huydungpro
-
Số bài
:
1375
- Điểm: 0
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 19.04.2007
- Nơi: Trường và Bệnh viện Đai học Y Dược tp HCM
|
RE: NỖI NHỚ QUÊ NHÀ của HUYDUNG
-
03.08.2007 02:05:30
Xin quý thi hữu và độc giả cho phép tác giả bài thơ dài này gọi vui thể thơ này bằng cụm từ “tùy bút tản thi”! THỜI GIAN ĐI QUA MỘT MÁI NHÀ Thời gian thổi qua hai số kiếp một ngôi nhà Gió riêng ai, mà ngỡ qua hồn mỗi chúng ta! *** L oan phượng thật vừa đôi đẹp đẽ đều tinh nhanh, tử tế, tài hoa trông ngang tuổi, mượt mà, măng trẻ tuy hai lăm xuân trước, thuở thành hôn họ chênh nhau một độ tuổi trăng tròn – chàng ba bốn, nàng mười chín tuổi xanh. Rồi ba sáu thu sau, cạnh bên bà chủ “chàng”bảy mươi vẫn được gọi bằng anh! Đã qua cưới bạc rồi đám cưới vàng. Cũng trải bao lần cách trở quan san. Xong Đại học, đi làm, nàng cố gắng một nách ba con chăm bẵm lớn khôn. Nhưng mặt hồ tổ ấm mãi bằng phẳng vẹn tròn? Nếu sơ hở dung thông sẽ điên cuồng bão táp *** N gày mới cưới, gần gấp đôi tuổi nàng học đòi Uy Viễn, dám đàng hoàng chí thú dắt tay nàng thanh tú – đẹp như tiên – vui vãng cảnh chùa Hương Tích rất thiêng. Tính chân thành, cầm sắt đằm ân ái nàng chủ động, dây loan luôn ẩn tình âu yếm toàn tâm tuệ, trang nghiêm động thái lửa hương không chiếu lệ, giăng giăng tơ quyến luyến. Như không thể chữ suông ‘sáo ngữ’ bức thư tình, chung gối chăn, hai chiều trao-nhận, chẳng riêng mình, *** Ôi thời gian qua nhanh, đời ngắn ngủi họ ôm ghì vỡ ngực cho khô khao phận tủi cho sắc đẹp, niềm vui: đầy ắp nỗi niềm nhau không tuột mất. Họ nhìn nhau đắm đuối hồi lâu tưởng như trẻ, sữa no, mai bớt bú. * S uốt đời họ không đòi hỏi tiền tài chức vụ đáng tiếc quên đòi quý nhất – bởi thời gian? – đòi hiểu con tim khối óc nhau – vốn cả một kho tàng! (khó lắm thay, phải một đời như khao khan khát nước) âu yếm thịt da đâu chạm cõi chỉ tâm hồn tới được! Chàng không hiểu, một nàng tiên giỏi giang như nàng, quyền chọn lựa - hẹp thời gian - Nên suốt đời, trong mộng lang thang đòi, tấm tức, bàng bạc tựa: tuổi mười tám, tình yêu đánh mất… * Tình mộng tưởng như vương vất bỏ quên tận góc sân rêu phủ, mấy mươi niên? hoàng hạc lâu, hoang vắng điêu tàn điện? Nơi cơn gió vi vu qua lén lén hôn mơn trớn, môi như bén sững sờ Tình yêu của nàng như hờ hững lạc chập chờn lên khuya khoắt bóng con đò? ngủ dập dềnh đến lạc bờ quên bến quên thân phận, quên cả từ đâu đến? Quên cả sướng vui đèn nến bập bùng xuân nào lộng lẫy tưng bừng gương hoa tự nguyện rọi đường vu quy? *** T hời gian mông lung, ‘xuân thì’ ngắn ngủi đâu tha sắc đẹp, nàng nay có tuổi. Đụng lởm chởm hàng ria bạc miệng hôn nàng không hề thoáng phút buồn rờn rợn Không quay né, tránh chân tình lửa lớn họ vẫn yêu - nền tình dục nhiệm mầu và trên nền huyền diệu tâm hồn động làm thi vị tình yêu, cứ toả rộng trên đầu . Vì tương kính, bất đồng? luôn điềm đạm không cộc cằn, chặn ngang, không độc đoán. Như son trẻ, về già vẫn tục xưng yêu, dễ nghe, đâu ngại “nhạo sau lưng”. Trong trí nàng, chàng trẻ, vui tươi nhất lại già dặn hơn người cao tuổi nhất!! *** T hời gian rất mau, đời ngắn ngủi Tâm hồn nàng - thôi thẩn tha thui thủi không thắc mắc tiền tài, chức thấp cao buông xả khổ đau, kiệt lệ trào * Hiểu hồn chồng đâu chỉ trẻ bề ngoài – đâu vô duyên cứ đùa hoài rỗng tuếch miệng môi tươi - tuyệt không cười nhạt thếch. Vợ chồng cùng lẽ sống tâm hồn, chỉ khác nhau khác cự ly tới làn ranh ‘cõi tạm’! Vì ngắn hơn, chàng hướng não tâm - đỉnh đẹp giàu nàng giúp chàng tô màu đông xán lạn *** T hời gian nhanh, nhân sinh hữu hạn Chàng vẫy vùng dòng nước cuối ghềnh vớt được hoa thông tuệ diệu linh: ước một đời! Đâu dám tô-hồng-hoá! Không vội ghì vào ngực, hoa tròn đoá: mê thưởng ngoạn, song hiểu phận ta – giờ ngưng hái, ôm hoa - đã điểm! Cắm đóa hoa xuống đất, vụt thăng hoa! Mọi đau đớn, từ đây, tim chẳng ôm cho thăng hoa thành một chòm hoài niệm Mỗi chia tay (đâu biết, lần cuối cùng?) vẫn bình thản xưa – êm ả ung dung *** N ợ trần gian trập trùng mê mải Đêm nay, vòm cây trời, chi chít những chùm sao nàng ra xem, sung sướng, mừng mùa trái bội thu bởi chàng dồn sức rất cao xuân-hè để thu-đông vui gặt hái Tạm quên hết, ẩn mình buồng-một-chái ngay trung tâm náo nhiệt giữa Sài Gòn Để trầm ngâm nghiền ngẫm, tránh đường mòn tránh nhàm chán giáo điều, đầy ảo vọng * Để tìm kiếm luật niềm vui cuộc sống từ đoá hoa phép lạ vớt trên ghềnh Viết vài ba pho sách lẽ nhân sinh văn tải đạo Dung thông, để não tâm tự dưỡng Vượt đau đớn trái ngang còn vất vưởng để không cần an ủi, tự làm chủ lấy mình Mắt thao thức nghĩ suy sẽ rực lửa chân tình không khi nào tủi phận khóc bình minh quạnh quẽ Nhưng khi dâng trước trán, áng văn bia viếng bạn bốn chín ngày, mắt đầm đìa giọt lệ *** T hời gian tênh tênh, nhân sinh thật nhẹ Hoa mảnh mai tàn, cánh dễ nhàu rơi giọt sương trên nhụy lặng lẽ bay hơi. Suốt nhiều đêm dài bão tố nàng khấn anh Huy Tú sáu mươi năm mất mộ Bao ngày nắng cháy da chàng tìm mộ chị, mồ cha, trải nhiều gian khó Nhiều quan tâm chung, ở họ không mòn: Làm từ thiện, thăm bè bạn cũ, cả đồng môn Tìm tận mắt, nhìn ra bụng lọc lừa ghê rợn những gian tham trắng trợn đến thần sầu *** Q uá thời hai thứ tóc, nay chỉ một trên đầu ôi thời gian bay mau, tuổi vút nhanh Chiều hạ tắt, ngày thu sanh rụng rơi đã hết lá xanh xen vàng Trớ trêu trái gió đông tàn đắng cay tặc lưỡi cầm bằng rượu cay cảm lòng rót tiếp cho say . * Họ ít trách gì nhau khuyên nhủ nhau đừng buồn đỡ nhau cho dễ sống Tình chung đằm thắm hơn Gánh nặng thời gian nén cỡ nào dù sức khoẻ tiêu hao cuối đường lá xạc xào hồn họ soi ánh sao * Não tim ấy và tâm hồn chàng, nàng tìm thấy Nàng trìu mến nâng niu chẳng dễ gì đánh mất … *** T hời gian bay, bay đều… vòng trái đất qua mái nhà ấm êm thầm chứa chất những nguồn cơn cho “điên cuồng bão táp” Nhưng “mặt hồ” lại phẳng băng, lồng lộng bởi ẩn dấu bao la tình biển rộng . huy dung
huy dung, người đi tìm thuyết Dung thông
|