Những ngày tháng qua
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 12 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 170 bài trong đề mục
Tung Son 29.07.2007 20:03:16 (permalink)
Chào May Vang va` chi. 7
 
Ca'm ơn MV về dữ liệu Obeslik.
 
Sau đây là link về Obeslik :
 
Năm 1831, vị phó vương Ai Cập - Muhammad Ali - đã biếu tặng cho nước Pháp hai chiếc cột đá obélisque dưới thời vua Ramesses II của đền Luxor (Thebes), Ai Cập. Sau 2 năm rưỡi vận chuyển ròng rã, tháng 12 năm 1833, một chiếc đã được chở về đến Paris theo lệnh của vua Louis-Philippe I và ngày 25 tháng 10 năm 1836, dưới sự chỉ đạo của kỹ sư hàng hải Apollinaire Lebas, nó đã được làm lễ dựng lên giữa quảng trường trước sự chiêm ngưỡng của hơn 20.000 người. Nhà vua và hoàng thất, do chưa chắc chắn về sự thành công của việc thi công, ban đầu còn ngồi trong tòa nhà Garde - meuble. Chỉ cho đến khi chiếc cột đá đã hoàn toàn đứng thẳng, nhà vua mới xuất hiện trên ban công trong tiếng reo mừng của đám đông dân chúng.
 
Từ năm 1833 đến 1846, kiến trúc sư Jacques Ignace Hittorff đã tiếp tục trang trí, sửa đổi quảng trường nhưng vẫn giữ nguyên theo ý tưởng chính của Gabriel. Ông đã cho xây thêm hai đài phun nước tuyệt đẹp ở hai phía bên cạnh chiếc cột đá cùng những cột đèn trang trí hình các mũi tàu chiến xung quanh quảng trường. Hai đài phun nước - được khánh thành ngày 1 tháng 5 năm 1840 - được lấy tên là "đài phun nước của đại dương và các dòng sông" (La fontaine des Mers và La fontaine des Fleuves) để tôn vinh thành tựu đạt được trong việc phát triển của giao thông đường thủy. Để tạo nên những bức tượng của hai đài phun nước này, nhiều nghệ sĩ tên tuổi đã tham gia quá trình xây dựng: Jean-François-Théodore Gechter, Honoré-Jean-Aristide Husson, François Lanno, Auguste-Hyacinthe Debay, Antoine Desboeufs, Jean-Jacques Feuchère, Antonin-Marie Moine, Jean-Jacques ElshoechtLouis-Parfait Merlieux...
 
Cột đá Obélisque



Cột đá Obélisque tại trung tâm quảng trường Concorde


Xem chi tiết: Cột đá Obélisque đền Luxor

Là một trong hai chiếc cột đá Ai Cập của đền Luxor đã được vị phó vương ai cập Muhammad Ali tặng cho nước Pháp vào năm 1831.Chiếc cột hơn 3.300 năm tuổi này (từ thế kỷ XIII trước Công nguyên) có chiều cao 22,86 mét, nặng 227 tấn, được tạc nguyên khối từ đá syenite hồng, bốn mặt được tạc chìm các chữ tượng hình Ai cập cổ thể hiện các vinh quang của pharaon Ramesses II. Nó được đặt chính giữa quảng trường trên một bệ đỡ cao 9 mét, và riêng chóp nhọn mạ vàng trên đỉnh cũng có chiều cao lên tới 3,5 mét. Chóp nhọn này đã được mạ vàng vào đợt trùng tu năm 1998 dưới sự tài trợ của Pierre BergéYves Saint-Laurent.
 
 
Nguồn : http://vi.wikipedia.org/wiki/Qu%E1%BA%A3ng_tr%C6%B0%E1%BB%9Dng_Concorde
 
#16
    Tung Son 10.08.2007 18:21:22 (permalink)
    Cha`o ca'c ba.n

    Paris có gì lạ không em ?












    Cháu Đông đậu xe van vào một con đường sau lưng Nhà Thờ Đức Bà . Chúng tôi rảo bước tới ngắm nghía và chụp vài tấm hình . Phía sau nhà thờ bao bọc bởi hàng bông hoa hồng , cúc . thược dược đỏ thắm . Trải dọc hai bên những hàng cây kiểng xanh mướt . Nhìn lên trên , phía sau Nhà Thờ Đức Bà khá phức tạp , những góc cạnh chằng chịt với nhau bởi những thanh đà sắt . Tôi nhìn mấi không biết chỗ nào là nơi Thằng Gù núp hay ẩn náu trên đó , như trong truyện Thằng Gù Nhà Thờ Đức Bà miêu tả .

    Nhà Thờ Đức Bà màu gạch xam xám , cũng là kiến trúc gothic đồ sộ , nhưng hình dáng khác Nhà Thờ Đức Bà ở Saì Gòn , nó có vẻ gì một chút u linh huyền bí . Các tượng ông Thánh bà Thánh điêu khắc nằm trên các vòm cung cửa sổ thường tạo cho bạn một cảm giác run sợ , ngài ngại nhớ lại cảnh tượng trong phim Omen .









    Đây là một trong ba kiến trúc còn sót lại trên đảo nhỏ trên sông Seine ( Nhà Thờ Đức Ba , Nhà thờ Sainte Chapelle và Toà án ) khi Nam Tước George Eugene Haussmann đô thị hoá Paris vào những năm 1853 .

    Du khách tới thăm thành phố Paris thường thường đi dạo chơi sông Seine bằng thuyền , đi chơi cho biết dòng sông Seine mơ mộng như thế nào . Bề ngang sông có chỗ rộng 100 mét , có nơi bảy tám chục mét . Nước sông phẳng lặng hơi gợn sóng , màu xanh đục lờ đờ . Hai bên bờ các dinh thự sừng sững in trên nền trời cao . Thuyền trôi qua những cây cầu cổ , xây dựng từ thuở xa xưa rất nổi tiếng , cầu Pont Alexandre III , cầu Pont des Arts dành riêng cho khách đi bộ và Pont Neuf (New Bridge) .

    Ơ? đây chỉ được có phong cảnh đẹp tuyệt vời hai bên bờ sông , chớ không có cảm giác hưng phấn dào dạt như bạn dạo chơi thuyền trên sông Sài Gòn , hay trên ngả ba Nhà Bè Cát Lái , hoặc cửa sông Thị Nại (Vũng Tàu) hoặc trên giòng sông Tiền sông Hậu gió lồng lộng lướt nhanh trên sóng nước cuồn cuộn nhấp nhô .


    Thấp thoáng đâu đây bên cạnh những nhánh liễu bên sông Seine , vài cặp tình nhân ôm nhau tâm tình khiến cô khách không khỏi tần ngần xao xuyến cõi lòng .

    "Paris có gì lạ không em ?
    Mai anh về giữa bến sông Seine
    Anh về giữa một giòng sông trắng
    Là áo sương mù hay áo em "
    (Nguyên Sa)





    Bạn nghe thi sĩ Nguyên Sa làm thơ tả cảnh nhớ người yêu khi dạo trên bờ sông Seine vắng lặng êm đềm này . Vào mùa này , tháng Bảy chói chang ánh nắng , không có tí hơi sương mờ đục , chẳng có áo em lướt thướt bên bờ sông mơ mộng . Chỉ có các bà đầm ông Tây nằm phơi nắng trên bờ cát giả trên sông Seine .

    Khoảng một giờ dạo chơi trên sông Seine , thuyền quay về bến . Cháu Đông hỏi chúng tôi có muốn lên thăm tháp Eiffel không . Suốt những đoạn đường đi trên xe , hay dạo trên sông , tháp Eiffel ngạo nghễ đứng vươn thẳng trên bầu trời trong xanh . Từ bờ sông chúng tôi leo lên những bực thang . Tháp Eiffel khổng lồ với những ngọn đèn chớp nhoáng . Đẹp và cao to hơn tháp Tokyo . Lộng lẫy và kiêu kỳ .
    #17
      Tung Son 10.08.2007 18:39:27 (permalink)



      Mấy đưa con gái tôi hớn hở đòi lên trên tháp để ngắm toàn cảnh thành phố Paris , nhưng chừng hơn nửa tiếng sau chúng quay lại , mặt tiu nghỉu lắc đầu nói : " Phải chờ chừng vài tiếng mới tới phiên . Bố và các bác có muốn đợi chúng con không ? "











      Tôi liếc nhìn đồng hồ , gần chín giờ tối . Đợi chúng nó xem xong chắc quá nửa đêm .

      - Thôi các con , mình đi về . Dịp khác qua xem nhé !

      Chúng tôi quay xe ra về khạch sạn nghỉ ngơi , sáng mai chuẩn bị lái xe về Đức . Khách sạn mướn thuộc loại thường , không có máy điều hòa không khí , phòng nhỏ lại nóng nực . Tôi đành đi xuống cầu thang , đi lại bàn gặp nhân viên tiếp tân , hỏi bằng tiếng Anh :
      - Ơ? đây nóng quá , ông có dư cái quạt bàn nào không ? Chúng tôi có bốn phòng .

      Với giọng lịch sự , chững chạc ông người Pháp đáp lại :
      - May quá còn một cái .

      Biết làm sao hơn , tôi đành nhận cái quạt đó và mang về phòng cho bà nhà tôi . Tôi qua bên phòng mấy đứa con gái tôi , cũng nóng và ngộp như vậy , bèn biểu :
      - Thôi mở cửa sổ ra cho thoáng gió .

      Bên ngoài ăn thông một hành lang không đèn đuốc , tối om om . Tôi e ngại , nói :
      - Thôi đóng cửa sổ ngủ đi con , nóng một tí không sao .

      Sáng sớm hôm sau chúng tôi kéo nhau xuống ăn sáng tại khách sạn . Buổi ăn này free , không phải trả tiền . Khúc bánh mì nhỏ , dăm bông thịt nguội , vài lát phô mai . Chúng tôi lục tục trả phòng và ra xe lên đường . Bên ngoài nắng chiếu rọi qua những tàn cây . Đông dừng xe ở một góc đường , và tôi chạy vào mua vài ổ bánh mì không để ăn dọc đường . Tôi cầm hai ba ổ gì đó , và xòe tờ 10 Euro , cười tươi và chờ cô bán hàng người Pháp thối lại tiền . Không phải vất vả tiếng Tây tiếng U gì hết . Bánh mì baguette làm tại Paris dài độ bốn gang tay , ngang chừng 5 hay 6 phân nhỏ nhắn nhưng cầm khá nặng tay . So với bánh mì Việt Nam pha với bột gạo , nhẹ và rỗng ruột .

      Tôi hỏi bà nhà tôi :
      - Hồi đó bà qua Paris năm nào nhỉ ?
      - Ơ` ờ ... năm 92 , 93 gì đó .
      - Thế lần này qua đây thấy Paris có gì lạ không ?
      - Có , nó sạch sẽ hơn , không có c. chó và bồ câu nhiều . Tui nghe nói ai mà dắt chó ị bậy ngoài đường phố sẽ bị phạt nặng . Riêng chim bồ câu , có thể họ cho chúng nó ăn loại thực phẩm ngăn ngừa sinh sản nên không thấy chúng bay đầy ngoài đường . Âu cũng là một điều hay điều đẹp cho thành phố Paris lộng lẫy yêu kiều .

      Xe ra khỏi thành phố , qua phi trường Charles de Gaulle và hai bên đường những cánh đống luá mì chín vàng rực . Cứ chạy một đoạn , thỉnh thoảng một ngôi làng nhà cửa ẩn hiện dưới vòm cây xanh , với một ngôi nhà thờ có mái cao vút . Bạn có thể nhớ lại cảnh một cô bé gái Perrine vượt bao cánh đồng đi tìm ông nội trong truyện Trong gia đình của nhà văn Pháp Hector Malot . Đây là một đặc thù của cảnh miền quê nước Pháp , trong sáng và êm đềm .

      TS 9.8.07

      #18
        Tung Son 26.12.2007 20:36:27 (permalink)
        Chào các bạn
         
        Dạo này ở nhà làm phóng viên nhà báo Đời nên nhiều lúc rất lười biếng viết lách . Chúc các bạn một Mùa Giáng Sinh Vui Tươi và Năm Mới HạnhPhu'c.
         
        Sau đây là vài hình ảnh đêm No en , Vọng Giáng Sinh 24.12.2007 tại giáo xứ nhà :
        Thời hòang đế Augustus La mã ra lệnh kiểm tra dân số , mọi cư dân phải trở về nguyên quán để kê khai lý lịch :
         
        Nghe đây nghe đây :
         

         
        Khi ấy vào tháng thứ sáu , cô Ma ri a người Do thái thuộc dòng dõi vua David được Thiên thần Gabriel truyền tin :
        - Kính chào bà. Bà là người Đầy Ơn Phúc. Thiên Chúa ở cùng bà và bà sẽ sinh ra một Đấng Emmanuel , Đấng Cứu Thế.
         

         
        Bà Ma ri a : Xin vâng.
         

         
        Khi ấy ông Giu se cũng thuộc dòng dõi vua David dắt người vợ trẻ về quê , trở về cố hương Na da rét . Mùa đông năm đó trời thật lạnh ông bà tìm chỗ nghỉ , vào một khách trọ :

        - Cọc cọc cọc .
         
        Người chủ quán cùng bà vợ thò đầu ra khung cửa :
        - Chi vậy ! Giờ này vợ chồng ta đang yên giấc. Ai phá đám vậy?
         

         

         
        Ông Giu se nài nỉ :
        - Thưa ông. Vợ chồng tôi cần chỗ nghỉ đêm nay. Mai sẽ về quê khai hộ khẩu. Tôi có một ít tiền lộ phí , xin ông hãy nhận .
         
        Ông bà chủ quán lắc đầu nói :
        - Ngươi chỉ có ít đồng xu vậy sao. Chả bỏ công lao. Thôi cút đi .
         

         
        Ông bà Giu se và Maria lặng lẽ tìm nơi hoang vắng , một hang đá lạnh lẽo để nghỉ chân. Khi ấy các trẻ mục đồng được thiên thần báo tin Con Thiên Chúa sắp Giáng Sinh nơi trần thế :
         

         

         
        #19
          Tung Son 26.12.2007 20:41:27 (permalink)
          Khi ấy ba nhà thông thái cò người còn gọi là Ba Vua từ phương Đông tới dâng lễ vật , trầm hương vàng bạc lên Con Thiên Chúa .
           

           
          Các Thiên thần cùng hòa ca : Vinh danh Thiên Chúa trên các tầng trời. Bình an dưới thế cho người lòng ngay.
           

           

           
          Cao cung lên khúc nhạc tưng bừng. Hòa trong lời gió ....
           

           
          Hậu cảnh :
           
          Các Thiên Thần đang ráp cánh bay
           

           
          Khi đó tôi đang chờ để chụp những màn kịch do các cháu thiếu nhi diễn lại họat cảnh đêm Giáng Sinh , một đôi vợ chồng trẻ ngồi cạnh đó toe toét cười và nói :
          - Anh có thấy ba vua đằng kia không?
           
          Tôi lẵng lặng mắt vẫn nhìn lên sân khấu :
          - Không thấy ! Chắc ba Vua đói bụng kiếm pizza xơi rồi .
          - Vâng em biết. Ba đứa chúng nó là con em đó .
           
          Ba đứa trẻ đóng vai Ba Vua trông thật xinh xắn dễ thương. Lúc nãy tôi gặp ba cháu đang ngồi trên dãy ghế chờ tới phiên. Tôi hỏi thử với ba Vua :
          - Kính thưa Ba Vua.  Ba Vua mang các hộp dâng lễ vật lên cho Chúa Hài Đồng. Thế trong đó có gì không?
           
          Một trong ba Vua toe toét cười :
          - Dạ không ! Chỉ có cái khăn quàng cháu bỏ vào trong đây thôi.
           
          Tôi thuật lại những lời đối thọai hồi nãy cho cha mẹ Ba Vua nghe và nói thêm :
          - Ông bà là cha mẹ Ba Vua , chắc hẵn là Thái Thượng Hoàng.
           
          Ông chồng trẻ tươi cười , lấy tay chỉ vào ngực :
          - Thì tên em là Thái văn Hoàng.  Hoàng có "G" không phải như ông anh em Hoàn không "Dê".
           
          26.12.2007
          #20
            Tung Son 03.01.2008 03:32:11 (permalink)
            Chào các bạn
             
            Khu giải trí Gaylord
             
            Sau ngày lễ Giáng Sinh . Trong bữa cơm chiều cô con gái thứ hai chợt lên tiếng nói :
            - Bố à ! Bố có bao giờ đi xem triển lãm đá , như lần trước bố hẹn chúng con đi coi xương da người ta đó .
             
            Đoạn nó quay sang nhìn bà nhà tôi : "Má có đi xem không ? "
             
            Bà nhà tôi cau mặt lại , lắc đầu nói :
            - Thôi thôi tụi bay ơi ! Coi cái gì má còn đi coi được . Khi không mùa đông tháng giá rủ đi coi xác chết . Không đi đâu . Ở nhà xem phim còn sướng hơn .
             
            Cathy nhìn tôi ngầm hỏi . Tôi sực nhớ ra , hằng năm trên thành phố Grapevine nằm phía bắc cách chỗ tôi ở chừng 35 phút lái xe hay tổ chức triển lãm Băng Đá điêu khắc bởi các nghệ sĩ Trung Hoa . Một vài người bạn trong nét đi xem về nức nở khen ngợi .
             
            - Bà đúng là .... Nghe không hết câu chuyện . Nó nói là đi coi mấy tảng đá . Không phải như lần trước tui rủ bà đi xem buổi xem triển lãm các cơ phận người chết . Ờ , ngày mai thứ Sáu nhà không làm gì hết , gia đình chúng ta sẽ đi thăm coi chơi .
             
            Sáng hôm sau tôi hối hả thúc giục bọn trẻ đang say giấc ngủ . Bà nhà tôi chống chế :
            - Để tụi nó ngủ . Đi đâu mà sớm thế , đi ăn trộm à !
             
            Tôi sực nhớ ra lúc còn bé nơi quê nhà có nghe một câu chuyện trong gia đình một gia đình nọ . Đêm khuya khoắt cậu con trai chưa chíu đi ngủ , chắc là đợi ba mẹ đi ngủ để viết thư tình . Ông già trông thấy vậy gắt : "Cu à ! Giờ này mày chưa đi ngủ ? Đợi khuya đi ăn trộm à ? Sang tối hôm sau , cậu con trai sợ bố mắng , sửa soạn đi ngủ sớm . Ông bố thây chướng mắt gắt : "Cu ! Mày làm gì đi ngủ sớm vậy ? Chắc để sáng sớm mai thức sớm để đi ăn trộm sao ? "
             
            Tôi từng lên thành phố Grapevine cả chục lần , hoặc đi câu cá bass bên bờ hồ Grapevine hay vào đi vòng vòng trong thương xá Grapevine Mills Mall , nhưng để khỏi đi lạc tôi cẩn thận vào Yahoo lấy bản đồ chỉ dẫn đường đi . Từ thành phố Fort Worth theo xa lộ 121 gặp vòng đai 635 , vào exit đường Bass Pro , đi thẳng gặp đường 26 , quẹo trái hai ngọn đèn xanh đỏ . Nơi đây sẽ gặp bảng hiệu chỉ dẫn : "Gaylord Texan Resort and Convention Center " (Khu giải trí và hội nghị Gaylord) . Theo con đường không bao xa , băng qua một cái cầu ngang con rạch thuộc hồ Grapevine . Trước mắt một khách sạn cao lớn đồ sộ Gaylord với kiến trúc tân kỳ đẹp mắt . Cạnh đó chúng tôi theo đoàn xe và đậu xe vào một khu chứa xe mấy tầng .
             
            Ngoài trời trời se lạnh, sáng sớm coi đài chừng 30 độ F . Đến trưa nhiệt độ tăng dần 50 độ F . Không lạnh lắm , nhưng khi ở nhà tôi dặn dò bà nhà tôi và các cháu mặc áo lạnh thật dày . Bà nhà tôi chống chế : " Sao con gái ông biểu là trên đó có sẵn áo lạnh cho du khách rồi . " Biết tánh bà nhà tôi , tôi khẽ khàng nói : " Biết là có rồi , nhưng áo nhà mình không mặc , đi mặc áo người ta . Bà không sợ chí rận nó lây qua à ! " Vừa vào cửa bỡ ngỡ không biết chỗ nào , tôi vớ ngay mấy ông bà tiếp tân lớ ngớ đứng gần đó hỏi thăm . Họ ra dấu chỉ vào một cái bảng có vẽ mũi tên chua đề : "ICE ---> "
            Nơi đây khu giải trí Gaylord bao gôm nhiều môn giải trí từ hồ nước tắm nóng spa , rộng hơn nửa mẫu đất thuộc loại đẳng cấp quốc tế , một sân chơi gôn 18 lỗ Cowboy Golf Club . Ngoài ra vào mùa hè du khách có thể chơi trượt nước bên cạnh hồ Grapevine sóng nước lung linh , thả thuyền lơ lửng câu cá bass bên mảnh trời xanh biếc . Du khách có thể về phòng nghỉ ngơi với mọi tiện nghi như ở nhà , truyền hình HDTV với những phim màu sắc rực rỡ "The Water Horse" . Ngoài ra họ có thể mang máy laptop vào mình ,  tự dó sạc điện và sử dụng Internet vô tuyến tốc độ nhanh .

            Khách sạn Gaylord với 1121 phòng ngủ bao gồm 124 phòng hạng sang , Deluxe suite . Vào những ngày lễ lớn hay mùa hè bạn nên đặt phòng giữ chỗ trước .
             
            Con bé út Linda nhà tôi nhanh nhẩu hỏi :
            - Bố à ! Ở đây cho mướn bao nhiêu một ngày vậy ?
             
            Tôi ngần ngừ nói :
            - Bố không biết rõ lắm . Nhưng theo bố , giá cho mướn có thể từ 150 đến 200 đô một ngày .
            - Quào !
             
            Một hạng sang vào đầu năm tôi mới xem lại trong nét là 349 Mỹ kim cho phòng Deluxe King Suite .
             
            Bọn chúng tôi choáng ngộp trong khu lồng kính bao phủ . Cao trên 50 mét , các tấm kính trong vắt dựa vào những giàn thép khổng lồ . Các ngọn cây cọ dừa chen lẫn với hàng thông xanh trắng , những ngọn đèn lấp lánh khiến cho không khí mùa Gíang Sinh tươi hẵn lên .
             

            #21
              Tung Son 04.01.2008 21:37:48 (permalink)
              Theo dọc hành lang  trên những tấm thảm màu sắc nâu vàng ấm , kẻ sọc những ô vuông . Bà nhà tôi gật đầu khen thưởng :
              - Tay thợ nào rắp nối những miếng thảm này phải là tay thợ khéo .
               
              Nói xong bà nhà tôi liếc xéo qua tôi , chậm rãi nói :
              - Chẳng ai như ông  , thảm ở nhà nó méo xệch nhăn nhúm lại  .
               
              Nghề lót thảm nhà không phải tay nào làm cũng được . Căng đầu này méo đằu kia . Thảm nhà tôi phải mướn thợ ở tiệm Home Depot về lót . Vậy mà đâu chừng hơn một năm , có một góc bị nhăn nhúm . Bữa nào gọi lên cho họ bắt đền .
               
              Tôi nhớ một ông bạn Khiên làm việc chung hãng , hắn là kỹ sư về thiết kế . Một hôm vô hãng vui miệng Khiên kể lại : "Bà vợ nhà tui một hôm cằn nhằn tui là sao nhà bên hàng xóm có có ông thợ tỉa hoa làm khéo tay quá , chả bù ông đụng đến đâu bông rụng đến đấy . Tui phản pháo lại : Sao bà không lấy cái ông làm vườn đó đi . Cứ theo tui mãi . Thế là từ đó bả im luôn . Trời sinh mỗi người giỏi mỗi việc . Làm như là mình biết tất cả mọi thứ , viết software nhu liệu nè , biết sửa ống cống ống nước khi nào mà bả làm nghẹt nè , biết tỉa hoa tỉa bông khi bả ra làm vườn , biết nấu cơm giặt giũ khi bả đi shopping nè .... "
               
              Vào gần cuối mùa triễn lãm , đóng cửa vào ngày 5 tháng 1 năm 2008 nên du khách đến thăm không đông đảo lắm . Giá vé vào cửa người lớn 20 Mỹ kim , trẻ em 6 đến 10 tuổi giá vé 10  Mỹ kim . Chúng tôi bốn người lớn và con Linda ngót nghét gần một trăm đô vào cửa . Chúng tôi xếp hàng đợi đến phiên vào cửa . Bên cạnh là một chiếc xe lửa trên có dán vài tấm hình chụp những tượng điêu khắc do các nghệ sĩ Trung Quốc tạc .
               
              Bà nhà tôi ngẫm nghĩ :
              - Mấy tảng đá này chắc do họ chuyển vận từ bên Tàu qua .
               
              Tôi cười không nói , chỉ lên trên màn truyền hình đặt tuốt trên một góc phòng :
              - Bà không xem à ! Những người thợ Tàu tới thành phố này . Họ được chào đón , bắt tay bắt chân với mấy ông Mỹ đó . Đó , họ đang đục đẽo các tảng băng bằng các loại dao .
               
              Một vài thanh niên Mỹ toe toét chìa đưa áo choàng màu nâu nhạt cho du khách . Áo này có cổ trùm đầu che kín cả hai tai . Nhiệt độ trong phòng triễn lãm là 9 độ F , dưới nhiệt độ đông đá 32 độ F .
               
              Có khoảng một triệu tấn nước đá được cung cấp để tạo thành các hình tượng và 5000 khối nước đá  được điêu khắc trong cung điện mùa đông . Số nghệ nhân nghệ sĩ Trung Hoa là 40 người từ thành phố  Harbin (Cáp nhĩ tân) , đa số là phái nam tuổi trạc từ 30 đến 50 , thuộc Ủy ban Phát Triển và Du Lịch Trung Quốc . Thời gian hoàn thành là 34 ngày . Mặt bằng có diện tích 14000 bộ vuông , tương đương 1/3 mẫu đất . Đa số các tượng hình được đẽo gọt là các nhân vật quen thuộc trong mùa lễ Giáng Sinh phương Tây , Chúa Hài Nhi và Mẹ Maria , Thánh Cả Giu Se , các mục đồng , tượng ông Moi sen , Ba Vua , các xe song mã , ông già Nô en , các con hươu tuần lộc , chim penguin xí nga cánh cụt nghiêng người chào đón du khách . Du khách được quyền chụp hình thoải mái .
               
              Để thắp sáng cho phòng triễn lãm  có chừng 1400 ngọn đèn LED lập lòe xanh đỏ vàng tím . Các tượng hình trong suốt như pha lê lấp lánh muôn màu . Nơi đây tuy lạnh lẽo nhưng với đoàn đông đúc , những nụ cười trên môi làm căn phòng trở nên ấm cúng .  Nó khác rất xa với nhà hầm băng đen tối trong truyện Lục Mạch Thần Kiếm của nhà văn Kim Dung miêu tả cảnh Hư Trúc với công chuá nước Tây Hạ , toàn những băng đá lạnh lẽo vô ngần .
               
              Thiên đàng nơi đây nếu có đẹp chắc cũng vậy thôi . Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đen tối xuyên qua các ngọn cây băng tuyết trắng tinh bao phủ . Hoà cùng với đất trời với những khúc nhạc đêm Giáng Sinh tuyệt vời , Jingle Bells , Greensleeves vang vọng mãi trong lòng du khách buổi chiều đông .
               

               

               

               

               

               

               
              TS ngày 4.1.2008
              #22
                long tong 05.01.2008 00:10:11 (permalink)
                Cám ơn bạn đã cho long tong đuợc đọc bài này và nhất là những tấm hình bạn chụp rất đẹp.  Qua những tấm hình của bạn, long tong đóan nếu bạn không phải là 1 dân pro thì ít nhất bạn cũng là 1 người biết dùng máy hình.  Bạn dùng máy lớn hay máy bỏ túi vậy?  Nếu dùng máy lớn thì long tong xin không hỏi tiếp (vì rất ngại mang máy lớn vì nặng và cồng kềnh, máy video còn không muốn mang) nhưng nếu dùng máy bỏ túi thì long tong xin hỏi máy gì, hoặc bạn biết máy nhỏ nào theo ý bạn biết tốt.  Long tong đang tìm một máy hình bỏ túi khác vì cái máy hiên giờ không thỏa mãn nhu cầu của mình cần dùng, lý do là đôi khi chụp "trong nhà" quá xa như khỏang 30-40m thì flash không tới nên phải để ISO tới 800 mà hình ra vẫn không vừa ý lắm (không có flash mà ánh sáng lại cũng chỉ tạm đủ).  Bạn biết mách dùm.
                 
                Lần nữa, cám ơn bạn những tấm hình đẹp và xin lỗi hỏi hơi sai chủ đề.
                #23
                  Tung Son 08.02.2008 04:37:23 (permalink)
                  Chào bạn LongTong
                   
                  Tôi đang dùng Nikon D70 và ống kính 17-35mm f2.8 và 80-200mm. Máy này to cồng kềnh nên không chỉ cho bạn được. Như mấy tấm hình tôi chụp ban đêm set ở 1600 ISO , tốc độ 200, khẩu độ 2.8. Chúc vui.
                   
                  KI'NH CHÚC TẤT CẢ ANH CHỊ EM MỘT MÙA XUÂN MỚI TRÀN ĐẦY HẠNH PHÚC VÀ VUI TƯƠI

                  Xuân tha hương

                  Năm nay Xuân về trên đất bắc Texas , đầu tháng hai khí trời mát mẻ . Chúng tôi lái xe tới chợ trời Trader Village , nằm gần thành phố Grand Prairie . Nói là chợ trời nhưng thật ra là một khu đất rất rộng , có những vòm mái nhà che phủ và có những tiệm quán xây cất có cửa bao bọc . Tuy nhiên tôi thường hay đi dạo mua sắm trên các dãy bàn bày bán ngoài trời . Trước khi vào cổng tôi được cô con gái thứ nhì trao cho một mảnh giấy màu vàng nhạt , trên có in hàng chữ Tết Việt Nam . Có tờ giấy này vào cửa không phải trả ba đô lệ phí .

                  Ngày thứ Bảy trời nắng hanh vàng , xe cộ đã đậu gần đầy nghẹt . Tôi kiếm chỗ đậu xe , lững thững di vào khu chợ trời và không quên liếc nhìn bảng cột 6B nằm vắt vẻo trên cao .

                  Bà nhà tôi đi bộ một lát , ngắm nhìn người đi qua đi lại , lắc đầu :
                  - Không hiểu làm sao , mấy ông trong ban tổ chức Tết lại chọn chợ trời làm nơi hội chợ Tết Việt Nam . Tui nghĩ chỉ có người Mễ vào coi thôi .

                  Khắp nơi từ cửa hàng đến người mua sắm hầu hết là dân Mễ , tay xách tay đẩy xe bế bi rủng rỉnh đâu cũng có mặt .


                  Chợ trời rộng mênh mông , gọi phôn tay cho hai tiểu thư nhà tôi cũng không rõ nằm nơi đâu . Tôi bèn hỏi hai ông đầu đen đang lẫn thẫn đâu đó , hỏi thăm khu chợ Tết nơi đâu .
                  - Đó , nó nằm tuốt dưới góc chợ , gần nhà vệ sinh công cộng .

                  Trong một mái nhà trống thật rộng , bà con người Việt kẻ ngồi người đứng xem chương trình Tết , một vài ca sĩ địa phương đang ca vài bài nhạc Xuân . Góc nọ bày trò chơi lô tô , ném chai ném banh . Có gian hàng khuyến mại hàng phôn di động , hễ ai đi ngang họ lại phát một phong bì lì xì . Lúc tôi đi qua một gian hàng sách báo , một bà lại dúi vào tay tôi một tạp chí Hướng Đi của giáo hội Tin Lành .

                  Ở một góc nọ , vài cậu thanh niên , ông lão bu quanh những bàn cờ tướng . Tôi đứng lớ ngớ ngó nhìn . Họ đã giao đấu để tranh nhất nhì ba tư . Bên cạnh hai anh thanh niên đang ngẫm nghĩ nước cờ , và anh thanh niên mặc áo ca rô sọc thở dài bước ra . Tôi đã xem lối chơi của anh ta . Chơi kiểu gì mà cứ đưa mã cho xe người ta xơi tái . Còn lại hai ông đang tranh vào chung kết . Tôi ngó thấy trên bàn còn trống một bàn cờ , bèn hỏi một ông ngồi gần đấy và chúng tôi nhập cuộc . Hỏi ra ông ta sẽ vào chung kết và sẽ đấu với kẻ thắng cuộc của bàn kế bên . Thoạt đầu ông ta đi nước chốt ba tấn một . Sau hơn mươi nước tôi ém chặn hết quân , dùng pháo phá sĩ và thắng bằng song xa . Người thắng bên bàn kia là con trai của ông đang đấu với tôi . Cậu ta không đấu với bố cậu ta . Hai cha con thắng giải cờ tướng nhất nhì , chia nhau hơn trăm đô tiền thưởng . Biết vậy tôi đi sớm một chút , thế nào cũng được thắng giải cờ tướng lãnh ít tiền còm về ăn Tết .

                  Ngày hôm kia bà nhà tôi đi làm về sớm , mặt rầu rầu than thở :
                  - Tui làm hết ngày hôm nay rồi nghỉ ở nhà , không đi làm nữa .
                  - Sao vậy bà ? Hãng phôn Cinram nó đuổi bà hả ? Như tuần trước bà về nhà là là .... họ đuổi nhân viên cho là mấy người làm chậm quá .
                  - Không , lần này họ không làm như thế . Bị người ta than phiền quá . Bây giờ họ nói là đổi bọn tui qua ca đêm . Mười hai tiếng đồng hồ đứng cả đêm , tui làm sao chịu cho thấu . Tui nghỉ ở nhà ông nuôi .

                  Con bé Linda nhà tôi nghe được , lo lắng quay sang hỏi nhà tôi :
                  - Bây giờ bố đang thất nghiệp , má lại không đi làm . Lấy gì mà sống hả má .

                  Bà nhà tôi cười :
                  - Nhà còn mấy bao gạo , con đừng có lo .

                  Linda quay sang hỏi tôi :
                  - Trong ga ra nhà mình còn nhiều gạo không bố ?
                  - Còn hơn chục bịch . Mỗi tháng nhà ăn hai bịch . Chỉ ăn cơm với muối thôi , cũng sống được vài tháng mà con .
                  - Sao má nói dạo này bố tập ca để làm ca sĩ để nuôi gia đình mà . Mỗi ngày con cứ nghe bố ca mãi bài gì mà " Đón xuân này nhớ xuân xưa " . Bố hát riết hát mãi con cũng gần thuộc .

                  Tôi nhớ một anh bạn làm chung sở với tôi , kể chuyện là lúc còn bé anh ta ngồi học bài . Bên cạnh nhà là một chị sinh viên đang học thuộc bài thi Vạn Vật :
                  - Nghe cô ta đọc cả mấy chục lần còn chưa thuộc . Trong khi mình nghe cô ta đọc mình đã thuộc rồi .
                  - Vậy cô ấy có đậu vào được trường Y Dược không ?
                  - Không , cô ấy bây giờ đang trông con .
                  - Con ai ?
                  - Thì con tao chứ ai !

                  Giờ đây không hiểu vì sao tôi hát cả mấy chục lần vẫn chưa thuộc . Nhớ được câu đầu , câu thứ hai lại quên mất . Bài hát ngày xưa tôi lẩm nhẩm ba lần la thuộc làu làu . Chắc phải uống thuốc bạch quả ginkgo bilova gì đó . Hôm đó có người bạn trên nét nhờ tôi hát bản Đón Xuân này nhớ Xuân xưa thuộc điệu nhạc bolero . Nói thật tôi chưa bao giờ hát nhạc Việt với điệu bolero , thường thì tôi chỉ nhớ duy nhất một bản Clementine : " Ôi em yêu kiều , ôi em yêu kiều . Người yêu dấu Cờ lê măng tây . " Bản này ngày xưa đi hướng đạo hay hát lắm . Ngoài ra chẳng thuộc bài nào hết .


                  Còn tiếp

                  Nếu các bạn không chê bai xin bấm vào để nghe bản Mùa Xuân Của Mẹ nhân dịp đầu năm mới (TS tập hát cả ngày hôm qua , có chi sơ suất xin thứ lỗi ).

                  http://www.fileden.com/files/2008/2/6/1744291/MuaXuanCuaMe_HoangHac.mp3
                  #24
                    Tung Son 17.02.2008 21:32:16 (permalink)
                    Hôm đó trời đang lạnh , tôi đang bận dở tay sửa sang lại cái phòng tắm vệ sinh nên chỉ có rảnh rổi vào lúc thật sáng sớm (khoảng 5 giờ sáng ) . Lúc đó tôi đóng chặt cửa phòng , rồi nhét vài vài quần áo cũ để tiếng nhạc khỏi lọt ra ngoài . Tôi dùng cái laptop với Sound Card , không hiểu sao lúc thu âm tiếng cứ bé tí . Gào thật to rồi mà mức thu âm vẫn chưa tới gạch báo động đỏ trong nhu liệu CoolEdit Pro .  Mũi bị nghẹt hát thì cứ ò è ụt ịt  . Bài hát phải giao ngay để ngưòi bạn còn mix tới mix lui cho kịp chương trình Tết .
                     
                    Tôi gọi phôn cho anh Thạch trưởng ca đoàn chỉ tôi cách nào lấy hơi cho đầy mà khỏi bị nghe hơi gió :
                    - Thì ông hít hơi cho xuống bụng .
                    - Nhưng mũi tui đang bị nghẹt . Thở bằng miệng thì không kịp lấy đầy hơi . Vậy phải làm sao ?
                     
                    Thạch cười và nói dửng dưng :
                    - Thì ông đừng hát nữa .
                     
                    Kẻ viết bài này có thể mất chừng vài giờ để viết bài tùy bút này , nhưng tập hát và thu âm karaoke không phải đơn giản như vậy . Trước nhất phải hát đi hát cả chục lần , cho thật thuần nhuyễn , không bị vấp chữ , hát ngọng nghịu . Chỗ nào cần kéo dài lên xuống . Cho đầu microphone sát quá gần quá cũng không được . Hát trật nhịp phải ca lại . Nói thật hát đi hát lại vài ngày , thu đi thu lại cả vài chục lần , nghe lại giọng ca oanh vàng thỏ thẻ cũng chưa vừa ý  . Nghề chơi nào cũng lắm công phu .
                     
                    Trên sân khấu các thiếu nữ duyên dáng trong Cuộc Thi Tuyển Hoa Hậu Texas trong các tà áo dài xinh xắn . Kế tiếp là khúc múa Xuân Về và một màn vũ mới theo nhạc trẻ linh động do các nữ sinh viên trường đại học UTA , trong số đó có hai cô con gái của tôi . Các cháu với chiếc áo thun trắng , bên ngoài khoác áo ghi lê đen ngắn ngủn . Cách đây mấy ngày hai cô lớn nhà tôi qua bên chợ Dillard mua hai cái áo ghi lê đen cụt cỡn về với giá hai mươi đô và nói với bà nhà tôi xem mẫu  may theo để còn đi trả lại . Tiền vải hơn một thước chỉ tốn gần hai đô .
                     
                    Con bé Linda nhà tôi hí hửng mặc chiếc áo ghi lê vào người , ướm thử , nhõng nhẽo :
                    - Má à , cái áo này má may cho nhỏ lại , chứ con mặc thử sao nó hở hết vầy nè .
                     
                    Bà nhà tôi cười mỉm :
                    - Cái này má may cho hai chị con , có phải may cho con đâu mà lớn với bé .
                     
                    Mới ba giờ chiều các hàng quán bày bán trong chợ Tết đã hết nhẵn . Tô bún bò bé xíu đến sáu đô la , xiên thịt nướng nhà thờ tôi  bán một đô một xâu , ở đây ba đô .
                    - Thôi mình ghé qua bên nhà thờ Các Thánh Tử Đạo ăn Tết .
                     
                    Từ đây chạy xe qua bên nhà thờ chừng lối mười phút . Có lẽ sắp đến giờ lễ nên trong hội trường không đông lắm . Bà con thiên hạ đang mải mê chơi bầu cua cá cọp và lô tô . Cảnh tượng quen thuộc như mọi năm , không có gì thay đổi lắm .
                     
                    Mỗi người làm một tô phở tái chín lung tung . Nước lèo rất ngon ngọt , chỉ tội không được nóng lắm , có lẽ bán cho kịp số khách đông đảo ,  họ cứ trụn  bánh phở sẵn , ai tới mua họ múc nước lèo chan vào . Con bé Linda đòi mua mấy đô vé lô tô . Người xướng không đọc nghe vẻ nghe ve xem con nào ra , họ đọc số ra bằng tiếng Anh và tiếng Việt . Gọn gàng chính xác cho bọn trẻ bên này dễ hiểu .
                     
                    ooo000ooo
                     
                    - Chào ông Trưởng Khu , chúc mừng năm mới .
                     
                    Anh Tư người cùng xứ đạo với tôi , nhác trông thấy tôi với nụ cười trên môi :
                    - Ông Trưởng Khu Tử Đạo à ?
                    - Có chi không anh ?
                    - Dạ có , trên nhà thờ năm nay giao cho mỗi khu và đoàn Liên Minh Thánh Tâm mỗi  tuần trong Mùa Chay vào ngày thứ Hai và thứ Tư mỗi khu phải ngắm một bài  .
                     
                    Tôi thoáng nghe qua , lòng hơi hoảng . Lúc còn bé tôi thường dắt ông cụ tôi xuống nhà thờ Vườn Xoài (nhà thờ xứ Bắc) ngắm đứng Mười Lăm Sự Thương Khó Chúa Giê Su . Nghe các cụ cứ ừ ư từ đầu bài đến cuối bài chẳng hiểu được bao nhiêu , đến khi nào Amen mới biết là hết bài ngắm .
                     
                    - Anh Tư à ! Anh biểu tui lên hát Karaokê thì còn được , chứ bây giờ biểu tui lên ngắm 14 Đường Thánh Giá ....
                    - Không phải 14 Đường Thánh Giá , là 15 Sự Thương Khó Chúa Giê Su .
                    - Anh thử ngắm ra sao , để tui còn nhớ lại .
                     
                    Anh Tư hắng giọng khề khà :
                    - Thứ nhất thì ngặm ....
                     
                    Anh Tư có lẽ người xứ Bắc , lấy vợ Thanh Hoá mà  sao ngâm ứ ừ giọng miền Trung ngặm ngặm  . Tôi cười , khích lệ anh ta :
                    - Ui chao , anh Tư ngắm hay quá . Tui đề nghị xứ mình trao giải thưởng Ngắm Quan Tài cho .
                    - Ngắm Quan Tài à , tui chưa nghe qua bao giờ . Ngắm Nhân Tài thì có .
                     
                    Trao đổi vài câu chuyện làm quà , chúng tôi tản mát dạo quanh hội trường xứ Các Thánh Tử Đạo . Khoảng 5 giờ chiều chúng tôi chạy xe qua chợ Hồng Kông mới khai trương . Nghe nói có cả Chợ Hoa , chắc hẵn  sẽ rực rỡ đủ màu sắc xanh đỏ tím vàng hoa cúc hoa mai nở rồi .
                     
                    Chợ Hồng Kông mới nằm trên đường 303 Pioneer Parkway và Great SouthWest Parkway . Bên Mỹ này nhiều người hơi bị bối rối về những chữ viết tắt sau tên đường . Thật ra không có qui tắc nào để phân biệt giữa Avenue , đại lộ và Street , đường cái .  (Avenue viết tắt Ave ) , có khi những con đường 1st Ave , 2 Ave gần South Beach khu Mỹ đen bé tí teo . Trái ngược hẵn bên quê nhà đại lộ có  ý nghĩa đường rộng lớn , xe tăng chạy vào còn được .  Ngoài ra Boulevard (Blvd) , Parkway (Pkwy) cũng là những con đường lớn , Road (Rd) cũng là đường , nhưng thường xuất hiện ở miệt đồng quê (country) . Trail (Tr) , Court (Ct) , Circle (Ci) , Drive (Dr) là những con đường ngắn , lòng vòng trong khu xóm .
                     
                    Có một câu đố hỏi tại sao chúng ta : "Drive in a parkway , and park in driveway " .  Parkway là con đường , Driveway là chỗ đậu xe trước sân ga ra nhà . Câu trên có nghĩa là Lái xe trên đường , và đậu xe trên sân nhà ga ra .
                     
                    Tôi gặp hai vợ chồng ông Tạ đang lững thững cắp tay nhau dạo phố mùa Xuân .
                    - Chào anh chị . Chúc anh chị một Năm Mới mọi sự như ý và nhân tiện nhờ anh chị một tay .
                    - Cần một tay thôi à . Này em ! Bỏ tay anh ra một lát , ông trưởng khu có việc nhờ tay anh . Một tí nữa bà cứ việc ôm lấy nó .
                     
                    Bà Tạ đỏ mặt , nói lí nhí cái chi trong miệng , bỏ tay chồng ra đứng im lặng nghe ngóng .
                    - Vâng , thứ Hai này nhà thờ mình ngắm , tui nhờ anh ngắm một bài . Nghe nói anh ngắm Nhân Tài hay lắm phải không anh ?
                     
                    Trong các xứ đạo đông người ở Việt Nam thường có tổ chức ngắm Nhân Tài trong Mùa Thương Khó Chúa chịu chết . Thường chỉ có các cụ các ông trong xứ ra tham dự , chẳng thấy các chị các bà ra ngắm bao giờ , có thể ra chỗ đông người mắc cỡ chăng . Có vị vừa mới mở miệng ứ ừ không đúng nhịp , bị gõ cái cóc phải đi xuống ngay , nhường chỗ cho người khác ngắm . Phần thưởng có khi là một chuỗi lần hạt , hoặc một cây thánh giá  vân vân ...
                     
                    Ông Tạ nghe lời khen tặng , nở mũi cười tươi :
                    - Anh nói quá . Hồi xưa đi lính ở đơn vị anh em hay cử tôi ra ngắm . Mà hồi đó  trong đơn vị tôi thường là dân Bùi Chu Phát Diệm . Hôm đó sao lại có một ông người Thanh Hoá Nghệ Tĩnh gì đó . Ổng lên ngắm làm sao bị cả đám lính đang ngồi nghe chợt cười ồ lên . Ông ta tím mặt lại quay xuống văng tục ầm lên , Thế là cả nhà nguyện hôm đó được bữa cười no bụng , bỏ cả lễ lạy .
                     

                     
                    Hoa hậu tiểu bang Texas duyên dáng trong tà áo dài.
                     

                     
                    Hoa uất kim hương e ấp buổi chiều Xuân.

                     
                     
                     
                     

                     
                    Ca Sĩ Như Loan với ca khúc Xuân tuyệt vời .
                     

                     
                    Em bé chợt nhớ về Mẹ một mùa Xuân sang
                     
                    Xuân tha hương
                     
                    Trước cửa chợ một dãy hoa cúc nở vàng rực rỡ , sáng hẵn lên . Lưa thưa vài chậu phong lan trắng bạch , tím hồng , chen lẫn vài chậu mai , hoa e ấp không chịu nở .

                    - Bà à ! Cô em tui dặn mua giùm cổ mấy chậu cúc . Cô biểu cúc trên đây bán rẻ lắm , có bảy đô chín chín .
                    - Không mua đâu ! Cúc nở hết rồi , mua về để tế ư !
                     
                    Không hiểu sao chợ Tết trong chợ Hồng Kông không có gì mới lạ , cũng hàng cũng quán bày biện vài cái bánh chưng , bánh tét , góc kia vài cái bàn đầy đặc khách hàng nhẩn nha ngồi mút tôm đất crawfish chùn chụt mà thiên hạ ông đi qua bà đi lại chật nghẹt trong khu chợ . Có lẽ nghe chữ Chợ Hoa gợi lại nỗi nhớ niềm thương dạt dào trong tâm tưởng mọi người chăng ?
                     
                    Mẹ ơi ! Hoa cúc hoa mai nở rồi ! Hoa đã nở báo Xuân đang về mang lại chút hương vị ngày Xuân trên đất khách .
                     
                    ooooOOOOoooo
                     
                    Bên chỗ tôi ở khu chợ Việt Nam Plaza tổ chức hội chợ Xuân vào ngày 9 và 10 tháng 2 2008 . Thế là được hai lần chơi Tết . Bên này dù ngày Tết mồng một rơi vào bất cứ ngày nào trong tuần đều dời vào ngày thứ Bảy , Chủ Nhật gần nhất . Năm nay lại vào thứ Năm 7/2/2008 , nên được hai lần đi chơi chợ Xuân . Mười giờ sáng khai mạc bắt đầu . Nhà tôi cách chợ không xa lắm , đi bộ chừng mười phút .

                    - Bà có đi ra coi chợ Tết không ? Mười giờ chợ Tết đấy ?
                    - Không , ra chi mà sớm thế . Đợi chiều tối hãy ra . Tui nghe chợ Tết ngày thứ Bảy chơi văn nghệ đến 11 giờ đêm mà .
                     
                    Ngày Xuân ở nhà chẳng lẽ ngắm vợ suốt . Bà hàng xóm thỉnh thoảng ghé sang nhà tôi , nghe bà nhà tôi hứng chí nghỉ ở nhà không đi làm nữa , gọi phôn qua chúc Tết :

                    - Ủa ! Bà nhà ông nghỉ ở chơi à ! Thế thì hai ông bà tha hồ mà ngó nhau .
                     
                    Chồng bà ta , ông Lê cũng mới thất nghiệp đầu năm . Thấy ông ta tiếng Anh không rành , tôi mới sang nhà chỉ cách hướng dẫn xin tiền thất nghiệp trên nét . Tôi mở côm biu tơ lên chỉ cách ghi tên đăng ký Log On vào trang mạng lưới texasworkforce . Quay qua quay lại để hỏi ổng vài chi tiết cá nhân thì không thấy ông ta đâu hết . Lòng tôi chùng lại , bỏ thời giờ sang giúp thiên hạ mà họ lại hờ hững như vậy . Bây giờ khác lúc trước , cái gì cũng vào in tờ nét . Gọi phôn để xin hướng dẫn tin tức , phải ôm phôn bấm lạch chạch 1 hoặc 2 và sẽ được nghe tiếng léo nhéo trên đường dây điện thoại : " Bây giờ chúng tôi chưa được rãnh rỗi , xin ông/bà cứ ráng chờ . " Tôi đành chỉ cách tạo tên người dùng (ID user) và mật khẩu (Password) cho cô con gái lớn ông ta .

                    - Bây giờ chị và cháu phải ghi những thứ này vào giấy nhé ! Nếu quên sẽ không vài được mấy cái trang lưới này đâu . Cứ hai tuần một lần vào trang này xin tiền thất nghiệp như chú , và cứ mỗi tuần một lần phải đăng cai tìm việc làm .
                     
                    Vừa nói đến đây ông Lê lò dò về , tay cầm bó giấy , miệng lẩm bẩm :
                    - Sao khó vậy ? Tui nghe ông bạn tui nói không cần phải vào nét xin tiền , cứ việc điền vào mấy tờ đơn gửi đi là được việc .
                     
                    Tôi không biết trả lời ông ta làm sao , tiếng Anh tiếng u ông ta không hiểu lắm , nghe lờ mờ như gà mắc dây thun .

                    - Vậy bác cho tui xin số phôn ông ta để tui biết cách xin như ông ta . Chứ xin cách này tui cũng phiền quá .
                     
                    Làm ơn thì làm ơn cho trót , tôi ráng ngồi lại điền mọi thủ tục cách thức , chỉ hướng dẫn cho cô con gái ông ta . Các cháu bé chúng nó nhanh lẹ lắm . Chỉ sơ sơ bấm cái này click cái kia , chúng nó liếc qua là nhớ .
                     
                    Bà vợ ông ta tiễn tôi ra tới cửa , cười toe toét :
                    - Anh đừng giận ổng nhé ! Tính ổng ngang lắm . Ổng mang bệnh trong người mà vẫn không chịu đi chữa bệnh . Bị bệnh lòi cả ruột ra thế mà đưa vào nhà thương mấy lần , họ vẫn không chịu giải phẫu . Nhà tôi được hưởng Mê đi ke (Medicare) đi khám bệnh nhà thương miễn phí . Thế mà nhứt định ông ta không chịu đi . Kệ thây ổng !
                     
                    Gặp phải người đi ngang như cua kẹp , tôi cũng không biết làm sao . Như tôi bây giờ hai vợ chồng đều ở nhà , sống bằng tiền thất nghiệp của tôi . Hi vọng là được hơn sáu tháng . Bảo hiểm sức khỏe lại không có . Bên này tiền đi khám bác sĩ không sợ lắm , chỉ ngán nhất bệnh hoạn mà vào nhà thương . Bước vào bước ra sơ sơ cũng vài ngàn đô , nếu ai chẳng hạn bị mổ tim mổ phổi cha chà cũng vài trăm ngàn đô .
                     
                    oooOOOooo
                     
                    - Thôi tui với con Linda ra ngoải trước nhé !
                     
                    Ngày thứ Bảy mồng ba Tết gì mà bà nhà tôi cứ cầm chổi quét từ đầu phòng tới nhà bếp .
                    - Quét nhà cho sạch sẽ chớ ông . Ông đi đâu mà sớm thế . Chợ Tết có mở thì đến chiều tối mới mở , ra ngắm ai ngoài đó ?
                     
                    Con đường dẫn dắt đến khu chợ Việt Nam hôm nay đầy nghẹt xe Honda , Toyota , Lexus , những loại xe người Á Châu hay thích tậu sắm . Tôi vòng qua bên chợ Taipei Saigon gần đó thấy khu đất đậu xe cũng đầy ắp xe cộ . Đường Beo ngáp trước bốn lằn xe nay cảnh sát giao thông chỉ chạy 2 đường .
                     
                    Sân khấu được dựng trước cửa tiệm cho mướn phim Hồng Kông và văn phòng khai thuế . Nhìn sân khấu dã chiến nhỏ hẹp , không mái che được ráp sơ sài , không hiểu sao có thể chịu được mười mấy người trong vũ đoàn Lạc Hồng đang muá hát . Các cô cậu trẻ tuổi tràn đầy sức sống dẻo dai , ẻo lả với các điệu múa dân tộc .
                     
                    ... Từ miền Nam anh thường ra Bắc
                    Mang theo câu hò điệu lý chín dòng sông ....

                    Ca sĩ Như Loan với thân hình người mẫu tuyệt vời , với chiếc áo đầm ngắn ngủn , thân trên lại không đủ vải , khiến các cậu thanh niên mủi lòng cứ thích tiến sát tới sân khấu để ngắm nhìn . Một vài người quen nhìn tôi , cười toét miệng , nửa đùa nửa thật nói với tôi :

                    - Sao tui cứ thấy ông toàn chụp mấy cô không dzậy ?
                     
                    Em Xi ( MC) là Công Thành . Ông ta rất xuất sắc trong việc điều hành buổi văn nghệ . Giọng to , khỏe , trầm ấm và với tiếng hát chung với Lynn trong tà áo dài đầy màu sắc trong những bản nhạc kích động làm không khí Tết trở nên sôi động lên .
                     
                    Công Thành hỏi vợ :
                    - Sao Lynn hát tiếng Việt có đúng dấu chính tả Việt Nam không ? Tiếng Việt nói không đúng dấu phiền lắm đấy ?

                    Bà vợ Lynn lém lỉnh trả lời :
                    - Không sao đâu , Lynn hát quen rồi . Đâu có ai cười nhỉ ....
                     
                    Trước khi hát một ca khúc Twist , Công Thành nhắc nhở vợ :
                    - Bà coi lại quần dài của bả , một lát nhảy giựt giựt không khéo lại tụt xuống thì coi không được đó bà .
                     
                    Lynn rất tự nhiên , tay vén áo dài ra , khoe cái bụng thon nhỏ với làn da trắng bạch , giả bộ như cài lại nút khuy quần . Giữa chừng một em bé bước gần sân khấu tặng hai chiếc bong bóng thon dài xoắn với nhau . Lynn nói lời cám ơn và gắn quả bong bóng vào một chỗ nào đó , nhảy muá hát tiếp tục . Lắng nghe các ca sĩ chuyên nghiệp ca , mới biết họ hát rất tự tin , chững chạc . Nhịp điệu vững , làn hơi trầm ấm , khỏe , dài hơi , ngân vang đều đặn .
                     
                    Hát xong Lynn câm microphone cười :
                    - Cám ơn quí vị , không biết cái bum bum của em đâu ?
                     
                    Công Thành cười :
                    - Bà lại nói năng tùm lum tùm la rồi . Phải nói là chiếc bong ... bóng .

                     
                    #25
                      Tung Son 21.02.2008 21:41:34 (permalink)
                      Trưa Chủ Nhật 10/2 bà con đồng hương đã xí chỗ đầy nghẹt trước sân khấu. Coi văn nghệ giải trí free , không mất tiền , lại có cả các ca sĩ tên tuổi Công Thành và Lynn , Như Loan , Lương Tùng Quang , Loan Châu , Shayla , Ngọc Huyền , Đặng Thế Luân , đoàn vũ Lạc Hồng và đoàn Cải Lương Hương Ca với vở tuồng Phụng Nghi Đình. Một số không ít từ tiểu bang Oklahoma , hoặc tận Dallas , Grand Prairie xa xôi cũng rủ nhau về xem.
                       
                      Chương trình văn nghệ thật đặc sắc , vui nhộn với hai danh hài Kiều Oanh , Lê Hùynh xen lẫn với ca sĩ địa phương Mỹ Lan , Mỹ Phương , Trâm Anh , Bích Nga và ban nhạc The Platium.
                       
                      Dù xa quê hương nhưng với không khi tưng bừng ngày Xuân đã khiến mùa Xuân đã nở rộ trong lòng mọi người. Với ánh mắt nụ cười hồn nhiên của  các em bé , tiếng cười rộn rã của rừng người khiến mùa Xuân như trở lại trong lòng khách tha hương.
                       
                      TS 19 tháng 2 năm 2008
                       

                       

                       

                       

                       

                       

                       


                       
                      #26
                        Ct.Ly 21.02.2008 22:29:30 (permalink)
                        #27
                          Tung Son 13.04.2008 20:55:44 (permalink)
                          Chào Ct.Ly và các bạn

                          Cám ơn lời khen tặng của bạn. Cái gì cũng biết nhưng chỉ chút chút thôi , cầm kỳ thi ảnh không có họa. Vì thằng con tui biểu họa sĩ khi nào chít mới nổi tiếng thôi. Chúc bạn vui một weekend.
                           
                          Về quê

                          - Bố ơi ! Có phôn nè !

                          Tôi cầm lấy cái phôn từ tay con Linda , áp vào tai nghe :
                          - Anh An hả , em là Thu đây .
                          - Trời ơi ! Tui kiếm cô gần chết . Hôm bữa cô gọi cho cô Loan rồi cổ biểu tui mua cho cần câu máy câu gì phải không ?

                          Cô Loan, cô Thu là hai đứa em gái tôi , sinh đẻ trong Nam , lại ở khu người Nam nên giọng nói đặc sệt người miền này .
                          - Không anh , ông xã em anh Tôn đó , ảnh chỉ cần cái máy câu thôi . Năm ngoái anh gởi về cho ảnh cái máy chi mà to quá , cho ảnh cái nào nho nhỏ . Ảnh câu mấy con cá rô cá sặc rằn thôi .

                          Xưa tôi đi câu ở miệt phường 13 quận Tân Bình , chỉ cần một cần câu trúc dài loẳng quẳng bảy tám thước , cọng cước chỉ một hai ký là đủ .

                          - Này cô út ! Nghe nói bên Việt Nam thực phẩm lên giá dữ lắm phải không ?
                          - Dạ !
                          - Thí dụ như phở bao nhiêu một tô ?
                          - Anh nói loại phở nào , như em bán trong chợ thì lúc trước 12 ngàn , em muốn lên giá 13 ngàn nhưng ngại quá , sợ lên giá hổng ai tới ăn . Còn ngoài đường phố có chỗ ba mươi mấy ngàn , có chỗ hai mươi mấy ngàn .
                          - Còn gà vịt tôm cá thì sao ?
                          - Gà hai ký một con thì 240 ngàn , bò một trăm hai một ký , tôm cua cũng đắt lắm .
                          - Còn rau muống rau đay thì sao ?
                          - Mấy thứ đó thì rẻ lắm .
                          - Ừ , mai mốt tui về bển , cô cứ mua mấy thứ rau tui ăn . Lúc này tui kiêng thịt ăn chay rồi , chỉ ăn cá thôi .
                          - Cá cũng mắc lắm anh ơi ! Xăng dầu lên dữ quá hổng ai dám đi biển nữa .
                          - Còn chuyện này nữa . Nghe nói cô Loan làm giấy bảo lãnh cho gia đình cô qua Mỹ nữa . Chà ! Diện anh em cũng khá lâu . Nhưng nghe là cô qua đây tính làm nghề gì để sống ?

                          Cô em tôi ngập ngừng đôi chút :
                          - Thì chị Loan biểu em qua đó làm nghề neo (nail) giống chỉ .
                          - Trời đất , cô mắt kém như vậy , làm sao mà làm được nghề làm móng tay móng chân . Tui nghe nói cắt móng tay cho mấy bà da đen , hơi chạm vào da thịt , mấy bả giơ cẳng đạp một cái , văng ra tuốt ngoài góc nhà kìa . Còn chồng của cô ngoài việc vắt bún ép bún ra còn biết nghề gì nữa không ?
                          - Dạ không anh , à ! Hình như còn ... đi giăng câu . Nhưng nghe anh nói chuyện làm em nản quá . Thôi em bai nhé , để em còn đi chợ nấu cơm trưa cho ảnh .

                          Vừa bỏ cái phôn xuống bàn , tôi nghe tiếng bà nhà tôi reo réo đằng sau :
                          - Tui nghe ông nói chuyện với cô em út ông , tui cũng nản quá !
                          - Nản sao bà ?
                          - Bên Việt Nam người ta mong mỏi Việt kiều về thăm quê hương , sau nữa là đãi ăn những món cao sang mỹ vị , không gà thì bò heo . Ông về ông chỉ biết ăn rau muống với nghêu sò ốc hến thôi à ?


                          - Cao lương chớ không phải là cao sang .
                          - Tui không biết , ông bây giờ thất nghiệp . Lương còn không có , còn chi mà mà thấp với cao .

                          Nói  đến đây bà nhà tôi  ngó quanh quẩn xuống bếp , rồi mang tô cơm nguội vào lò vi ba hâm nóng lại .
                          - Nhà mình sao phí phạm của trời thế ! Gạo bây giờ hôm qua tui ra chợ Việt Nam lên tới 23 đô một bịch 25 pao (cân Anh = 453 gram) , mà họ chỉ bán giới hạn mỗi người hai bịch thôi .
                          - Sao lạ vậy ? Tui tưởng có tiền muốn mua bao nhiêu thì mua .
                          - Hông được , ông chủ tiệm nói là nhiều người mua hàng chục bịch , cất để đó cuối năm bị mốc rồi mang ra trả lại , ổng nói không chơi cái màn đó .
                          - Thế bà có mua thêm gạo để dành ăn không ?
                          - Ông ra ga ra xe xem còn mấy bịch ?
                          - Tui xem rồi còn 6 bịch 25 pao .
                          - Ờ , tui dặn chị Ba Râu mua cho tui 5 bịch rồi . Ông Vĩnh Bình gởi con cho chỉ đó , hôm qua ổng chạy ra tiệm đại lý Cosco mua cả một xe gạo . Tụi Mỹ nó chẳng nói năng gì , nó còn nói nếu mua trên 45 bao nó sẽ chở đến tận nhà .

                          Đến buổi trưa bà Ba Râu gọi phôn sang biểu tôi khiêng gạo về .  Tôi chả dại gì mà vác với khiêng . Bây giờ già rồi , gối mỏi lưng còng . Bèn dùng cáng hai bánh kéo về cất ở patio . Năm ngoái nhà tôi mua hơn chục bịch , vài bao cuối mở ra ăn thì xem có mọt . Con bé Linda nhà tôi cứ chỉ vào chén cơm :
                          - Bố à ! Con gì mà đen đen vậy ?
                          - Mọt đó con . Ăn được không ! Được tất . Bên quê nhà cào cào châu chấu người ta còn xơi hết .
                          - Eo ơi ! Ghê thế , ai mà dám ăn .
                          - Con không xem chương trình Bizzard Food đài 69 sao , cái ông Andrew qua Việt Nam tìm tòi về thực phẩm lạ kỳ thế giới . Ổng nhai nghiến ngấu hột vịt lộn , rồi giơ ngón tay cái lên khen là số một .
                          - Ờ ! Cái đó ăn ngon đó bố .

                          Ngày tôi mới sang Mỹ ở nhà ông anh vợ tuốt thành phố Oklahoma , nhà lại ở bên chợ Cao Nguyên . Sáng hôm đó tôi lững thững ra trước nhà hóng gió . Trước cửa tiệm một xe vận tải chất đầy những bao gạo Rồng Xanh Rồng Đỏ . Một hai ông công nhân khòm lưng vác từng năm bao một . Ông chủ tiệm người Hoa Chợ Lớn xấn tới bên tôi hỏi :

                          - Anh có muốn làm việc không ?
                          - Làm cái gì ông ?
                          - Thì vác gạo mang vào trong kho .
                          - Thế ông trả công làm sao ?
                          - Thì theo bảng lương nhà nước Mỹ , 3 đô 25 xu một giờ .

                          Tôi ngó lên trên xe chở hàng rồi lắc đầu , nếu cộng cả tôi vào là ba  người , vác cả ngàn bao gạo . Tính ra chừng ba  giờ là xong . Mình lãnh được chừng 10 đô . Chả bỏ công , từ bé đến giờ chưa bao giờ phải ăn no vác nặng .

                          - Gạo Mỹ này mua ở Cosco ăn được không bà ?
                          - Ông giỏi tiếng Mỹ lắm mà , sao ông không chịu đọc hàng chữ đề trên bao gạo . Nè có chữ Việt Nam , Gạo Nàng Thơm .
                          - Chữ bé như con kiến , bố ai để ý . Tôi đọc báo Người Việt , có ông luật sư nào đó kêu gọi dân chúng Việt Nam đừng mua gạo Thái Lan với giá cao . Giữ lại biên nhận rồi gởi về cái địa chỉ gì đó . FBI sẽ điều tra với bọn người Hoa lợi dụng cơ hội này tăng giá gạo quá mức . Họ khuyên là nên ăn gạo Mỹ , gạo trồng ở Miền Victoria Texas thiếu giống gì .
                          - Nhưng mà gạo Mỹ ăn khô lắm , tui ăn không được .
                          - Không có thì chịu khó nhai thôi . Có gạo là quí rồi , ngày xưa mình còn nhai bo bo nữa mà , mõi họng chết cha . Hình như mình gọi là cái đây ?
                          - Là cao lương đó .
                           
                          TS 13/4/08
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2008 20:57:39 bởi Tung Son >
                          #28
                            Tung Son 23.04.2008 20:24:56 (permalink)
                            Về quê

                            Một buổi sáng thức dậy tôi chợt thức dậy , ngó lên chiếc đồng hồ treo . Kim chỉ 3 giờ 15 . Không biết làm gì tôi bèn loay hoay mở cái laptop ra để vào các trang lưới điện tử . Bỗng thấy một khung hình nhắn tin bằng Yahoo Messager .

                            - Chào bác , cháu muốn chat với bác .

                            Cái biệt danh Nickname BumbleBee này là của thằng cháu tôi con cô Thu em út tôi .
                            - Phải cháu là Bàng không ?
                            - Không , cháu là Vinh em của anh Bàng .

                            Tôi mường tượng lại hình một bé trai bụ bẫm mới sinh được vài tháng còn nằm trong lòng mẹ bú sữa khi tôi trở về Việt Nam để về đưa tiễn mẹ ra nghĩa trang .

                            - Cháu năm nay bao nhiêu rồi ?
                            - Dạ , cháu 11 tuổi .

                            Các cháu bên Việt Nam nói chuyện vẫn giữ được sự lễ phép dạ vâng khi thưa chuyện với người lớn .
                            - Cháu học lớp mấy rồi ?
                            - Dạ , lớp 5 . Tháng 9 này cháu lên lớp 6 .

                            Mười một tuổi mới tới lớp 5 , khá hơn tôi lúc còn bé . Mười hai tuổi tôi mới thi đậu vào lớp 6 trường trung học Võ Trường Tỏan Sài Gòn .

                            - Thế cháu có thích ăn kẹo bánh gì không ?
                            - Dạ , không bác . Má cháu nói dạo này cháu mập quá , phải kiêng cữ chất ngọt .
                            - Cháu nặng bao nhiêu ?
                            - Dạ , 61 kí .

                            Sáu mươi mốt kí so với tôi vẫn còn nhẹ cân hơn . Bác năm nay 170 cân Anh , tương đương 77 kí . Nếu thi đấu Đô Vật chắc sẽ liệt vào danh sách võ sĩ sumo hạng ruồi . Nhưng cháu tôi mới có hơn mười tuổi , có thể về sau qua mặt tôi cái vèo .

                            - Cháu cao bao nhiêu ?
                            - Một thước sáu .
                            - Vậy à ! Mỗi bữa cháu ăn nhiều không ?
                            - Dạ không bác . Mỗi bữa cháu ăn có một tô .

                            Chà một tô cơm , không nhiều mà cũng không ít .

                            - Một tô bằng mấy chén vậy cháu ?
                            - Ba chén .
                            - Chà ! Vậy thì hơi nhiều . Bác chỉ cháu một cách để xuống cân nhé . Cháu cứ ăn một tô của cháu , nhưng bớt cơm lại , cho nhiều rau vào .
                            - Má cháu cũng nói vậy .

                            Con bé Linda nhà tôi gặp món nào thích thì biểu sao cũng vậy thôi . Hôm qua tôi mua được hai dĩa rau câu của Nhật (Seaweed) . Món này mới mẻ có lẽ ăn ngon miệng , nên vài nhà hàng Thái Tàu đều có trong thực đơn : Seaweed salad . rau câu trộn thêm vài miếng dưa leo , và củ cải đỏ (radish) thêm vài lát đỏ trông rất bắt mắt . Nhà hàng Thái ở góc đường Belknap quất đến 7 đô một dĩa rau rong biển chỉ bằng nắm tay . Hỏi bán ở đâu , nhứt định họ không chịu chỉ . Chắc họ sợ chỉ trỏ cho mình , khách sẽ không tới ăn chăng ? Con bé Linda nhà tôi cũng làm một tô cơm ăm ắp đầy rau câu và năm sáu miếng giò lụa .

                            Tôi trông thấy vậy , liền nhắc nhở :
                            - Con biết không ? Ở Việt Nam một tô cơm như vậy chỉ được một miếng giò thôi .
                            Linda ngước mắt lên tỏ ý phật lòng :
                            - Thiệt không bố !
                            - Thiệt mà , bữa nào con về quê hương thăm con sẽ thấy . Con sẽ thấy thiệt nhiều .

                            Tôi không biết cháu có hiểu hay không , nhưng nó chỉ nghe được vài câu là quay mặt sang cái ti vi đang có mục tâm tình mấy cô cậu trong trường học tán gẫu . Tôi không hiểu các cháu bé bên này còn có tâm tình rung động khi nghe ca khúc Bonjour Vietnam do Phạm Quỳnh Anh trình bày không . Hi vọng là có .

                            Chào Việt Nam

                            Một ngày kia, con về thăm mẹ, sẽ nói lời con tự chào con,
                            Một ngày kia, con về thăm mẹ, sẽ thốt lên hai tiếng Việt Nam,
                            Sẽ thốt lên hai tiếng Việt Nam.

                            (Đàm Quang Hưng dịch thuật)

                            TS 17/4/08

                            Về quê

                            Tôi tính không đi ăn bữa tiệc mừng rửa tội cho bé gái , con của một người cháu vợ tôi .
                            - Chi mà xa dữ vậy ! Ăn một miếng cơm chạy ba cánh đồng .
                            - Ba hả , tui nghĩ là còn hơn nữa , mấy trăm cánh đồng lận . Nhưng mà cháu tui đời người có một lần rửa tội , còn đám cưới người ta có khi hai ba lần .

                            Cứ nhìn lên mấy tấm biển giá xăng hàng ngày cứ vùn vụt leo thang . Hôm kia 3,28 đô hôm nay 3,35 . Mỗi lần bơm xăng cho cái xe Toyota Highlander của tôi gần 40 đô la . Chóng cả mặt . Tiền trợ cấp thất nghiệp cứ vẫn như nguyên .

                            Bà nhà tôi cứ hay nhắc nhở :
                            - Sao ông cứ phải để ý tới cái giá xăng như vậy ? Nó lên xuống thì cứ mặc kệ nó .

                            Sao không lo được . Chủ trong gia đình , biu biếc mình lo trả . Chú em tôi một hôm tôi tâm tình kể lể với chú ở Việt Nam . Với vẻ ngạc nhiên , chú hỏi lại :
                            - Trời ơi ! Anh thất nghiệp mỗi tháng lãnh cả ngàn đô , xài sao hết .

                            Tôi không biết làm sao cắt nghĩa tường tận cho chú hiểu được , đành cười xòa thôi .

                            Trên đường tới nhà con cháu vợ tôi ở tuốt thành phố Garland , bà nhà tôi chỉ đường :
                            - Nhà của nó cũng dễ kiếm lắm . Chun qua gầm cầu xa lộ rồi chạy thẳng là tới .
                            - Bà nói chuyện làm sao vậy . Bên Mỹ chỉ đường như vậy bố ai mà biết đường nào mà mò . Bà phải cho biết biết tới khúc nào , đường nào rồi quẹo tới quẹo lui .
                            - Ông cứ như thế làm sao tui không gắt được .

                            Khi ở nhà thờ làm lễ tôi đã hỏi cái địa chỉ của người chồng con cháu vợ tôi , và ra xe tôi đã bấm vào cái máy dò đường GPS Tom Tom . Cái máy này cách đây mấy năm tôi mua gần sáu trăm đô , bây giờ khuyến mãi on sale chừng hơn 200 . Lúc mua nó về dùng để đi kiếm nhà . Có nhiều nhà xây trên những con đường mới , không có trên bản đồ cập nhật hóa . Tôi xách máy Tom Tom mang đi trả lại cho tiệm bán đồ điện Best Buy . Mấy ông trong tiệm xúm lại hỏi :
                            - What's wrong with this one ? (Cái này sao vậy ? )
                            - Nó không chịu chỉ những khu nhà mới .

                            Họ cầm máy loay hoay , xách vào kiểm tra tới lui , và và đề nghị :
                            - Nếu mà ông hoàn trả lại món hàng này , ông phải chịu thiệt đến 15 phần trăm vì nó đã bị mở ra .

                            Tôi tính nhẩm 15% của món hàng , phải mất đi gần 100 đô . Máy xài chưa đến một giờ .
                            - Còn nếu như ông muốn có cái software mới , ông phải trả thêm 100 đô .

                            Lòng ngán ngẩm tôi mang máy trở về nhà , lâu lâu mang máy ra tìm nhà mỗi lần đi đâu hoặc đi đọc kinh hàng tuần . Không gì bực mình gì cho bằng khi xe gần tới mình muốn đến , máy Tom Tom ra lệnh :
                            - U turn possible !

                            Bà nhà tôi thắc mắc :

                            - Nó nói gì vậy ông ?
                            - Nó biểu mình phải quay đầu xe lập tức . Vậy hả ! Ông cứ đi xem mày chỉ đường ra sao .

                            May mà thằng con trai tôi không biết mày mò ra sao , biết cách cài đặt nhu liệu mới vào cái máy Tom Tom mắc toi này . Nó chỉ quẹo tới quẹo lui rồi chạy đúng chóc đứng trước cửa nhà mới của con cháu vợ tôi .
                            - Thấy chưa tui đã biểu ông mà . Cứ chun qua gầm cầu xa lộ , quẹo trái đi thẳng là tới .

                            Tung Son 23/4/2008
                            #29
                              Tung Son 24.04.2008 21:16:42 (permalink)
                              Về quê

                              Nhà hai vợ chồng cháu vợ tôi  nằm kế cận trường tiểu học , đồ sộ với những mô hình kiến trúc mới , trông rất bắt mắt . Bà nhà tôi cứ mỗi lần tới nhà ai có vẻ mơi mới là chỉ muốn đi mua nhà mới ngay . Những căn nhà ở khu này to lớn khang trang , có mặt bằng không dưới 4000 bộ vuông (square feet) ít nhất cũng ngót nghét nửa triệu đô là trở lên .

                              - Cháu Mẫn à ! Hồi nãy cô chú tới đây mà hai cháu chưa về . Chú chạy ngang qua cái nhà đằng kia , ngoài góc đường có trồng một cây hoa hồng hoa nở đẹp ơi là đẹp .
                              - Nhà nào chú  ?
                              - Cái nhà đo đỏ ở góc đường đối diện bên kia kìa . Bông hoa ba bốn màu , cái đỏ cái cam cái hồng thẩm .
                              - Cháu nghĩ họ trồng một bụi mấy cây đó chú .
                              - Không phải đâu cháu . Mới đầu chú cũng nói nhứ thế , sau cô nói ra xem lại . Thì ra chỉ có gốc thôi , không hiểu là loại bông hồng gì sao mà ghép hay vậy . Nhà chú cũng có hai cây hồng , nhưng bông nào cũng nở  hai màu trắng đỏ hoặc cam hồng .

                              Mẫn cười :
                              - Mấy cái bông hoa cháu không rành đâu . Ấy ! Chú coi chừng ! Tí  nữa đầu chú va vào cái chậu bông treo ngoài phòng khách .

                              Nghe vậy tôi chợt ngó lên cao . Một chậu bông sứ bao bọc những vòng nhựa sơn màu đồng gạch cua treo lơ lửng ngang tầm mắt , nó được máng cạnh tường .
                              - Sao cháu không treo nó cao lên vậy cháu ?

                              Mẫn cười mỉm :
                              - Nhà cháu biểu treo như vậy mới đẹp . Hồi nãy ba cháu với mấy người khách cũng bị va vào , nhưng mà không sao hết . Cái chậu bông bằng nhựa mà . Thôi cháu phải đi tiếp khách đây . Chú lại kia tiếp chuyện với ba cháu đi .

                              Bên góc bếp bày biện những món thức ăn đầy màu sắc hài hòa , một mâm heo quay da đỏ ực , một mâm xôi gấc bay thơm phưng phức , một khay tôm càng chiên bột . Chả giò cuốn nhỏ trong một dĩa to .

                              Bà chị họ tôi , Oanh đang loay hoay khuấy cái gì trong nồi .
                              - Chà ! Chị Hai nấu cái chi mà thơm quá dzậy ?
                              - Súp măng cua .
                              - Còn cái chả giò sao chị làm khéo thế . Bên này ngoài tiệm họ làm cái nào cái nấy to tổ chảng , nhìn thấy là không muốn ăn . Dầu mỡ không hà . Món này hình như là gỏi ốc , sao chị làm khéo thế ! Thôi bây giờ chị ra mở nhà hàng , em ra phụ giúp cho chị .

                              Chị Oanh ngập ngừng đôi chút :
                              - Chú cứ nói giỡn hoài . Ra nhà hàng cực lắm chú không biết à !
                              - Biết sao không biết chị ! Hồi mới qua đây anh Hai và em đi rửa chén ở nhà hàng Mỹ cực chết cha . Sáng sớm vô nhà bếp , mấy đống chén dĩa xếp cao ngất ngưởng cao hơn đầu người  . Nghĩ lại mà phát sợ .

                              Bà nhà tôi tay cầm chén súp măng cua , ngồi vào bàn , xen chuyện :
                              - Vậy mà hơi tí ông lại biểu tui ra mở tiệm bán phở , bán bún bò .
                              - Thì bà nấu ngon quá mà ! Mấy đứa con bà cứ khen má sao nấu ngon quá .
                              - Mèo khen mèo dài đuôi thôi . Ông không nhớ cái ông Vũ nhà thờ mình đó . Ổng mở cái tiệm phơ? ở góc đường 28 , quảng cáo ăn phở đặc biệt 4 đô 99 phi (free) nước ngọt . Vậy mà tui chạy xe ngang chả có ma nào vô ăn . Tháng sau ổng lại dán cái  băng rôn :" Bún bò Huế đặc biệt , 4 đô 99 " . Cũng chẳng có khách nào ghé ăn . Mấy tháng sau tui lại thấy ....

                              - À ! Ổng lại đăng bảng bán Craw fish (một loại tôm đất ) đại hạ giá phải không ? Bây giờ ổng không bán thức ăn nữa . Ổng mở tiệm cắt móng tay , có free nước ngọt . Tui gặp ổng hỏi tại sao . Ổng cười cười nói : "Mẹ kiếp , mấy thằng bạn tốt trời đánh thánh đâm . Khi mình gọi chúng nó tới nhà ăn phở , chúng nó cứ bảo mình nấu ăn ngon . Sao anh Vũ không mở tiệm phở , chúng em sẽ ra ăn ủng hộ . Thế mà khi mình mở tiệm , chả thấy mặt mũi thằng nào ra ghé . Thì ra ! Hễ có ăn chùa ăn free thì không tiếc gì lời khen . Thế bà có muốn ra mở tiệm bán bún bò Huế nữa chăng ?

                              Khách khứa cả hai bên nội ngoại kéo tới lai rai , già trẻ lớn bé mấy chục người . Chúng tôi mấy người kéo nhau ra ngồi trên bàn ăn bằng gỗ hồng tâm , trên có phủ tấm khăn xanh lục . Phía trên treo ngọn đèn chandelier treo (đèn chúc đài , có nhiều bóng treo lơ lưng dưới trần nhà ) sáng lấp lánh .

                              Chị Nam người chị họ với bà nhà tôi , kéo chiếc ghế bằng gỗ hồng tâm xệch ra ngoài :
                              - Mình ngồi đại ở đây cho rồi . Chủ nhà không mời , mình cứ ngồi , không sao hết .

                              Chị Oanh nói tiếp :
                              - Tôi thấy chúng nó làm như vầy cũng tiện . Khách tới ăn tự tiếp lấy mà ăn , kiểu xeo xẹc vít (self-service ) tiện lợi lắm . Ai muốn ăn gì thì ăn . Ăn xong chén dĩa giấy cho hết vào bao rác . Thế là xong .

                              Còn tiếp
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 12 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 170 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9