kẻ thù bỗng đem lòng yêu mến, cho đến khi có một chiếc tàu tới, xem ra là tàu của phe bên kia, thế là cô ta nổ súng. Tình yêu không đủ lớn để cứu vãn mạng sống của anh kia, xem ra lý tưởng cách mạng vẫn đứng trên tình yêu.” “Còn em thì sao?” tôi hỏi “Chẳng may mà chúng mình yêu nhau thì còn gì cao hơn tình yêu chúng ta không?” “Anh đừng đùa như thế, em dẫu sao vẫn là gái có chồng, em có con rồi, người như em không được phép yêu nữa đâu. Hơn nữa chắc chắn em không bao giờ bỏ con em được, mà đàn ông bao giờ cũng ích kỷ.” Cái này thì đúng, đàn ông bao giờ cũng ích kỷ, lúc nào mình cũng là số một, lúc nào mình cũng là nhất.

                  Em lại kể chuyện về mấy người tán tỉnh em, em kể với tôi rằng đàn ông thường rất hay lố bịch, họ thích khoe khoang lắm và họ nghĩ rằng đàn bà như em sẽ dễ bị choáng ngợp bởi vật chất. Có thể là mấy cô nhỏ tuổi mới ra trường chưa có kinh nghiệm, hoặc đặc biệt mấy cô ở nông thôn mới ra thành phố sẽ bị choáng ngợp, nhưng em hiểu, em biết những cái hào nhoáng vật chất ấy chẳng có nghĩa gì. Đối với chồng em, một người tài giỏi và khôn khéo, em yêu chồng em vì chồng em quá giỏi và quá lịch thiệp với phụ nữ, ngày đầu tiên em quen chồng em là do giới thiệu, chồng em là bạn của một chị bạn em. Nghe giới thiệu về một anh chàng quá bận để đi kiếm vợ em không tin lắm, cho đến khi gặp và biết chàng làm gì em mới tin là sự thật. Còn bây giờ tại sao chồng em mèo mỡ em nói: “Người ta nói đàn ông nhiều tiền thì hư còn đàn bà thì hư khi không có tiền anh ạ.” Tôi giật mình, em nói vậy nghĩa là sao, rồi em lại cười: “Em bây giờ không phải là người có tiền nhưng để hư thì chắc cũng khó.”
                  Tôi biết, tôi biết chứ, tiền bạc đến với em khá dễ dàng, em có một khoản kha khá đủ để nuôi thân và nuôi con, nhưng em vẫn muốn nữa, muốn nhiều hơn cái chỗ đủ đấy cho con em và cho gia đình. Em có những người tình nguyện đứng ra giúp em làm ăn, bỏ vốn vào chỗ này một ít, vào chỗ kia một ít, lợi nhuận từ đó ra tích tiểu thành đại. Để sinh sống hằng ngày thì không phải lo nghĩ, tuy nhiên bây giờ em đang có dự định, em muốn làm một cái cho riêng mình, em muốn dựng lên một sự nghiệp để con em có thể thừa kế.

                  Chúng tôi nói chuyện và quên đi thời gian, tôi chỉ biết lúc bắt đầu và không bao giờ biết lúc kết thúc. Sáng nào tôi cũng gà gật tới cơ quan, đồng chí thường trực lại lắc đầu ngán ngẩm khi nhìn thấy tôi mặt mũi bơ phờ dắt xe vào công ty. Sếp trưởng lại phân tích với hai em gái cùng phòng về bệnh lý đàn ông băm vài nhát mà chưa vợ. Sếp phó lại cười rất đểu và rủ đi thư giãn cho nó đỡ ẩn ức sinh lý. Tôi vẫn chưa kiếm được người mua xe cho em, cho đến một hôm.

                  Lúc đó khoảng 4 rưỡi chiều, tôi đang bên phòng giám đốc cùng sếp trưởng để tùy tùng sếp ba hoa về kế hoạch phát triển thị trường. Khi chạy về lấy tập tài liệu để quên ở phòng, tôi thấy hai cô bé cùng phòng đồng thanh la lên, anh để quên máy, thấy đổ chuông lâu quá bọn em nghe, có chị nào gọi cho anh nói nếu được thì anh gọi lại. Bọn em nói anh bận họp chắc tối mới gọi lại được. Tôi check máy, em gọi, tôi quên bẵng cuộc họp, quên bẵng sếp và gọi lại cho em. Em nghe máy gần như ngay lập tức, em nói: “Hết giờ anh rỗi, em muốn gặp anh một chút. Chỗ cũ nhé.”

                  Trở lại phòng giám đốc, tôi gần như quên hết sự tồn tại của mọi người xung quanh, em muốn gặp tôi để nói chuyện gì đây, phải chăng việc gì phải đến đã đến.
                  #9
                    Thuy Du 03.06.2007 02:07:21 (permalink)
                    Năm rưỡi chiều, chưa họp xong tôi đã lý do xin chuồn trước, sếp trưởng nhìn âu yếm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Giám đốc sướng quá, nghe nói phét nhiều ai chả mệt nên đề nghị dừng họp, có gì để sáng mai bàn tiếp, giám đốc còn nhanh hơn tôi thu dọn giấy tờ chuồn luôn. Vừa đi vừa chạy như thể sợ có đứa nào nó giữ lại họp tiếp thì chết, người không dám quay đầu và nói thật to, các cậu ra sau nhớ ấn chốt cửa nhé, tôi sẽ bảo bảo vệ lên kiểm tra sau. Chắc giám đốc cũng đang yêu.

                    Sếp trưởng tôi hơi bị bực mình, nhưng chả vấn đề, tôi chạy nhanh về phòng sắp xếp lại hồ sơ giấy tờ rồi dzọt. Hai cô bé cùng phòng đang trang điểm trước khi rời nhiệm sở, gái chưa chồng và thiếu người yêu nó khổ thế đấy, phải xinh đẹp mọi chỗ, mọi lúc và mọi nơi.
                    Lao ào ào đến quán café ngồi trầm ngâm nghiên cứu mấy tờ báo Đẹp và Sành Điệu, mấy cô người mẫu này sao mà xấu, nhìn chân với tay cứ như bọ gậy, chả hiểu thẩm mỹ chỗ nào. Khi yêu, lẽ ra phải có cái nhìn tích cực với cuộc sống, không hiểu sao tôi lại hơi tiêu cực.

                    Sáu giờ mười lăm, nàng chưa tới. Uống thêm một nhát latte nữa, 7 giờ kém năm vẫn chưa thấy nàng đâu. Sốt ruột tôi định gọi điện thoại nhưng nghĩ là mình cần kiên nhẫn tôi lại bỏ máy xuống. Bảy giờ mười lăm, vẫn biệt bóng chim tăm cá, người phụ tôi rồi có buồn không? Cớ sao lại bỏ phố rừng. Tự nhiên tôi nhớ ca khúc này quá thể, lòng thấy giận dỗi cứ như mình đang bị phụ tình.
                    Đến hơn bảy rưỡi thì không chịu đựng được nữa, tôi bốc máy gọi cho em, lúc này tôi lo lắng thực sự, tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra cho em, tai nạn? Có thể lắm chứ.
                    Chỉ có một tín hiệu chờ, rồi sau đó dường như em đã ấn ngắt và chuyển sang tín hiệu bận, em đang bận? Em có việc gì mà không nhắn tin cho tôi, không gọi điện cho tôi, em trễ hẹn thì cũng phải cho tôi biết lý do chứ. Vì sao? Vì sao em coi thường tôi đến vậy.
                    Đầu óc tôi quay cuồng với những suy nghĩ tiêu cực, tôi giận em và tôi giận tôi, lẽ nào chỉ vì một người đàn bà đã có chồng, có con mà tôi lại hành hạ tôi đến cỡ này. Tại sao tôi lại gặp em, tại sao tôi lại gọi điện cho em?

                    Tôi nặng nề với những suy nghĩ của mình mãi cho tới hơn chín rưỡi thì tôi quyết định gọi đến nhà em, rất lâu không có ai trả lời máy. Tôi lại gọi lần hai, lần này có tiếng phụ nữ trả lời. Em chưa về nhà, người nghe máy là mẹ em nói rằng em dặn ở nhà hôm nay có chút việc nên sẽ về muộn, mẹ em hỏi tôi tên gì và có gửi lời nhắn hay không. Tôi im lặng một chút rồi nói: “Cảm ơn bác, có gì cháu gọi vào máy cầm tay ạ.”

                    Ngồi thêm một lúc nữa tôi uể oải đứng dậy đi kiếm cái gì bỏ bụng. Chán nản tôi đi tà tà về nhà, chui vào buồng tắm tôi như kẻ mộng du để mặc cho nước lạnh xối lên đầu cho tỉnh táo. Lê bước vào phòng, tôi chán nản tới mức không buồn đợi tóc khô hẳn đã nằm vật ra giường.

                    Tôi cố gắng nhắm mắt nhưng hình ảnh em vẫn nhảy múa, tôi hình dung ra em xinh đẹp với những gã đàn ông khác. Hoặc em đang mỉm cười với những kẻ ngày hôm qua em còn coi là phàm phu tục tử, lũ trọc phú hợm tiền. Không chịu nổi với những tưởng tượng của chính bản thân. Tôi chồm dậy lấy máy ra gọi cho em bỗng thấy có new msg. Dở ra thấy nhắn tin: Em mới về mệt quá, xin lỗi vì chiều nay, gọi điện cho em em sẽ giải thích.

                    Sung sướng tôi vội vã gọi cho em, sau hai tiếng chuông dài chờ em trả lời máy: “Em xin lỗi, hồi chiều em không thể tìm cách gọi điện hay sms cho anh được. Cả chiều nay chồng em hẹn em ra nói chuyện.”

                    ***


                    Tất cả các câu chuyện đều có hồi kết thúc, tôi sẽ kết thúc câu chuyện của mình tại đây. Nhiều người sẽ hỏi tôi là câu chuyện này có thật không? Các nhân vật trong câu chuyện của tôi có thật hay không? Kết thúc của họ sẽ thế nào? Vâng, cậu em tôi cuối cùng cũng quyết định lấy một chiếc mondeo 2.0, tôi cũng không góp ý gì với quyết định của cậu em. Tôi vẫn chưa vợ, đã lấy nốt bốn chục triệu và vẫn đi làm hàng ngày bằng chiếc dream cà tàng. Nàng... tôi không rõ, chúng tôi thỉnh thoảng có nói chuyện điện thoại, thế thôi.
                    #10
                      Chuyển nhanh đến:

                      Thống kê hiện tại

                      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                      Kiểu:
                      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9