NỖI NHỚ QUÊ NHÀ của HUYDUNG
GỬI GẮM
Thuở ấy cùng xôi kinh nấu sử Miệt mài Sinh, Toán, Lý, Hoá, Văn chương ... Đèn chong hắt ánh khuya không hổ… bóng hắt dài tươi tắn suốt đường đời. Gửi gắm yêu thương ... Trường là vườn ươm Chim muôn phương tới đây làm tổ Hoa nở đượm hương. Dăm mái tóc pha sương giữa rờn xanh chiêu dương Ngọt lịm tình thân ái mắt long lanh mái trường Thuở ấy cùng xôi kinh nấu sử Miệt mài Sinh, Toán, Lý, Hoá, Văn chương ... Đèn chong hắt ánh khuya không hổ… bóng hắt dài tươi tắn suốt đường đời. Gửi gắm yêu thương ...
ĐẤT MẸ ƠI, CON ÔM CHẶT
Thiêng liêng đất tổ
đáy tim ta ấp ủ
'Hạt nhớ' nảy mầm, rồi 'mạ nhớ' xanh rờn
Kìa trông! 'gỗ nhớ' đã thành thân cổ thụ.
Bốn bể là nhà, nơi ta nhận-đáp ơn
nhưng "lá rụng về cội"
con về đất mẹ chặt vòng ôm!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2007 10:04:59 bởi huydungpro >
DỨT GÁNH
Tôi mắc sai lầm chẳng dấu che
Dẫu tình đang thắm - nắng đê mê
Thế là giã biệt, lòng đeo hận
Đâu chỉ con tim cảnh não nề
Anh thượng lộ - sơn cùng thủy tận
Quên thời gian lận đận cuồng mê
Anh đừng biện giải thanh minh nữa
Tôi quá rành anh “rách giữ lề”
Ra đi dứt gánh không gay cấn
Ôm bóng chiều tà vẩn nhạc rè
Cứ ngỡ ái ân thề thốt mãi
Nào ngờ duyên phận tái cùng tê!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: