Chuyện của một bông hoa
Thu Hiền 05.06.2007 21:05:03 (permalink)
CHUYỆN CỦA MỘT BÔNG HOA
 
 
Thân tặng THĐ: "Ai cũng có một nỗi niềm riêng"
Có một nụ hoa mọc bên sườn núi. Nó sống ở đấy bình dị và đầm ấm trong thế giới cỏ cây thanh bình. Khi bình minh lên nó mỉm cười đón ông mặt trời dịu dàng tỏa nắng ấm áp lên vạn vật. Những buổi trưa nóng bức nó khẽ chuyển mình đung đưa theo những cơn gió cứ rì rào không dứt về những miền đất đã đi qua. Khi hoàng hôn xuống nó vẫy chào những cánh chim đang rủ nhau quay về tổ ấm. Đến lúc đêm về nó nhắm mắt thưởng thức cái mát lạnh từ những giọt sương tinh khiết.
 
Cho đến một ngày nụ hoa nhẹ nhàng bung cánh trở thành bông hoa. Một bông hoa không có vẻ rực rỡ lộng lẫy hay đài các kiêu sa. Nó khiêm nhường nhưng rất khác biệt, nó dung dị nhưng có một vẻ ưa nhìn của riêng mình, nó chìm lẫn vào cây cỏ xung quanh nhưng có một mùi hương không lẫn vào đâu được. Ông mặt trời nói với bông hoa rằng nó còn ấm áp hơn cả những tia nắng, gió nói nó là bông hoa lạ kỳ nhất, giọt sương nói nó là bông hoa thanh khiết nhất. Nó chỉ mỉm cười nhìn ra chung quanh. Nơi đây là một sườn núi ít người qua lại.
 
Như những bông hoa khác nó hằng khao khát được tương hội cùng một người yêu hoa, một người biết thưởng thức, nâng niu vẻ đẹp của hoa. Nó vẫn yêu khung cảnh thanh bình này, yêu những bạn bè thân quen nơi đây nhưng bây giờ thi thoảng nó lại hay nghĩ ngợi vu vơ. Nghĩ về cuộc sống ngắn ngủi của một đời hoa, nghĩ về những ngày không còn xanh tươi của mình, nghĩ về một ánh nhìn thưởng thức tâm đắc, nghĩ về sự trìu mến đón nhận. Nó nghĩ ...
 
Một ngày nọ có một người lên núi đã dừng chân dưới gốc cây cổ thụ. Người ấy khoan khoái tựa lưng vào gốc cây và thả hồn vào sự trong lành, yên ả của núi rừng. Người ấy dõi mắt nhìn ra xa, rồi chợt sững sờ khi bắt gặp một bông hoa lạ lùng, diễm tuyệt bên sườn núi. Không nén được người ấy hướng về phía bông hoa bước tới, rồi khẽ khàng ngồi xuống lặng ngắm.... Bằng linh cảm của bao ngày đợi chờ nó hiểu rằng mình đang đứng trước người tri kỷ. Nó run rẩy nép mình sau những tán lá mà hương hoa lại cứ tỏa ra nồng nàng ngây ngất. Người ấy cứ thinh lặng không nói một lời, chỉ lặng ngắm, lặng ngắm. Hạnh phúc ngập tràn trước cái nhìn mê đắm của người ấy, bông hoa dần dần tự tin khoe sắc. Lâu lắm rồi nó đã đợi chờ, đợi chờ người cảm nhận được trọn vẹn vẻ đẹp kỳ ảo của riêng mình. Một vẻ đẹp không chỉ ở bên ngoài.
 
Người ấy cúi xuống khẽ chạm tay vào những cánh hoa, dịu dàng lên tiếng:
-          Hoa có bằng lòng về với ta chăng ?
Bông hoa rung rinh hân hoan, ngượng ngập thay cho câu trả lời.
Thoảng trong gió có tiếng chim ríu rít tán đồng:
-          Hãy về với người ấy. Một người yêu hoa sẽ biết cách làm cho hoa càng trở nên lung linh hơn.
Ông mặt trời điềm đạm khuyên nhủ:
-          Con hãy nghĩ thật kỹ. Mỗi loài có một lẽ sống của riêng mình. Hoa chỉ thật sự là hoa khi được sống giữa thiên nhiên.
Gió tư lự buông lời:
-          Dù có đẹp nhưng sống cả đời không có ai chiêm ngưỡng thì có đáng gì. Hãy về với người ấy.
Bông hoa chợt cảm thấy bối rối, phân vân trước sự lựa chọn đầu tiên cũng là cuối cùng của đời mình.
Bỗng một giọt sương hiếm hoi còn sót lại đang ẩn mình trên một tán lá để tránh cái nắng gay gắt, khẽ lăn mình rơi xuống cánh hoa thầm thì:
-          Hãy nhớ bạn là một bông hoa.
Bông hoa run rẩy đưa mắt nhìn sự to lớn, vững chãi của cây cổ thụ để thấm thía cho sự mong manh của chính mình.
 
13-15/7/2004
Vũ Thị Thu Hiền
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9