Một chuyến đi Đức 2017
Chuong 3
Ði bộ vài phút chúng tôi tới khu chợ trời Wochenmarkt Muenster . Nơi đây được bày bán bên sân hông nhà thờ St. Paul Dome , và thường bán ngày thứ tư và thứ bảy . Ðúng như nghĩa của nó hàng hóa thực phẩm bày bán ngoài trời . Nhưng ở đây không bán đồ cũ , quần áo cũ giày dép cũ như bên Mỹ . Những gian hàng nhỏ bày biện những giỏ bông hoa tươi thắm , hồng , huệ , cúc , uất kim hương xanh vàng đủ loại . Có sạp bán nhiều thứ phô mai , có chỗ các thứ xúc xích dài ngắn đủ loại , và đặc biệt bày bán đồ biển , hầu hết là cá biển cá hồi , cá ngừ cá hồng , mực tôm v.v...
Cháu Viễn chỉ vô hàng bán cá , nói :- Hai chú ăn thử cá mòi herring chưa ?
Tôi gật đầu đáp lại :- Hồi đó cậu Còm cho cho ăn thử rồi , cầm nguyên con cá ngửa cổ lên trời và nuốt từ từ . Kỳ này không chơi nữa .- Thế thì ăn cá chiên vậy .
Cháu Viễn xì xào với người bán hàng một lát . - Chú biết không ? Mấy sạp này của người Hòa Lan . Tụi nó biết cả tiếng Ðức tiếng Pháp , tiếng Anh .
Nghe vậy tôi mừng quá hỏi người bán hàng :- Ở đây có bán ốc không ?
Ông bán cá lắc đầu . Tôi tưởng ông không hiểu , lấy ngón cái gập lại cong cong ra dáng con ốc nó bò .- Snail há ?
Cháu Viễn cười ha hà :- Ở đây tụi Ðức không biết ăn ốc , nên họ không bán . Muốn ăn thì chú phải qua Hoà Lan . Tuần sau đi biển Hoà Lan tha hồ mà ăn . Xong cá chiên rồi , hai chú ăn thử xem .
Những miếng cá lăn bột chiên vàng nâu óng ánh dầu , ăn cũng tàm tạm . Bột dòn nhưng cá có vị không được tươi lắm . Bên Mỹ tôi thường đi câu cá hay đi kéo cá cơm làm mồi . Cá cơm cắt đầu cắt đuôi đem tẩm bột chiên Tempura , nó vừa ngậy vừa dòn thơm ngon kèm theo với cọng xà lách rau thơm , chấm vào nước mắm chua ngọt .
- Hai chú biết không ? Thành phố này nổi tiếng là có đông du học sinh nhất nhì nước Ðức . Vì thế các sinh viên đều sử dụng xe đạp làm phương tiện di chuyển . Nên đường phố nào cũng có đường trên vỉa hè dành riêng cho xe đạp chạy . Coi chừng nghe chú Anh . Chú lại dẫm vào đường đi của họ rồi . Có những thằng điên chạy nhanh lắm , nó đụng mình thì phiền lắm .
Tôi cúi mặt nhìn chăm chú xuống mặt vỉa hè được lát bằng đá gạch . Ðường dành riêng cho xe đạp có màu nâu nhạt khác với vỉa hè xanh rêu nhạt màu .
- Thành phố này cứ mười năm một lần tổ chức triển lãm các công trình điêu khắc . Có nhiều nước tới tham gia . Như chẳng hạn góc phố đàng kia hình con giun hay con sâu cuộn quanh , góc phố đằng này trái táo mất một góc . - Thế có tượng ông cắt mắt không ?- Không chú , ở đây chỉ có mấy bà làm móng tay móng chân .
Cách đây hơn mười năm , trên đường đi coi thành phố Bá linh , qua một tỉnh nhỏ nơi sinh quán của tổ sư lý thuyết cộng sản , Karl Max . Tôi hỏi cháu Cư lúc đó đang lái xe : " Cháu có biết nơi sinh của Các Mác không ? " Ðang bận lái xe nên Cư không nghe rõ , trả lời : " Không chú , chỗ cháu ở không có cắt mắt , chỉ làm móng tay móng chân thôi ."
Ông Các Mác nếu mà sống lại nghe ví mình ngang vai với mấy bà làm móng tay chắc buồn đời lắm .
Trưa thứ bảy 15 tháng 7 tất cả bà con họ hàng hai bên tụ tập tại một căn nhà mái ngói đỏ để làm lễ gia tiên . Bên phía chú rể người Ðức chỉ dăm người , bên cô dâu người Việt rất đông . Sau lời giới thiệu chương trình buổi lễ cô dâu chú rể trong áo dài khăn đống vái lạy hình nội ngoại của cô dâu .
Tôi khẽ nói với bà nhà tôi :- Hình như hổng có hình nội ngoại bên chú rể ? Bên đó họ Tin Lành nên kiêng cữ chăng ?
Sau đó là phần trao quà tặng cho cô dâu chú rể . Cháu Oanh , bà mẹ vợ chú rể sau vài lời với con gái mình và nắm tai trái chú rể kéo xuống . Bà mẹ cao thước rưỡi còn chú rể gần thước tám nên chú rể có lẽ bị đau ráng cúi người xuống .- Mày phải chăm sóc con gái tử tế nha , không được phụ bạc nó nhé ! Nghe chưa !
Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi dự đám cưới chưa bao giờ trông thấy cảnh hài hước như vậy . Ai nấy hai bên đàng trai đàng gái đều bật cười . Chú rể người Ðức trông có vẻ dễ tính , cười xuề xoà .
Tôi có người bạn thân sắp sửa làm sui gia với một gia đình người Việt khác . Chỉ vì ông sui gia bên đàng gái đòi thằng bạn tôi trong ngày cưới hỏi phải mặc áo dài khăn đống . Cô dâu chú rể muốn ăn mặc gì cũng được nhưng đòi hỏi sui gia mặc thế này thế kia . Thế là hai bên đổ vỡ , đám cưới không thành .
Khi ra ngoài trong lúc dùng bữa ăn trưa thân mật tôi nói mấy đứa cháu tôi :- Nói thật với mấy cháu . Ông Hít le mà sống lại , ổng không bằng lòng cái đám cưới này đâu !- Sao vậy chú ? Mắc mớ gì đến ổng .- Mắc mớ chứ , đây là đám cưới Việt Ðức . Mà ổng thì hổng thích con lai . - Vậy ổng kỳ thị quá .
Các bạn muốn biết nguyên nhân tại sao thì vô trang mạng lưới wikipedia tìm về cuộc đời của Hitler và sách viết của ông ta Mein Kempt vào năm 1925 .
Ðến hai giờ trưa chúng tôi lại lục tục chạy xe tới một nhà thờ Công giáo để làm lễ . Linh mục chủ tế là người Việt . Lúc ra ngoài mấy đứa cháu nói với tôi :- Cha này giảng hay quá , tụi cháu nghe xong muốn rớt nước mắt ra . Còn chú thì sao ? Hay không ?
Tôi từ tốn đáp lại :- Hay gì mà hay ! Chú nghe có hiểu đâu , ổng giảng bằng tiếng Ðức không .
Một biệt thự trong một trang trại rộng rãi xinh đẹp , cây cao bóng mát được thuê để dùng đãi khách hai bên đàng trai đàng gái . Nhà xây kiểu Victorian sơn trắng nổi bật sân cỏ xanh rì . Trước cửa chính ra vào một ban nhạc bỏ túi vài người đang chơi những nhạc khúc cổ điển . Bà con hai bên chờ tới phiên chụp hình lưu niệm . Trước giờ đám cưới bên chỗ tôi ở thường tổ chức trong nhà hàng ăn , chật chội và ồn ào . Nơi đây dù đông người chúng tôi vẫn cảm thấy thoái mải khi trò chuyện với nhau . Bao nhiêu năm mới gặp lại nhau , hàn huyên đủ chuyện trên trời dưới đất . Anh A chị B. buôn bán heo bò thì kể lại chuyện ngày xưa bị công an bộ đội rượt bắt thế nào . Cháu C. cháu D. đi vượt biên đường bộ đường biển ra sao . Rồi những chuyện đi làm buôn bán ở đất người từ Phần Lan, Ðan Mạch, Bỉ, Ðức , Na Uy , Mỹ, Anh v.v...
Cháu Oanh mẹ cô dâu trong trang phục lễ cưới màu xanh lợt khi đi ngang qua trông thấy tôi, nói :- Chú chụp cho cháu một tấm . Nhớ chụp cho đẹp đó .
Lần này đi chơi xa tôi không mang theo máy ảnh Nikon D70 , mà dùng cái điện thoại Nexus 5X . Tuy nó bé nhưng lại tiện dụng vừa chụp được ảnh vừa có thể nói chuyện được lại lưu trữ được nhiều hình chụp . Trong hồ sơ lưu trữ ảnh tôi có sao lại những ảnh chụp hoa quả thú vật vào những năm 2004 , có khỉ đười ươi, dê , mận xoài vớ vẩn gì đó . Sau khi chụp xong hình cho cháu Oanh , nó hỏi lại :
- Cho cháu xem hình được ? Mấy ngày nay cháu lo cái đám cưới cho đứa con gái đầu lòng , mất ăn mất ngủ , chắc hình không đẹp lắm hả chú ?
Tôi hóm hỉnh trả lời :- Ðẹp chớ cháu ! Chú mà chụp hình thì số một số hai thế giới .
Nói xong tôi mở trang lưu trữ quét quét trên mặt cái điện thoại Nexus . Một hình con đười ươi đang nhe răng cười .- Nè ! Hình chụp cháu đây !- Chú này !
Thế là nó quay quả bỏ đi một mạch : " Hình này đâu phải ảnh cháu . Chắc là cô bố nhí của chú , cháu đi mách dì bây giờ ."