Những ngày tháng qua
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 12 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 170 bài trong đề mục
Tung Son 12.09.2017 20:08:05 (permalink)


Sân cỏ sau nhà bà chị vợ ở thành phố Muenster
Một chuyến đi Đức 2017
tiếp theo

Tôi bước sang nhà bếp xây cạnh khu vườn để chào hỏi bà chị vợ lớn .
- Chào chị Các . Chào anh chị Hi . Vợ chồng em cùng hai cháu mới tới . Các anh chị khỏe mạnh không ?

Chị Các bà chủ nhà năm nay bảy mươi tuổi tươi cười nói :
- Ừ ! Chú dì đi đường xa mệt không ? Ăn uống gì chưa ? Tí nữa thì phụ giúp chú Hi làm giò chả .

Anh Hi lấy chị Chí , chị bà nhà tôi cười toe toét :
- Chú Anh đó không biết làm gì đâu . Ngày xưa chú nghỉ việc ở hãng Ðịnh Chuẩn định chiếc gì đó Lúc đó nhà chị làm giò chả bán . Chú Anh lấy giò chả đi bán . À ! Chú Anh ! Hồi đó một ngày chú bán được nhiều không ?

Bà nhà tôi nghe vậy bĩu môi nói :
- Thì hồi đó ổng lấy có mấy cây giò loại nửa kí , đi chào mấy bà bán xe bánh mì thịt dọc đường . Hàng giao trước ngày mai mới tới lấy tiền . Ðược vài lần không thấy mấy bả đâu hết . Hỏi ra mới biết mấy ông công an đuổi hết mấy bà bán ổi cóc khoai dọc đường . Vốn tui đưa cho ổng đi buôn hết sạch . Biết vậy tui biểu ổng đi buôn vịt trời cho xong .

Ðông con trai lớn nhất của chị Các ngạc nhiên hỏi lại :
- Ủa ! Bên Việt Nam cháu đâu có nghe ai đi buôn vịt trời đâu . Buôn gà buôn vịt thì có .

Bà chị tôi có đến tám người con . Hai đứa con trai lớn đi vượt biên năm 1980 được tàu Tây Ðức vớt rồi tị nạn tại Tây Ðức và sau đó chúng nó bảo lãnh bố mẹ và các chị em qua đoàn tụ .

Tôi cười :
- Dì Hoàn nói chơi cho vui . Chuyện anh chồng khờ đi buôn vịt thì hồi đó học lớp ba lớp nhì ai cũng biết . Hai vợ chồng nọ ở dưới quê lấy nhau được vài tháng . Cô vợ thấy anh chồng mình không biết làm gì sinh sống , tối ngày cứ đi đá dế đá gà . Cô vợ mới biểu anh chồng đi buôn bán gì để kiếm sống chớ . Thế là anh chồng xách mớ tiền lon ton đi xe đò lên phố chợ . Dọc đường anh ta ngó thấy một bầy vịt vịt đang tung tăng trong ao ruộng . Cạnh đó có mấy cậu chăn trâu quanh đó bèn hỏi mua . Tụi con nít nhận đó là bầy vịt của mình , lấy tiền xong dong mất tiêu . Anh chồng hớn hở đi xuống ao lùa vịt về . Bầy vịt trời đang bơi vui vẻ nghe tiếng động bỗng xoè cánh bay lên trời . Về nhà vợ hỏi vịt đâu , anh chồng lấy ngón tay chỉ lên trời .

Mấy đứa cháu lao nhao lên :
- Sau đó chú có đi buôn gì nữa không ?

Tôi gật đầu nói :
- Có chứ , chú về nhà xin dì tiền đi buôn tiếp . Lần này đi buôn chôm chôm .
- Vậy chú đi chà đồ nhôm ?
- Không, đi buôn thật mà . Chú lên Long Khánh mua trái chôm chôm về bán . Lúc lên xe đò , chú xuống tuốt băng sau mà ngồi . Ở đó có mấy bà đi buôn như chú . Chung quanh chất đầy quang gánh cần xế . Một bà bỗng thốt lên :" Coi chừng chú em , không khéo dập trứng ." Chú giật mình ngó dáo dác , nói :" Mấy chị đi buôn trứng , sao tui không thấy trái nào vậy ? " . Mấy bà đó lấy tay chỉ vào mấy giỏ đựng sầu riêng gai góc lởm chởm , nói tỉnh bơ :" Dập trứng ông đó . "

Những hàng cây rừng sau nhà cao vút đong đưa theo làn gió thổi , nhè nhẹ lất phất những hạt mưa chiều . Tháng bảy nơi đây trung bình dao động từ 60 đến 70 độ F ( 15 đến 21 độ C ) . Họ hàng con cháu bà chị vợ tôi ngót nghét cũng vài chục người quây quần quanh hai bên hai cái bàn gỗ kê ngoài trời . Trên bàn bày biện những đĩa thịt gà da vàng bóng ánh mỡ . Có lẽ đó tập tục của dân xứ bắc chúng tôi . Khách đến nhà cũng mâm xôi đĩa gà . Ở bên quê nhà mấy chú chó lo mà chạy trốn . 

Ngoài sân sau , Cư con rể chị Các đang lom khom đẩy máy cắt cỏ . Tuyền vợ Cư cũng lật bật theo sau và lúi cúi cặm cụi cái gì đó .

- Làm gì đó cháu ?
- Cháu nhổ mấy đám cỏ dại lên . Chỗ nào trống thì rãi hạt cỏ giống xuống . Xong thì phủ một lớp một đất mỏng lên trên . Làm như vậy cả vườn mới trông đẹp .

Bà nhà tôi đứng kế bên lên tiếng :
- Ðấy , ông nhìn mà xem , rồi về bển mà làm . Nhưng không biết ông có làm được hay không ?

Nghĩ đến cái sân trước sân sau nhà tôi bên Mỹ mà phát rầu . Nơi đây khí hậu ôn hoà , những tháng mùa hè bên bắc Texas nóng như đổ lửa . Nhiệt độ ban ngày lúc nào cũng khoảng trăm độ F ( 38 độ C )

Stephen người Ðức , chồng cháu Lan con chị Các là kỹ sư cơ khí . Tôi bắt chuyện với hắn và dĩ nhiên chúng tôi nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh . 
- Này Stephen , cháu có biết tại sao lúc máy bay đậu bên terminal muốn ra đường băng phải cần có xe đẩy lui không ?
- Không biết .
- Thế cháu có biết tại sao máy bay bay từ New York tới Frankfurt lại bay vòng vòng qua tiểu bang Main ,qua Iceland qua London không ?

- Không biết , nhưng có lẽ nó theo đường chim bay .

Khi về Mỹ tôi gọi điện thoại cho Ðức , bạn học từ bé . Hắn làm kỹ sư trưởng bộ phận sửa chửa động cơ máy bay hãng American Airlines thì được biết máy bay phản lực chỉ đi tới , nó không có cơ phận truyền lực như hộp số . Còn như máy bay phải bay như vậy thì lời lý giải của bà tiếp viên hàng không cũng không sai là bao nhiêu . Hai điểm trên bề mặt hình cầu , đường ngắn nhất đi giữa hai điểm đó . Nó phải nằm trên vòng tròn to nhất (Great circle) , tỉ dụ như xích đạo , nó phải đi ngang qua tâm hình cầu .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2017 09:00:11 bởi Tung Son >
Tung Son 16.09.2017 06:05:26 (permalink)

Nhà thờ  St. Lamberti và con phố chính thành phố Muenster 
 
Tiệm bán bánh mì bánh ngọt đủ loại
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2017 09:01:23 bởi Tung Son >
Tung Son 16.09.2017 06:08:35 (permalink)
 

Thành phố Munster có tiếng là nhiều xe đạp nhất nước Ðức .

Nhà thờ Lambert và con phố chính thành phố Munster
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2017 15:53:09 bởi Ct.Ly >
Attached Image(s)
Tung Son 16.09.2017 06:14:48 (permalink)
Một chuyến qua Ðức 2017

Vì con cháu họ hàng quá đông , có người từ Ðan Mạch , từ Phần Lan , Bỉ , Anh, Mỹ nên mọi người được phân tán ra nghỉ ngơi ở các nhà con bà chị Các . Riêng chú Hi và tôi về nhà cháu Viễn con thứ ba của chị . Xe Nissan Micra bé tí hai cửa do anh Hi lái chạy lòng vòng chừng mười lăm phút tới trung tâm thành phố Muenster . Mười một năm trở lại đây , quan cảnh cũng không thay đổi . Cũng những căn dinh thự bốn năm tầng chen chúc qua các đường nhỏ hẹp . Giờ đây gần mười đêm thưa thớt bóng xe . Mưa hạt nhẹ bay bay dưới ánh đèn vàng mờ ảo . 

Chúng tôi đi tới một cao ốc bốn tầng , tầng trệt là các cửa tiệm buôn bán . Mười giờ các cửa tiệm đều đóng cửa . Cháu Viễn ra mở cửa đón chúng tôi vào rồi mời :
- Hai chú ăn gì chưa ? Rồi hả , vậy mời hai chú uống cái này .

Thế là nó chạy lên lầu . Cửa tiệm này tên China Corner mở được đã vài năm . Chính yếu bán mì xào chow mein , cơm gà chiên . Trong tiệm kê chừng chục cái bàn gỗ trong khá sạch sẽ . Trên tường có treo bảng giá từng loại món ăn nếu khách muốn chọn . Mì xào 4,5 tiền Euro , cơm gà 5,5 , cơm vịt chiên 7,5 . Ðại khái chừng hai chục loại món ăn . 

Viễn tay cầm chai rượu chát đỏ pinot noir (spätburgunder) rót ra ba ly :
- Mời hai chú .

Tôi không biết uống bia rượu nên chỉ nhâm nhấp một tí mà mặt đã đỏ bừng . 
- Cháu Viễn à ! Cháu học về điện , không đi làm nghề điện , mà lại ra nghề nhà hàng này vậy ?

Cháu Viễn tay quơ qua quơ lại vài cái mà chai rượu chát gần hết . Nó uống dữ thiệt nghe .
- Tại cháu không thích làm cho nhà nước hay công ty gì hết . Ở Ðức lương không cao như bên Mỹ chú ơi . Thuế lợi tức lại cao , mua hàng hóa thuế cũng cao . Chú biết bao nhiêu không ? Mười chín phần trăm .

Bên Hoa Kỳ tùy theo từng tiểu bang thuế hàng hóa có thể từ 8 đến 8,65 phần trăm . Có nơi đánh thuế trên thực phẩm . Tiểu bang Texas không đánh thuế trên thực phẩm . Chỉ có thức ăn ngay là chịu thuế . 

- Nhưng bên Ðức lại được phúc lợi về việc làm , về an sinh xã hội . Ði bác sĩ bệnh viện không phải trả đồng nào .
- Chú Anh nói đúng đó . Công nhân mình thuê nó đâu có dễ dàng mà đuổi nó được . Phải đóng thuế về y tế cho nó nè , đóng thuế bảo hiểm an sinh cho nó nè . Một năm được nghỉ bốn năm tuần có lương nè . 

Tôi nghe qua mấy cái " nè " của nó mà cũng thấy mệt .
- Chú biết không ? Năm ngoái cháu cho một người làm nghỉ . Mới làm được mấy tháng , hôm thì xin nghỉ bệnh khám răng , hôm thì nó biểu nó mệt , hôm thì nó biểu xe nó hư . Ðâu chừng vài tháng cháu phải lên sở an sinh để họ điều tra vụ việc cho cái người công nhân đó nghỉ việc .
- Cháu mướn cửa hàng này cộng với hai căn trên lầu chừng bao nhiêu ?
- Mười lăm ngàn Euro . Nó nằm ngay trung tâm phố nên giá rất cao .

Viễn nhìn mặt tôi có vẻ lừ đừ , nói :
- Thôi hai chú đi nghỉ sớm đi . Mai sáng cháu dẫn hai chú đi coi thành phố này .

Sáu giờ sáng chú Hi và tôi lò mò xuống tầng dưới và mở cửa tiệm để pha cà phê uống . Ðang tìm gói cà phê pha sẵn thì cháu Viễn mở cửa bước vô, nói :
- Hai chú dậy sớm vậy ! Cháu dẫn hai chú đi mua bánh mì mới nướng .

Các con đường trung tâm thành phố thay vì tráng nhựa , nó được lát bằng những viên đá cobblestone ram rám gồ ghề. Chúng tôi ghé chợ Renu . Chợ này không lớn lắm , độ chừng 1500 mét vuông . Trong bày bán đủ thứ . Ngay cạnh cửa ra vào có hàng bánh mì, bánh ngọt , phô mai đủ loại . Cháu Viễn hỏi chúng tôi thích loại nào . Anh Hi chọn loại bánh mì chừng gang tay có hạt mè .

- Tiệm cháu có gắn máy pha cà phê . Mình không phải làm gì hết . Thích loại nào , ấn nút một cái là xong . Hai chú thích loại nào latte, cappuccino, French style .
- Cho chú ly cà phê cappuccino .

Cà phê cappuccino sủi bọt vàng óng ánh thơm mùi sữa tươi . Bánh mì Ðức nướng mới ra lò ăn dòn và thơm ngon . Thích nhất là qua Ðức hay Pháp buổi sáng ăn bánh mì chấm cà phê sữa . 

- Tiệm cháu mấy giờ mở cửa ?
- Mười giờ chú . Khoảng chín giờ có nhân công tới sửa soạn trước . Bây giờ mới tám giờ , hôm nay thứ tư chợ trời mở . Cháu dắt hai chú đi coi cho biết .

Ði độ trăm thước một nhà thờ cổ sừng sững vươn cao với ngọn tháp nhọn . Tường có những xám đen chắc do nước mưa làm meo mốc . 

- Ðó là nhà thờ St. Lamberti chú ! 
- Sao họ không sơn phết lại cho tươi đẹp .
- Không chú ơi ! Người Ðức họ thích đồ cổ lắm .
- Hèn gì , chú có đọc một câu chuyện về một ông giáo sư người Ðức chuyên ngành khảo cổ . Ông này có vợ và hai người cũng ngót nghét trên sáu chục . Bà vợ ông ta có thuê một cô sen làm việc nhà mà cô này còn trẻ xinh đẹp . Gặp dịp vị giáo sư già thả dê và có lần ông ta hẹn cô người ở mười giờ đêm có mặt tại một phòng gần sân thượng . Cô người ở bèn mách lại cho bà chủ sự việc . Thế là bà chủ đến phòng đó nằm chờ sẵn . Ðến đêm ông giáo sư già mò vào phòng và tù tì làm liền . Xong xuôi ông ta hồ hỡi tự phê : " Thật là sảng khoái . Em thật ngon lành tươi mát không như bà vợ già của anh ." Bà vợ nghe xong nổi máu Hoạn Thư đạp cho ông ta một cái văng xuống giường rồi thét : " Ông ...ông là giáo sư ngành đồ cổ mà không phân biệt được cái nào là đồ cổ đồ mới à . "
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2017 09:02:40 bởi Tung Son >
Tung Son 16.09.2017 06:28:24 (permalink)
Chào quí bạn
Mấy hình to bự được lấy từ các trang mạng khác . Vì photobucket không upload được hình . Mấy hình nhỏ đước tải lên trong trang blogger của tôi .

Tung Son 19.09.2017 19:34:03 (permalink)
 




Sạp bán xúc xích , tôm cá , hoa trái và những miếng cá chiên rán .
Tung Son 02.10.2017 08:43:12 (permalink)
Một chuyến đi Đức 2017
Chuong 3

Ði bộ vài phút chúng tôi tới khu chợ trời Wochenmarkt Muenster  . Nơi đây được bày bán bên sân hông nhà thờ St. Paul Dome , và thường bán ngày thứ tư và thứ bảy . Ðúng như nghĩa của nó hàng hóa thực phẩm bày bán ngoài trời . Nhưng ở đây không bán đồ cũ , quần áo cũ giày dép cũ như bên Mỹ . Những gian hàng nhỏ bày biện những giỏ bông hoa tươi thắm , hồng , huệ , cúc , uất kim hương xanh vàng đủ loại . Có sạp bán nhiều thứ phô mai , có chỗ các thứ xúc xích dài ngắn đủ loại , và đặc biệt bày bán đồ biển , hầu hết là cá biển cá hồi , cá ngừ cá hồng , mực tôm v.v...
Cháu Viễn chỉ vô hàng bán cá , nói :- Hai chú ăn thử cá mòi herring chưa ?
Tôi gật đầu đáp lại :- Hồi đó cậu Còm cho cho ăn thử rồi , cầm nguyên con cá ngửa cổ lên trời và nuốt từ từ . Kỳ này không chơi nữa .- Thế thì ăn cá chiên vậy .
Cháu Viễn xì xào với người bán hàng một lát . - Chú biết không ? Mấy sạp này của người Hòa Lan . Tụi nó biết cả tiếng Ðức tiếng Pháp , tiếng Anh .
Nghe vậy tôi mừng quá hỏi người bán hàng :- Ở đây có bán ốc không ?
Ông bán cá lắc đầu . Tôi tưởng ông không hiểu , lấy ngón cái gập lại cong cong ra dáng con ốc nó bò .- Snail há ?
Cháu Viễn cười ha hà :- Ở đây tụi Ðức không biết ăn ốc , nên họ không bán . Muốn ăn thì chú phải qua Hoà Lan . Tuần sau đi biển Hoà Lan tha hồ mà ăn . Xong cá chiên rồi , hai chú ăn thử xem .
Những miếng cá lăn bột chiên vàng nâu óng ánh dầu , ăn cũng tàm tạm . Bột dòn nhưng cá có vị không được tươi lắm . Bên Mỹ tôi thường đi câu cá hay đi kéo cá cơm làm mồi . Cá cơm cắt đầu cắt đuôi đem tẩm bột chiên Tempura , nó vừa ngậy vừa dòn thơm ngon kèm theo với cọng xà lách rau thơm , chấm vào  nước mắm chua ngọt .
- Hai chú biết không ? Thành phố này nổi tiếng là có đông du học sinh nhất nhì nước Ðức . Vì thế các sinh viên đều sử dụng xe đạp làm phương tiện di chuyển . Nên đường phố nào cũng có đường trên vỉa hè dành riêng cho xe đạp chạy . Coi chừng nghe chú Anh . Chú lại dẫm vào đường đi của họ rồi . Có những thằng điên chạy nhanh lắm , nó đụng mình thì phiền lắm . 
Tôi cúi mặt nhìn chăm chú xuống mặt vỉa hè được lát bằng đá gạch . Ðường dành riêng cho xe đạp có màu nâu nhạt khác với vỉa hè xanh rêu nhạt màu .
- Thành phố này cứ mười năm một lần tổ chức triển lãm các công trình điêu khắc . Có nhiều nước tới tham gia . Như chẳng hạn góc phố đàng kia hình con giun hay con sâu cuộn quanh , góc phố đằng này trái táo mất một góc . - Thế có tượng ông cắt mắt không ?- Không chú , ở đây chỉ có mấy bà làm móng tay móng chân  .
Cách đây hơn mười năm , trên đường đi coi thành phố Bá linh , qua một tỉnh nhỏ nơi sinh quán của tổ sư lý thuyết cộng sản , Karl Max . Tôi hỏi cháu Cư lúc đó đang lái xe : " Cháu có biết nơi sinh của Các Mác không ? " Ðang bận lái xe nên Cư  không nghe rõ , trả lời : " Không chú , chỗ cháu ở không có cắt mắt , chỉ làm móng tay móng chân thôi ." 
Ông Các Mác nếu mà sống lại nghe ví mình ngang vai với mấy bà làm móng tay chắc buồn đời lắm .
Trưa thứ bảy 15 tháng 7 tất cả bà con họ hàng hai bên tụ tập tại một căn nhà mái ngói đỏ để làm lễ gia tiên . Bên phía  chú rể người Ðức chỉ dăm người , bên cô dâu người Việt rất đông . Sau lời giới thiệu chương trình buổi lễ cô dâu chú rể trong áo dài khăn đống vái lạy hình nội ngoại của cô dâu . 
Tôi khẽ nói với bà nhà tôi :- Hình như hổng có hình nội ngoại bên chú rể ? Bên đó họ Tin Lành nên kiêng cữ chăng ?
Sau đó là phần trao quà tặng cho cô dâu chú rể . Cháu  Oanh , bà mẹ vợ chú rể sau vài lời với con gái mình và nắm tai trái chú rể kéo xuống . Bà mẹ cao thước rưỡi còn chú rể gần thước tám nên chú rể có lẽ bị đau ráng cúi người xuống  .- Mày phải chăm sóc con gái tử tế nha , không được phụ bạc nó nhé ! Nghe chưa !
Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi dự đám cưới chưa bao giờ trông thấy cảnh hài hước như vậy . Ai nấy hai bên đàng trai đàng gái đều bật cười . Chú rể người Ðức trông có vẻ dễ tính , cười xuề xoà .
Tôi có người bạn thân sắp sửa làm sui gia với một gia đình người Việt khác . Chỉ vì ông sui gia bên đàng gái đòi thằng bạn tôi trong ngày cưới hỏi phải mặc áo dài khăn đống . Cô dâu chú rể muốn ăn mặc gì cũng được nhưng đòi hỏi sui gia mặc thế này thế kia . Thế là hai bên đổ vỡ , đám cưới không thành .
Khi ra ngoài trong lúc dùng bữa ăn trưa thân mật tôi nói mấy đứa cháu tôi :- Nói thật với mấy cháu . Ông Hít le mà sống lại , ổng không bằng lòng cái đám cưới này đâu !- Sao vậy chú ? Mắc mớ gì đến ổng .- Mắc mớ chứ , đây là đám cưới Việt Ðức . Mà ổng thì hổng thích con lai . - Vậy ổng kỳ thị quá .
Các bạn muốn biết nguyên nhân tại sao thì vô trang mạng lưới wikipedia tìm về cuộc đời của Hitler và sách viết của ông ta Mein Kempt vào năm 1925 .
Ðến hai giờ trưa chúng tôi lại lục tục chạy xe tới một nhà thờ Công giáo để làm lễ . Linh mục chủ tế là người Việt . Lúc ra ngoài mấy đứa cháu nói với tôi :- Cha này giảng hay quá , tụi cháu nghe xong muốn rớt nước mắt ra . Còn chú thì sao ? Hay không ?
Tôi từ tốn đáp lại :- Hay gì mà hay ! Chú nghe có hiểu đâu , ổng giảng bằng tiếng Ðức không .
Một biệt thự trong một trang trại rộng rãi xinh đẹp , cây cao bóng mát được thuê để dùng đãi khách hai bên đàng trai đàng gái . Nhà xây kiểu Victorian sơn trắng nổi bật sân cỏ xanh rì . Trước cửa chính ra vào một ban nhạc bỏ túi vài người đang chơi những nhạc khúc cổ điển . Bà con hai bên chờ tới phiên chụp hình lưu niệm . Trước giờ đám cưới bên chỗ tôi ở thường tổ chức trong nhà hàng ăn , chật chội và ồn ào . Nơi đây dù đông người chúng tôi vẫn cảm thấy thoái mải khi trò chuyện với nhau . Bao nhiêu năm mới gặp lại nhau , hàn huyên đủ chuyện trên trời dưới đất . Anh A chị B. buôn bán heo bò thì kể lại chuyện ngày xưa bị công an bộ đội rượt bắt thế nào . Cháu C. cháu D. đi vượt biên đường bộ đường biển ra sao . Rồi những chuyện đi làm buôn bán ở đất người từ Phần Lan, Ðan Mạch, Bỉ, Ðức , Na Uy , Mỹ, Anh v.v... 
Cháu Oanh mẹ cô dâu trong trang phục lễ cưới màu xanh lợt khi đi ngang qua trông thấy tôi, nói :- Chú chụp cho cháu một tấm . Nhớ chụp cho đẹp đó .
Lần này đi chơi xa tôi không mang theo máy ảnh Nikon D70 , mà dùng cái điện thoại Nexus 5X . Tuy nó bé nhưng lại tiện dụng vừa chụp được ảnh vừa có thể nói chuyện được lại lưu trữ được nhiều hình chụp . Trong hồ sơ lưu trữ ảnh tôi có sao lại những ảnh chụp hoa quả thú vật vào những năm 2004 , có khỉ đười ươi, dê , mận xoài vớ vẩn gì đó . Sau khi chụp xong hình cho cháu Oanh , nó hỏi lại :
- Cho cháu xem hình được ? Mấy ngày nay cháu lo cái đám cưới cho đứa con gái đầu lòng , mất ăn mất ngủ , chắc hình không đẹp lắm hả chú ?
Tôi hóm hỉnh trả lời :- Ðẹp chớ cháu ! Chú mà chụp hình thì số một số hai thế giới .
Nói xong tôi mở trang lưu trữ quét quét trên mặt cái điện thoại Nexus . Một hình con đười ươi đang nhe răng cười .- Nè ! Hình chụp cháu đây !- Chú này !
Thế là nó quay quả bỏ đi một mạch : " Hình này đâu phải ảnh cháu . Chắc là cô bố nhí của chú , cháu đi mách dì bây giờ ."

Tung Son 02.10.2017 08:59:53 (permalink)
Một chuyến qua Ðức 2017
Chương 4
Ở chơi vài ngày chúng tôi được vợ chồng cháu Oanh dẫn đi tới một trung tâm Outlet Mall Roermond gần biên giới Ðức Hoà Lan . Designer Outlet Roermond nằm trong tỉnh Limburg đông nam của Hòa Lan . Nếu từ biên giới Ðức thì mất mười phút lái xe , 30 phút nếu dùng xa lộ A52 từ Düsseldorf . Trung tâm này có trên 100 cửa tiệm chuyên bán quần áo thương hiệu , nữ trang Abro, Adidas, Aigner, Airfield, Arc'Teryx, Armani, Asia Cocos, Asics, Baldinini, Bally, Ben Sherman, Bench, Benetton, Bjorn Borg, Black & Decker, Bree, Bruno Banani, Bufkes, Burberry, Calida, Calvin Klein, Chris Vis, Church's, Clarks, Closed, Coach, Converse, D&G, Daniel Hechter, Ralph Lauren, Desigual, Diesel, Escada . Giày dép cao cấp như Nike , Adidas , Rebok, Guess , Designal . Nó còn là một trong những thương xá outlet lớn nhất Âu châu , có gần 200 thương hiệu nổi tiếng . Trong đó có nhà hàng , quán cà phê , chỗ vui chơi cho trẻ em và chỗ đậu xe ngoài trời miễn phí .
Texas có một trung tâm outlet tại thủ phủ Austin rất lớn như ở đây . Ðặc biệt nơi đây có thể nói tiếng Anh để mua bán hỏi giá cả . 
Ðến chiều chúng tôi đi về thành phố Düsseldorf . Thành phố này lớn hơn Muenster , và dĩ nhiên nhỏ hơn so với ba thành phố lớn nhất của Ðức . Berlin , Frankfurt và Hambug . Dọc theo đại lộ chính Königsallee của thành phố là các cửa hàng bán đồ hiệu . Có những quán ăn , cà phê bày biện trên vỉa hè với du khách vừa ăn uống ngắm cảnh vật xung quanh , tất cả tạo ra một nét đặc trưng độc đáo của châu Âu . Ðường Königsallee dài chừng một cây số nằm trong quận Stadtmitte .
Chúng tôi tất cả mười mấy người chia làm hai tốp . Ai muốn đi shopping thì đi theo các bà , còn mấy ông đựa vào lan can cạnh con kênh đứng tán dóc , ngắm thiên hạ qua lại trên phố . Giữa con đường chính là một con kênh nước cạn đóng rêu xanh được các cành tán của cây sồi , cây phong che phủ . Kênh đào này rộng chừng 30 mét dài 80 mét . 
 Chừng một giờ các bà đi trở ra xe để về nhà . Tôi nghe loáng thoáng của một ai đó nói :
- Mèn ơi ! Chị B. vô tiệm Chanel Boutique gì đó mua một lần hai cái giỏ xách tay của quí bà .
Tôi quay lại hỏi bà nhà tôi :- Thế bà có mua gì không ? Người ta mua hai thì mình mua một .
Bà nhà tôi nguýt xéo tôi rồi nói nhỏ :
- Ông biết bao nhiêu tiền Euro cho cái giỏ hiệu Chanel không ?- Cao lắm chừng vài trăm chớ bao nhiêu !- Nói giỡn chơi vậy ông . Năm ngàn Euro một cái giỏ hiệu Chanel , Louis Vouton . Mà bà chị đó mới trúng lô tô trăm ngàn đô .- Vậy tối nay anh Hi với tui cũng đi mua lô tô . Nếu mà trúng mua cho mỗi bà mười cái , thêm hai xe Lexus LS 430 nữa .- Ông nói thì nhớ giữ lời .
Tìm tòi trên nét , có những chiếc giỏ tay lên đến vài chục ngàn đô la . Ðắt nhất là giỏ Mouawad 1001 Nights Diamond Purse ba triệu tám Mỹ kim được ghi trong sách kỷ lục thế giới 2011 (Guinness World Records 2011) . Nó hình trái tim , được gắn hơn 4500 viên hột xoàn (105 màu vàng, 56 màu hồng và 4356 không màu) tổng cộng 381,92 carat . Ðứng thư nhì là giỏ Hermes Birkin hình chữ nhật có viền bạch kim và 2000 viên kim cương trị giá 2 triệu Mỹ kim .
Chiều tối về chúng tôi lại quây quần bên sân sau nhà bà chị vợ . Vẫn những khuôn mặt thân thương , các anh các chị các cháu người quen đây đó . Những đĩa gà luộc trắng phau bày biện trên hai cái bàn gỗ trông hấp dẫn bắt mắt .
Cô bạn gái mới quen của cháu Trung quê ở Bến Tre cầm tay bạn hỏi :- Anh ui ! Lại ăn gà nữa à !
Tôi đứng gần đó nghe được , bèn nói :- Người Bắc chúng tôi khi khách quí đến nhà thì đãi gà . Những con gà mái tơ này không mua ở ngoài chợ đâu mà do cậu út mua ở nông trại về làm thịt . Ngày xưa chúng tôi đi lính , khi về nhà thăm vợ con . Có người cứ hát trêu chọc : " Một chiều anh bước đi , em tiễn anh ra tận cuối đồi . Anh dặn rằng đừng làm gà đừng làm vịt ... em ơi "
Cháu Trung tiếp lời :- Nhưng khi anh về thì nhớ em ơi ! Hãy làm gà hãy làm vịt ... em ơi !(Lời người ra đi- TG Trần Hoàn)


Khách qua lại trên đường phố Königsallee

Giỏ Mouawad 1001 Nights Diamond
Hình lấy từ trên nét
Tung Son 26.10.2017 09:33:33 (permalink)

Một chuyến qua Ðức 2017
Chương 5
Sáng thứ tư 20/7  chúng tôi vào khoảng 30 người già trẻ lớn bé chia nhau lên mấy chiếc hơi để lên đường  qua Hoà Lan mò cua bắt ốc . Theo sự phân công của cháu Oanh , vợ chồng tôi cùng anh chị Hi lên xe van Mercedes do con trai anh Hi lái . Dù trên xe có hệ thống na vi ( viết tắt của navigation , bên Mỹ gọi là GPS) chỉ đường nhưng cháu Tài vẫn dùng GPS điện thoại di động riêng và cháu mở cái áp ( application) bằng tiếng Phần Lan chỉ đường . Ra tới xa lộ mạnh xe ai người ấy phóng đi . 
Theo bảng chỉ dẫn chúng tôi sẽ đi về hướng thành phố Düsseldorf , qua thành phố Venlo của Hòa Lan , qua thành phố Bruxelles của nước Bỉ và đi về miền biển phía tây nam của Hòa Lan . Khi đến thành phố Bruxelles thì bị kẹt xe  nên cháu Tài phải đi tìm đường vòng khác . Cháu Tài cùng gia đình anh chị Hi qua Phần Lan định cư năm 1990 và ở thành phố Helsinki . Cháu đã học xong master về điện , bây giờ gọi là thạc sĩ và có ý định lấy bằng tiến sĩ .
- Thế cháu tính làm luận án về cái gì vậy ?
Nó ngập ngừng một lát rồi nói :- Không biết cháu nói chú có hiểu không ? Nó hơi chuyên môn .
- Cháu cứ nói đi , chú có học về điện tử , chắc biết chút chút .
- À à , chú biết từ xưa đến nay đồ gia dụng trong nhà dùng điện AC xoay chiều . Cháu làm luận án về điện DC một chiều để xài cho tất cả đồ trong nhà .
- Chà ! Cái này mà được thì cả một sự thay đổi lớn cho toàn thể thế giới . Hiện giờ trên toàn cầu các nhà sản xuất xe hơi đang thiết kế các loại xe chạy bằng điện năng như hãng xe Tesla , hãng Ford sẽ cho ra những xe cơ khí nặng chạy bằng điện . Xưa chú quen một thằng bạn , hắn tính lấy luận án về cách trồng đậu xanh trên biển . Chú mới nói với nó là khi nào mày làm xong luận án đó thì cho tao mượn tao về cũng làm luận án nhưng với đề tài khác là Cách Trồng Ðậu Ðỏ Trên Biển .
Cháu Tài cười hề hề :- Chú làm xong rồi cho cháu mượn , cháu đổi thành Ðậu Ðen .
- Cháu giỏi như vậy sao cháu không qua Mỹ làm .
- Có mấy hãng Mỹ nó mời , nhưng bây giờ có gia đình nên ngại đi lắm chú . Bên này lương không cao , nhưng ở đâu thì quen đó . Các chương trình giáo dục từ mẫu giáo đến đại học đều miễn phí . Sướng không chú !
Anh Hi chợt chen vô :
- Ðúng vậy chú Anh , ngoài ra chính phủ  còn trợ cấp đầy đủ tiền mướn nhà , tiền điện tiền nước . Mỗi tháng mỗi người được 400 Euro mua thức ăn . 
- Vậy sống trong đất nước như vậy còn hơn là thiên đàng xã hội chủ nghĩa . Không làm mà vẫn hưởng lương . Em còn nhớ ngày xưa sống dưới chế độ bao cấp không biết cái ông nhạc sĩ nào sáng tác ra cái bản gì mà trẻ con thì cắp sách đến trường , ba mẹ  ra công trường thi đua sản xuất , ông nội bà nội già cả thì ra cánh đồng thi đua trồng bắp trồng khoai . Trên các báo đài ra rả khen quá sức hay , nhưng bà con quần chúng chửi quá : " Già cả như tụi tao còn bắt ra đồng trồng lúa trồng khoai . " Nhưng với trợ cấp như vậy đủ sống không ?
- Sao mà đủ chú ! Bên Phần Lan vật giá mắc mỏ lắm , thịt bò mấy chục Euro một kí , tôm cá cũng mắc . Mình dân Việt ăn toàn đồ Việt , rau muống rất đắt , bầu bí cũng đắt . Chị thỉnh thoảng qua Ðức mua một trái bí mấy chục Euro . 
Lòng tôi bỗng nỗi lên ân hận tiếc nuối . Giàn bí bà nhà tôi trồng cứ vài tuần ra  chục trái . Khệ nê mang biếu người này biếu người kia . Trái bí nó nhiều lông gai nhỏ bén nên cầm nó trên tay gai đâm đau lắm . Tôi đem cắt nhỏ trái bí xanh ra đem xay thành nước sinh tố uống giải khát . Một trái bí hai kí lô vắt được 2/3 lít . Ly sinh tố bí này đắt thật , 30 Mỹ kim . Giống bí xanh này đem nấu canh nếm ngọt , nước trong . 
Xe chạy vào những con tỉnh lộ  bé nhỏ và ngoằn ngoèo . Ở Hoà Lan miền biển Breskens các con đường ngả ba ngả tư ít có bảng stop ngừng . Thay vì đó là Turn About , tạm dịch là bùng binh nhỏ , xe cộ tới đó sẽ nhường cho xe khác bên trái , rồi mình rẽ phải đi theo vòng tròn và thoát ra . Dọc theo hai bên đường có những cánh đồng bắp xanh rì vượt cao hơn đầu người , có cánh đồng trồng lúa mạch lúa đã vàng ươm , củ cải đường xanh ngắt một màu . Xe chúng tôi đi vào một ngôi làng nghỉ mát , nơi đây có nhiều căn nhà xây  đơn giản không cầu kỳ như ở thành phố . Tuy nhiên mỗi nhà nghỉ đều có hàng rào cây bao bọc , có cây cao bóng mát . Có nhà trồng bông hồng , uất kim hương , bông bụp . Nhà nghỉ cháu Oanh mướn có năm phòng ngủ nho nhỏ , giá hai ngàn Euro cho ba ngày . Vì số người đông nên cháu Oanh phải mướn hai cái . 
Chú Hi và tôi không muốn làm phiền mấy bà vì ngáy to nên xung phong ra ngoài phòng khách . Nhà có xây thêm một patio rộng , phía trên là kính trong . Bà nhà tôi cứ nhìn cái patio này thì thích lắm , mùa đông mang hết cây kiểng cây bông vô hết , không sợ cây cảnh bị đông giá .
Thành phố Breskens là một thị tứ ngư cảng Westerschelde thuộc tỉnh Zeeland tây nam Hòa Lan . Dân số 4787 (năm 2010) . Nó nổi tiếng với Lễ Hội Cá Visserijfeesten (Fishery Festival) của tỉnh Zeeland . Sau khi con đường hầm Western Scheldt Tunnel gần  Terneuzen năm 2003 thì các phà chỉ dùng chuyên tải xe đạp và khách bộ hành . Hải đăng  ở đây là coi như là trong những hải đăng còn lại được xây dựng bằng gang thép . Nó được xây vào năm 1867 và trở thành một đài kỷ niệm cho du khách tham quan .
Sáng hôm sau tôi theo anh chị chồng cháu Oanh đi tản bộ dọc theo những con đường làng khu nghỉ mát . Cánh đồng lúa mạch vàng ngả nghiêng theo chiều gió trong ánh nắng ban mai . Bên cạnh đó là cánh đồng trồng củ cải đường với những lá cải xanh um . Nơi đây không có xe cộ qua lại nhiều , nhà cửa tuy nhỏ nhưng nằm riêng biệt , chung quanh có hàng rào che chở . Nhà xây không đồng nhất có cái tường bằng gạch đỏ nâu có cái sơn trắng . Mái nhà lúc đỏ lúc xám đen hay xám xanh . Tỉnh lỵ Breskens có lẽ là một nơi nghỉ hưu lý tưởng cho những người già có mức hưu bổng trung bình , nó gần biển có khí hậu ôn hòa , cảnh vật trông bắt mắt , không khí trong lành không nhiễm nhiều bụi xăng khói của xe cộ qua lại .
Tung Son 26.10.2017 09:41:39 (permalink)
Một chuyến qua Ðức 2017

Chương 6

Ðường hầm Western Scheldt được xây cất do nhiều công ty hỗn hợp Franki Construct, Heijmans, Royal BAM Group, Philipp Holzmann, TBI Beton- en Waterbouw Voormolen và  Wayss & Freytag . Nó được khánh thành 14 tháng ba năm 2003 , gồm hai ống được khoan bằng máy khoan đường hầm ( tunnel boring machine ). Mỗi ống chứa được hai tuyến đường , nhưng không có đường rìa . Cứ mỗi 250 mét , hai ống này được nối kết bằng một lối thông . Bình thường nó được khóa lại , nhưng trong trường hợp khẩn cấp , cửa này sẽ tự động mở khóa . Xe cộ bên tuyến trái sẽ bị tạm thời ngừng di động để khách bộ hành có thể băng qua đường hầm bên kia . Nó dài 6,6 km , có đường kính 11,3 mét . Ðộ cao là 4,3 mét và khúc sâu nhất chìm dưới dòng sông là 60 mét . 
 
Chừng hơn mười phút chúng tôi dừng xe lại tại một cầu mở để một con thuyền du lịch băng qua để ra biển khơi . Bên trái một dải cát xám kéo dài qua những ghềnh đá . Giờ đây nước thủy triều dâng cao . Trên bãi biển có ít người tắm . Ðoàn chúng tôi kéo qua một chỗ ít người , nơi đây bãi đá phủ đầy rong biển nâu dật dờ theo sóng . Thế là giăng lều trải những tấm bạt , mang thức ăn đồ uống chuẩn bị picnic ngoài trời . Chừng chục đứa cháu lớn bé cầm dây nhợ có cột miếng thịt sườn heo thảy tới thảy lui chen giữa những tảng đá trơn trượt . Những con cua biển ở đây chỉ to bằng con cáy ở Việt Nam . Khi chúng bám vào miếng thịt thì chúng tôi kéo từ từ vào gần bờ và dùng vợt hớt chúng lên cho vào thùng nhựa .
Bên dốc đá cháu Ðồng xách cây ghi ta ra ngồi gần đấy và cất giọng oanh vàng thỏ thẻ :-
Chiều nay em đi bắt cá ...
Tôi phụ họa theo :- Và nhớ đem giỏ theo bắt cua . Làm sao cho được kha khá về cho má nấu canh chua .
Thế là tất cả chúng tôi đồng ca thêm :- Ô kia con cua ! Mình đừng la lớn nó chun xuống hang . 
Một bà người Hoà Lan đi ngang trông thấy chúng tôi đang lò mò bắt cua hỏi bằng hai ba thứ tiếng :- Quí vị đi bắt cua bắt ghẹ ở đây có xin giấy phép không ?
Chúng tôi cứ gật đầu đại , dù rằng không có một ai có giấy phép câu cá bắt cua mò ốc .
 
Nước thủy triều rút dần lộ ra những tảng đá cùng những sợi rong biển . Cua còng bây giờ trốn mất biệt . Tuy vậy chúng tôi cũng bắt được hai thùng sô cua và không quên đổ đầy nước biển lên đầy sô .  Bây giờ nước rút xuống gần tới bãi cát , trên các tảng đá bám đầy những con ốc be bé như ốc gạo Việt Nam , vỏ chúng đen hơn và chúng tôi lọ mọ cũng được đầy một sô . Ngoài ra còn có loại hào (hà) bám chung quanh những tảng đá đó . Vì chưa có kinh nghiệm cạy hào nên chúng tôi bắt rất chậm . Vậy mà cũng đầy sô và mang lên trên bờ để các đầu bếp cho lên bếp than nướng hào ăn tại chỗ . 

Cháu Ðồng trông thấy tôi cầm miếng bánh mì chấm vô ly co ca (coke) bèn hỏi :- Chú ăn uống kiểu gì mà sao thấy khổ vậy ?
Tôi cười cười nói :- Qua Ðức được hơn tuần ăn toàn bánh mì trong người nóng quá nên miệng lở hết trơn . Ăn đâu được gì , ăn miếng chuối cũng xót . Cho nên chấm bánh mì vô nước cô la cho dễ nuốt . 
- Chị Oanh cháu hôm bữa đám cưới , chỉ cũng giống như chú . Có người biểu ăn lá cây lược vàng hết bệnh liền .- Ừ , để khi nào về nhà chú thử ăn xem sao .

Tuy vậy tôi cũng ráng ăn thử một miếng thịt hào nướng xem sao . Nó hơi mặn hơn so với hào sống trong cửa hàng đồ biển . Tuy nhiên nó thơm hơn và có hương vị đồ nướng khói .
 
Chiều đang xuống dần trên bãi biển cát xám đục . Hai ba người đầu đen bỗng xuất hiện , tay cầm sô tay cầm búa đầu nhọn và cái tô vít to . Họ bước dọc theo những tảng đá bám đầy rêu và không đầy một giờ họ đã được đầy hai sô hào . 
Tôi bước tới gần họ và hỏi thăm :- Chắc ông là người Việt Nam ? Người Hải Phòng ?
Ông ta ngước đầu lên , cười toe toét . - Ðúng vậy , các bác có hay lên đây chơi ?
Tôi lắc đầu :- Không , tôi từ bên Mỹ đến . Có người từ Canada , có người từ Phần Lan từ Ðức . Nhìn quí vị cạy những con hào sao khéo quá , hay đến đây bắt hả ?
Ông ta cười cười nói :- Dạ không , thỉnh thoảng thôi . Khi nào có khách đến chơi , chúng em mới mò đến đây bắt hào về đãi khách . Hình như các bác cũng đi mò cua bắt ốc thì phải . Thế các bác có mò được bào ngư không ?
Nghe vậy tôi rất ngạc nhiên hỏi lại :- Ở đây có à ! Chúng như thế nào ?

Cách đây một năm khi tôi xuống thành phố Houston thăm con gái đang học ở đấy , ghé vô một chợ H mart . Trong này có bày bán bào ngư sống . Chúng giống như những con sò hay ốc , chỉ to như hay giống như con chuột máy vi tính . 
Ông ta dắt chúng tôi xuống xem xét những tảng đá . - Ồ ! Chỗ này không có , à để xem có một con .
Ông ta chỉ vào một con bào ngư bé xíu , chỉ to bằng đồng xu Mỹ đang bám vào tảng đá . Tôi kể lại cho ông ta nghe một câu chuyện bắt bào ngư mới xảy ra  bên Mỹ .

Bên tiểu bang Oregon có những bờ biển đầy đá . Nước biển sâu và lạnh rất thích hợp cho loài sò ốc . Tuy vậy không hiểu sao dân Việt ta biết chỗ bèn chạy xe tới , xách thùng , mang đồ nghề tới mò bào ngư . Nào quần áo lặn , ống thở với bình dưỡng khí , rồi phải bơi lặn sâu hàng năm sáu mét để cạy nạy những con bào ngư bám chặt vào tảng đá chìm sâu dưới nước biển lạnh . Mày mò chừng vài tiếng họ được vài chục kí bào ngư và đang chuẩn bị xách bỏ vào cốp xe thì bỗng dưng xuất hiện hai ông Mỹ to con , bên hông áo phồng phồng ra cái gì tưà tựa như khẩu súng . 
Họ lên tiếng :- Các ông bắt bào ngư có giấy phép không ?

Mấy ông Việt nhỏ con sợ sệt đáp lại :- Dạ không , chúng em không có . Thế mua ở đâu vậy ?- Thì vô thành phố mà mua . Còn bây giờ các ông bắt bào ngư trái luật nên cái này sẽ bị tịch thu . Các ông đi tới dốc đá đằng kia , quay mặt ra biển . Khi nào chúng tôi cho phép mới được quay đầu lại . Nghe chưa !
Ðợi một lúc các ông Việt quay đầu lại thì họ đã lên xe tải nhỏ chạy mất dạng cùng với mấy thùng bào ngư mà họ vất vả bơi lặn mày mò dưới biển . Thế là công dã tràng xe cát biển đông .
Tôi hỏi ông người gốc Hải Phòng :- Thế ông có giấy phép bắt hào không ?
Họ đều toét miêng  ra cười hà hà .



Bãi biển Breskens và những con ốc gạo trên bàn ăn .
Tung Son 16.11.2017 19:31:20 (permalink)
Một chuyến qua Ðức 2017

Chương 7
 
Buổi tối chúng tôi quay trở về nhà nghỉ mát . Mấy bà mấy cô sửa soạn nấu ốc gạo và món bún riêu cua . Bên Mỹ bà nhà tôi hay nấu món bún riêu bằng tôm khô xay nhuyễn . Bún riêu cua còn tươi nên nước ngọt béo thơm tho . Ốc gạo tuy tươi nhưng bé quá khi luộc khêu nó ra chỉ to như hạt đậu xanh . Nếu như thay vì mấy ông Việt qua Âu châu trồng cỏ thì mang giống ốc bưu ốc hương qua đây gây giống thì hay biết mấy . 

Qua sáng sớm thứ bảy mấy đứa con anh chị Hi phải bay về Phần Lan nên có mấy cháu con chị Các chở thẳng ra phi trường Dussedorf và Frankfurt . Ðến trưa sắp xếp lại người để về Ðức . Vì thiếu tài xế nên tôi bị chỉ định lái xe . Dĩ nhiên tôi không rành đường , vả lại lái xe theo cháu Niêm chồng cháu Oanh dẫn đường . Ðồng thời tôi cũng mở cái áp ứng dụng trong điện thoại di động . Các bạn biết tự lái xe thì thoải mái , còn phải theo xe người khác lái thì mệt . Thứ nhất phải giữ khoảng cách bốn năm xe tùy theo tốc độ , thứ hai rồi phải canh chừng đừng cho xe khác chen vô giữa . 

Anh Hi ngồi ghế hành khách chỉ vào xe cháu Niêm nói :
- Chú phải chạy nhanh lên , theo sát với xe đó . Chú chạy xa như vậy thì coi chừng lạc .

Xa lộ bên Hòa Lan , Bỉ tốc độ tối đa cho phép là 130 km giờ nên cũng không khó khăn lắm . Ðược một lát cháu Oanh ngồi sau băng xe thắc mắc :
- Sao chú đổi tuyến đường lại phải quay đầu sang trái sang phải vậy ? Chú cứ việc ngó vào kiếng chiếu hậu cũng biết .

Tôi cũng gật đầu :
- Bên Mỹ hồi chú đi thi bằng lái , Mỹ nó dạy vậy đó . Hễ đổi len (lane) thì phải nghiêng cái đầu xem có xe bên cạnh hông hay không rồi mới đổi .

Chừng một lúc sau bà nhà tôi lên tiếng :
- Ông chạy xe kiểu gì mà cứ nhỏm đít lên vậy ?
- Thì ... tui xem cái xe dẫn đường chạy tới đâu rồi .

Khi xe sắp sửa vô gần thành phố Venlo của Hòa Lan bỗng dưng cái điện thoại tôi hết pin , nên bảng chỉ đường biến mất . Tôi vội vàng gọi cháu Oanh đang ngủ gà ngủ gật :
- Cháu Oanh ơi ! Bây giờ theo đường nào đây cháu ? Hướng bắc hay hướng nam ?

Hệ thống xa lộ bên Âu châu tương đối phức tạp , hễ chạy lạc là mất dấu luôn . Muốn quay đầu trở lại cũng mất cả tiếng đồng hồ . Bên Mỹ đi quá lối rẽ exit thì cứ chạy thẳng chừng mươi phút là có đường vòng chữ U quay xe lại . 

Cháu Oanh mở to mắt ra nhìn chung quanh .
- Ồ ! Không sao đâu chú , mình đang đi lòng vòng thành phố Venlo . Chú theo đường này ... rồi đường kia nè . Lần trước cháu ngồi xe con em dâu cũng đi từ Bỉ về Muenster . Ðang ngủ gật nó gọi giật cháu vậy hỏi : " Chị Oanh ơi ! Sao em chạy hoài mà hổng thấy tới Muenster vậy ? Cháu xem cái bảng chỉ đường đằng trước , giật mình nói : " Trời đất ! Em chạy gần tới thành phố Berlin rồi ! "

Từ thành phố Venlo tới Muenster chỉ mất gần hai giờ lái xe . Từ Muenster tới Berlin thêm năm tiếng nữa . Hèn gì chạy hoài mà không tới nhà .

- Mà chú Anh à ! Chú đổi qua tuyến đường bên trái xong , qua mặt xong là chú phải vô tuyến đường bên phải lại .
Tôi cười hà hà nói :
- Xưa chú lái thuyền vượt biên vừa là tài công vừa là thuyền trưởng . Bây giờ chú lái xe một tài công mà có đến bốn thuyền trưởng .

Bà nhà tôi ngồi đằng sau lên tiếng :
- Ông cứ lái xe đi thắc mắc làm gì .

Tôi mới kể lại một câu chuyện mới xảy ra bên Mỹ . Một cô vợ về nhà gặp ông chồng đang loay hoay sửa xe nói : " Anh ơi ! Xe của em sao nhiều nước quá ! " . Ông chồng mặt mày lem luốc nhớt xe gắt lên : " Em biết cái gì về ô tô . Nhớt xe còn chưa biết thay , làm sao em biết trong máy xe có nước ? Thế xe em đâu rồi ? . Dạ, nó đang nằm dưới đáy hồ . "

Thật tình mà nói lái xe trên xa lộ nước Ðức không thoải mái tí nào . Thứ nhất nó thường có hai tuyến , đường hơi nhỏ hơn bên Mỹ . Thứ hai muốn vượt xe trước phải qua tuyến bên trái , qua xe trước xong rồi phải quay xe vô tuyến phải vì có thể có xe đằng sau muốn qua mặt xe mình . Xa lộ Ðức không giới hạn tốc độ , khi mình muốn đổi qua tuyến trái , nhìn kiếng chiếu hậu cho cẩn thận rồi mới sang . Nếu không xe khác bên trái đang chạy tốc độ cao hơn sẽ ủi đít xe mình . Cho nên lái xe ra rồi lại chen vô làm tinh thần mệt mỏi . Ở bên Mỹ xa lộ có giới hạn tốc độ , bây giờ các xa lộ xuyên bang thường là 75 dặm một giờ (125 km) . Thường các xe tốc độ chạy chênh lệch không bao nhiêu , nên thích chạy tuyến nào thì cứ giữ tuyến đó , nếu gặp phải tên khùng nào muốn giữ khư khư tuyến trái thì mình chen vào tuyến phải mà qua mặt . Mặc dù trên xa lộ có bảng chỉ dẫn : " Left lane for passing only " , Tuyến đường bên trái chỉ dùng vượt qua .
Tung Son 07.05.2018 02:23:03 (permalink)
Một chuyến qua Ðức 2017

Chương 8

Nghỉ chơi được hai ba ngày chúng tôi lên đường qua Bỉ để thăm bà Thanh , dì vợ của tôi . Vì liệt nửa người , không tự lo cho bản thân nên dì được các con gởi vô một viện dưỡng lão gần nhà . Khi gặp các con cháu dì Thanh đôi khi lẫn lộn người này người kia . Lúc chúng tôi mới ghé vô viện dưỡng lão thì nhân viên y tế nơi đây dùng máy nâng cả người dì lên và đặt vào một chiếc xe lăn . Dì Thanh tuy thấp người nhưng hơi quá tải nên không ai bế dì được . Cách đây ba chục năm tôi có tranh luận với một đồng nghiệp người Mỹ vì hắn ta gởi bố anh ta vô viện dưỡng lão . Tôi nói anh ta là bất hiếu , không chịu phụng dưỡng đàng hoàng . Ở Mỹ vài chục năm mới hiểu ra tại sao họ lại làm vậy . Con cái người nào đều có gia đình có vợ con . Chồng vợ đi làm , con cái đi học . Nếu để bố mẹ già ở nhà trong khi con cái đi làm , nhỡ khi bố mẹ già bị té hay bị đột quị thì không ai đưa họ vào bệnh viện kịp thời . 

Tôi nói với bà nhà tôi :
- Tui cầu xin sao ngủ một giấc sáng đi luôn là sướng nhất . Chớ mà vô viện dưỡng lão , chiều chiều nhìn qua cửa kiếng trông về quê ngoại , nhớ về mấy con cháu , buồn lắm . 
- Ông hả ! Ðưa thẳng vô nghĩa trang luôn !
- Thôi mà em , đừng bỏ anh một mình ... trời lạnh lắm .

Chiều về chúng tôi ghé qua nhà cô em họ bà nhà tôi , con dì Thanh , Tuyết Lan . Nhà cô ta cách thành phố Bruxelles Bỉ không xa lắm . Ngày xưa chúng tôi có ghé qua đây nhà cô Lan có nuôi một hai con ngựa , giờ đây sân sau nhà vắng bóng chúng . Tuyết Lan ngậm ngùi kể lại :

- Em thì lấy ông chồng người Bỉ , bây giờ ảnh mất rồi, ảnh là chánh án ở quận này . Ảnh mê cưỡi ngựa lắm , dạo ấy em không biết làm gì bèn hỏi ổng tập tành cưỡi ngựa chơi . Ảnh nói nếu muốn học thì phải qua thời gian tập huấn . Các anh chị biết tập huấn là gì không ?

Tôi cười giã lã :
- Chắc tập leo lên leo xuống lưng ngựa , nhưng có khi nào quay mặt vô đuôi ngựa không ?

- Làm gì có chuyện đó . Bài học đầu tiên là đi hốt phân ngựa . Bài thứ hai là đi cạy phân ngựa nó dính cứng ngắt dưới bốn móng ngựa , kế tiếp là học cách chải lông ngựa rồi tắm rửa cho ngựa . Chưa hết đâu còn phải tập đóng móng cho nó .
- Vậy có khi nào nó giở chứng đá giò lái lung tung không ?
- Không có đâu , mình phải thân thiết với nó , vuốt ve nó , vỗ vỗ nó coi nó như con cháu mình thì mình mới đến gần nó được . 

- Vậy thời Thành Cát Tư Hãn các chiên binh Mông Cổ mỗi người hai ba con tuấn mã chắc phải săn sóc nó kỹ lắm . Và khi anh chàng Quách Tĩnh tặng cho Hoàng Dung con Hãn Huyết Ngân Câu ắt hẵn cô Hoàng Dung phải đi làm những công việc như cô phải không ?
- Cái đó thì em không biết . Ðến khi năm ngoái ông chồng em mất , em buồn quá nên bán ngựa đi .

Heo bò gà thì tôi biết giá cả bao nhiêu , nhưng về ngựa thì tôi mù tịt . 
- Chừng vài ngàn một con phải không dì Lan ?

- Nếu mua thì tuỳ loại , có con ngựa giống tốt thì vài trăm ngàn , thường một vài ngàn . Em bán hai con có bảy trăm Euro , tiếc quá biết làm sao . 

Nhìn qua sân sau tôi trông thấy có một cái hồ nuôi cá chép koi đang bơi lượn dưới hồ . Bên cạnh là một chú cá sấu giả đang há mõm nằm phơi nắng , phía trên là một tấm lưới ni lông phủ trên cao .

- Giăng lưới làm gì vậy ?

Dì Lan cười toe toét nói :
- Mới đầu ông chồng em mua con cá sấu giả để hù mấy con cò xuống gắp cá ăn trộm của em , nhưng mấy con cò khôn lắm , nó biết là cá sấu nộm nên chúng tự nhiên mò xuống bắt cá em , nên em mới mua lưới về giăng không cho chúng xuống . 

Cạnh bên lò sưởi có hai con chó chihuahua nằm chèo queo trong cái ghế có nệm . Giống chó tuy nhỏ con nhưng miệng chúng sủa to lắm . 
- Hai con này sao nó ngoan thế , nhà tôi cũng có hai con nhưng khách đến nhà cứ sủa hoài biểu thế nào cũng không im . 
- Thì mình phải biết cách huấn luyện chúng chớ . Tập cho chúng khi nào muốn đi vệ sinh , khi nào muốn ăn muốn uống . Dạo ấy ông chồng em đột quị té ngã ngoài sân . Chiều tối khi về nhà em mới hay , em tá hỏa gọi cho xe cứu thương tới cứu cấp mà làm sao cứ gọi cho sở thú y . 

"- Cục cưng của tao bị đột quị rồi , té ngã nằm dưới đất rồi , các ông mau mau tới .
- Xin lỗi bà , làm sao bà biết cục cưng của bà bị đột quị . Tôi làm nghề này bao năm chưa hề nghe chó bị đột quị .
- Không phải chó cưng của tôi mà là ông chồng của tôi .
- Xin lỗi bà , bà gọi lộn số rồi . Ðây là sở thú y , clinique pour animaux ."

Anh biết không , đến khi cảnh sát cứu thương đến . họ khiêng ổng qua cái đường hẻm bên hông nhà . Họ rào hết chung quanh nhà , cấm tất cả mọi người ra vô nhà , kể cả em . Hai ba giờ sau em muốn đi vệ sinh trong nhà , phải có nữ cảnh sát bám sát em như thể mình là tội phạm vậy . Ðến khi tụi pháp y xong cuộc điều tra , họ nói là chồng em bị đột quị chớ không phải bị ám sát .

- Sao họ hay vậy ?
- Thì đó là nghề của họ . Họ nói là khi ông chồng em ra sân lúc năm giờ chiều lên cơn đột quị , té ngã như vầy . Ðầu đập xuống đất như vầy , gọng kính bể ra sao , tư thế tay xoải dài ra sao . Lúc đó họ lột áo quần ra , mổ ra để nghiệm thi . Về sau này hai con chó này nhất quyết không đi qua cái hẻm bê hông nhà , em cũng không biết tại sao . Thôi bây giờ em mời anh chị ăn tối rồi mình đi xuống phố .

Gần tám giờ chiều chúng tôi ngồi xe Toyota Sequoi của dì Lan . 
- Chiếc này tuy cũ nhưng khỏe lắm . 

Tôi không biết cái xe cũ mà khỏe để làm gì . Xăng bên Âu châu cỡ 1,4 Euro một lít , xe này to khổng lồ mỗi lần đổ xăng cũng gần trăm Mỹ kim .

- Anh chị biết không ông chồng em mua xe này để kéo cái chuồng ngựa . Xin lỗi các anh chị nhé , từ nãy giờ em đi lòng vòng kiếm đường xuống phố cả nửa giờ vì đây là lần thứ hai em chở khách tham quan thành phố . 
- Vậy lần trước là hồi nào ?
- Ùm ùm ... là năm 1985 là ba chục năm rồi . Cậu em bên Ðan Mạch qua chơi , em chở cậu đi chơi cho biết .

Từ xa tôi thấy một cảnh quan nổi bật trên nền trời hoàng hôn . Một kiến trúc hình dạng một nguyên tử Atomium có chín dương điện tử chạy quanh . Ðây là một đài kỷ niệm tiêu biểu của nước Bỉ , được khánh thành năm 1958 trong hội chợ Expo 1958 . Bây giờ nó trở thành bảo tàng viện , cao 102 mét , được nối kết bằng chín trái cầu thép không rỉ . Nó tượng trưng cho nguyên tử sắt (unit cell of Iron crystal) phóng đại 165 triệu lần . Những trái cầu đường kính 18 mét này liên kết bằng những trục thép 3 mét ngang dọc để có thể tham quan năm trái cầu khác mà trong đó trưng bày triễn lãm exhibit và public spaces . Bên trong có cả thang bậc , thang tự động và thang máy cho trục thẳng đứng trung tâm . 

Vì trời tối quá 6 giờ chiều nên đài kỹ niệm này không mở cửa cho khách thăm viếng . Chúng tôi lại đi lòng vòng thành phố , băng qua con kênh đào Senne .

Dì Lan ngừng xe bên một bờ kênh , nói :
- Mình đậu xe ở đây rồi đi bộ vào trung tâm phố , bên trong xe không được vào .

Ði ngang con đường tôi không nhớ tên qua những quán ăn của dân Trung Ðông , mùi dê nướng bay tỏa ra cả ngoài đường . Có những tiệm cà phê quán ăn đông khách ngồi bên vỉa hè . Qua vài con đường nhỏ , một quan cảnh đẹp rực rỡ ánh đèn vàng một góc phố . Một quảng trường rộng , Grand Place Square có lẽ nhỏ hơn sân bóng đá đầy các khách du lịch đang ngắm nghía hay đang chụp selfie (tự chụp ảnh) . Chung quanh là bốn toà dinh thự cao opulent guild houses , hai tòa editfices và thị sảnh thành phố Bruxelles , tất cả phủ đầy những ngọn đèn vàng sáng rực rỡ tạo nên một cảnh đẹp như thiên đàng nơi hạ giới . Nơi đây được UNESCO công nhận là World Heritage Merit năm 1998 . (Di sản Thế Giới )

Nhưng dù có ở thiên đàng hạ giới đẹp cách mấy , chúng tôi cũng phải trở về nhà để ngủ nghỉ , sáng sớm mai bốn giờ sáng phải lên đường đi thành phố Paris , nước Pháp .
Tung Son 07.05.2018 02:47:23 (permalink)

Ao cá chép với con cá sấu nộm 

Kiến trúc Nguyên Tử Sắt 

Grand Palace Squares
Tung Son 22.05.2021 03:48:02 (permalink)
Chương 9

Paris cũng vậy thôi

Chúng tôi mười mấy người chia ra ngủ đâu đó trong nhà . Ba giờ sáng tôi mò dậy sớm tìm cà phê uống . Thế là cả nhà thức giấc cùng nhau làm vệ sinh cá nhân và chuẩn bị hành trang lên đường sang Pháp .

Xe cháu Nghi lái đi trước và tôi cứ lẽo đẽo theo sau . Xa lộ bên Pháp tốc độ giới hạn cho phép là 130 cây số một giờ nên lái xe không cảm thấy mệt . Dọc theo đường cao tốc A 19 hay A20 gì đó những ngọn đèn đường vàng cao ngất chiếu sáng rõ ràng con đường trước mặt . Có lẽ chỉ có những con đường cao tốc ở Bỉ mới trang bị những ngọn đèn đường cao . Khi trời ló dạng hai bên đường là những cánh đồng lúa mì chạy dài ngút ngàn , vài ngôi thánh đường mái đỏ với tháp chuông cao . Bên Ðức và Bỉ thường thấy những cánh đồng trồng bắp , riêng ở Pháp chỉ toàn là những cánh đồng lúa mì . Có lẽ họ trồng những thứ hoa quả khác mà ở một nơi nào đó tôi không được biết chăng . Sông ngòi bên đây không thấy nhiều như ở Việt Nam , dù rằng trời hay mưa phùn , cứ một hai ngày lại mưa lất phất .

Khi vào gần đến thủ đô Paris xe cộ trở nên đông đúc, những chiếc xe hơi lớn bé đều chen chúc nhau qua các con đường chật hẹp . Chúng tôi cho xe vô một bãi đậu xe ngầm dưới lòng đất và bước lên mặt đường mà không ghi chép những gì xung quanh . Tuy vậy tôi lấy cái điện thoại di động ra chụp hình khung cảnh chung quanh . Một toà nhà xây kiểu trúc La mã với những cột chống có sọc . Xen kẽ các cột là các ông thánh bà thánh chắp hai tay ngước mặt lên trời cao .

Sáng nay trời mưa lất phất , chúng tôi chạy núp vào một quầy bán sách , lịch và vé xe buýt . Ðây là một trạm xe tour chở hành khách đi tham quan thành phố Paris . Trạm đầu tiên là Khải Hoàn Môn đứng trơ trọi trên một khoảng đất trống rộng rãi . Du khách rải rác đâu đó chụp hình kỷ niệm . Kế tiếp là bảo tàng Loudre với ngọn tháp thủy tinh lung linh trong ánh nắng ban mai . Chung quanh là ba dãy nhà cao với kiến trúc thời Phục Hưng . Ở đây các vách mặt tiền các tượng đá ông tây bà đầm nghiêm chỉnh ngó thiên hạ đang lu bu dưới đất . Hôm đó là ngày thứ ba trong tuần nên bảo tàng viện Loudre đóng cửa .

Nhà thờ Ðức Bà vẫn dáng uy nghiêm như thuở nào , nhưng lần này trên sân trước nhà thờ đầy đặc du khách . Thỉnh thoảng vài ông cảnh sát Pháp súng trường tự động tay trong tay , với mắt ngó ngang ngó dọc như thể đang tìm kẻ khủng bố . Vài người trong nhóm chúng tôi rủ vợ chồng tôi xuống dưới hầm nhà thờ xem các cổ vật .

Bà nhà tôi lắc đầu :

- Tui coi rồi , hổng đi xem nữa .

Mặc dù tôi cũng muốn xem dưới đó là cái chi dưới đó , nhưng nghe bà nhà tôi nói vậy nên thôi . Trong khi chờ đợi nhóm còn lại đi lòng vòng chung quanh nhà thờ và chun vô mấy cái quán bán đồ kỷ niệm .

Chúng tôi gặp một gia đình người Việt . Cháu Oanh hỏi thăm nơi nào có bán thức ăn Việt .

- Tới cái quán Bún bò đường Rose đó đi . Bún bò Huế cực ngon .

- Còn phở thì sao ?

- Cực ngon luôn , cực chất .

Chừng nửa giờ sau đó tất cả chúng tôi tụ họp lại và quyết định tới cái quán cực chất cực ngon đó .

- Chắc mình phải đi bộ qua hướng kia , chớ ở ngay nhà thờ Ðức Bà khó đón xe tắc xi lắm .

Chúng tôi đi lòng vòng qua hết đường này tới đường kia và nhờ hệ thống định vị của cái điện thoại thông minh nên chừng một giờ sau đã tới đường Rose . Ngay góc đường là một quán phở mùi hương tỏa ra khắp xung quanh . Thực khách đa số là đầu đen ngồi chật cả quán . Tuy vậy chúng tôi lại mò tới cái quán có tên Bún Bò cực ngon như hai vợ chồng du khách người Việt quảng cáo .

Trong quán không một thực khách ngoài trừ vài cô cậu hầu bàn đang tám chuyện . Chúng tôi mười mấy người chia ra hai ba cái bàn và gọi món phở . Tôi không hiểu sao , cái họ nhà tôi đi chơi xa là cứ hay gọi món phở bò , dù rằng mới ăn phở nhà dì Lan tối qua . Riêng tôi không bao giờ gọi món phở ở một nơi xa lạ nên gọi cơm trứng chiên . Cậu hầu bàn là một người Tàu biết nói tiếng Việt lơ lớ . Ðám chúng tôi không ai biết nói tiếng Pháp vì chúng tôi từ Mỹ , Canada , Ðức, Phần Lan đến . Nên sau một lúc nói tiếng Việt bằng tay cả hai bên đều hỉ hả vui vẻ . Cuối cùng các món phở được mang ra và tất cả mọi người ăn thử vài miếng đều lắc đầu chê dở . Riêng tôi thì món cơm trứng chiên ăn được vì đều có mùi vị giống nhau , từ Việt Nam sang Tàu tới Mỹ , Canada , Ðức Pháp đều y hệt nhau .

Theo chương trình tham quan do cháu Oanh đưa ra thì chúng tôi còn vài nơi đi coi , nhưng có lẽ đói bụng nên cháu Oanh lại hỏi thăm chỗ nào bán bánh mì thịt nguội .

- Dzậy mấy nị phải tới quận 13 . Ra đầu đường đằng kia đón xe buýt số 123 đi dìa hướng bắc vài cây số , xuống rồi chuyển qua xe buýt 456 ...

Thế là chúng tôi lò mò ra đầu đường tìm xe buýt có mang số 123 . Ðang đứng lớ ngớ bỗng chúng tôi trông thấy một thiếu phụ sồn sồn , hỏi thăm ra thì bà ta cũng là người Việt . Bà ta học trường Marie Curie ở Sài Gòn và vì có quốc tịch Pháp nên sau 1975 bà ta cùng gia đình qua Pháp định cư .

- Thôi vầy nhé , chiều nay tôi cũng rãnh rỗi nên muốn hướng dẫn các anh chị qua quận 13 kiếm bánh mì thịt nguội ăn . Mình phải đi chuyến buýt này nè .

Sau khi đổi hai ba lần chuyến xe buýt cuối cùng chúng tôi cũng tới được quận 13 . Qua vài bậc thang , qua vài cái bin đinh chúng tôi tới một quán bán bánh mì nho nhỏ nằm khuất trong một thương xá nhỏ .

Tôi hỏi chuyện bà ta và cám ơn lòng tốt của bà .

- Cám ơn chị rất nhiều vì có lòng " Tiễn Phật đến tận Tây phương . "

Khi kiểm điểm lại số người trong đoàn chúng tôi thấy thiếu anh Hi . Từ trạm xe điện trở lại tiệm bán bánh mì cũng vài trăm mét , mà nó lại lòng vòng lên xuống các bậc thang . Anh ta từ Phần Lan sang , không biết tiếng Anh, Pháp hay Ðức . Thấy vậy cháu Nghi vội vàng quay trở lại đi tìm ông chú . Chừng nửa tiếng sau hai chú cháu đã xuất hiện tại trạm xe điện . Trông thấy tôi , anh Hi mặt cau có nói : " Hồi nãy trước khi đi vệ sinh tôi có dặn chú dì là chờ tôi , sao dè lại bỏ lại tôi . Nhỡ tôi đi lạc ở thành phố này thì sao ! "

Tôi vội vàng nói lời xin lỗi . Cách đây không lâu anh Hi có kể chuyện anh ta khi bé mới năm tuổi bị lạc bố mẹ . Thế là anh ta lang thang ở khu chợ Thủ Ðức hồi năm 1955 . May anh ta gặp được hai bác tôi thương , mang về nhận làm con nuôi . Giá như tôi thì tôi không nổi nóng như vậy vì dù sao tôi cũng biết vò vẽ vài tiếng Mỹ , có thể hỏi thăm đường về . Cùng lắm thì kiếm một tấm cạt tông đề vài chữ vào : " Homeless need money to go home ."

Chúng tôi xuống đường hầm và đi vào xe điện chạy về trung tâm thành phố . Bản đồ của hệ thống xe buýt khác với sơ đồ hệ thống đường xe điện ngầm . Xe cứ đi ngang nhiều trạm lên xuống mà tôi không thấy tên cái trạm xe tour bus . Cuối cùng tôi phải hỏi thăm một bà Pháp bán vé mới tìm đúng chỗ . Ðó là trạm Madeleine . Khi ngoi đầu lên mặt đất , tôi mừng rỡ khi nhìn thấy cái toà nhà có mấy ông thánh bà thánh đang nhìn trời cầu kinh . Vậy là chúng tôi tìm được chỗ đậu xe để lấy xe chạy nước Ðức .

Chín giờ tối chúng tôi theo nhau trở lại xa lộ về nước Ðức để lại sau lưng những ánh đèn rực rỡ của kinh thành Paris .



Một góc phố Paris



Sông Sein nước chảy lờ đờ

Tung Sơn ngày 28 tháng 2 năm 2018
Tung Son 22.05.2021 03:54:07 (permalink)
Sơn Tinh Thủy Tinh

TG: Tung Son

Câu chuyện cổ tích này của người Việt không biết có thật hay không , nhưng nó phản ánh một phần nào của trận đại hồng thủy khủng khiếp cho toàn thể nhân loại . Ðược ghi chép trong Kinh Thánh , sách Sáng Thế Ký vào đời ông Noah .

Khi ấy ông ta được Thượng Ðế báo cho biết trước sẽ có trận lụt lớn , nên ông ta cùng các con đóng một con thuyền lớn trên đó chở đầy thú vật và thảo mộc . Ông ta cùng bà vợ với ba đứa con trai cùng ba con dâu , tổng cộng tám người lênh đênh trên biển cả 40 ngày . ( theo người Do Thái số 40 có nghĩa là nhiều lắm)



Sau đó khi nước cạn dần con tàu Noah đã đáp trên một đỉnh núi Ararat thuộc Thổ Nhĩ Kỳ . Không biết có một trùng hợp hay không , tám người trên chiếc tàu đó được người Trung Hoa viết lại là :

Thuyền + tám + người = con tàu

[<font]船

Câu chuyện này trận Đại Hồng thủy được kể lại trong các truyền thuyết của nhiều nền văn hóa khác nhau trên thế giới . Từ Việt Nam , Trung Hoa , Ấn độ cho đến các nước xa như Hi lạp , Ba Tư , Nhật Bản , các nước Quốc Đảo , hầu như trong tất cả các nền văn minh cổ đại ở dạng này hay dạng khác đều có những truyền thuyết về Đại Họa, nói về Noah, Hoa, Noa, Nu Ya v.v... Một sự tích lịch sử, qua nhiều đời kể đi kể lại, sẽ biến thành truyền thuyết. Ngày nay, người ta nghe những câu chuyện về Đại Hồng Thủy, Con tàu Noah giống như nghe một câu chuyện cổ tích đầy thú vị mà không nghĩ rằng nó thật sự tồn tại .

Câu chuyện này được các dân tộc miêu tả một cách khác nhau đôi chút . Trong đó truyện Sơn Tinh Thủy Tinh được truyền tụng là ngày xưa đời vua Hùng Vương thứ 18 có cô công chúa Mị Nương đến tuổi lấy chồng và có hai chàng Sơn Tinh Thủy Tinh tới thi tài . Ai thắng thì lấy được cô nàng . Sau đó Sơn Tinh thắng nên Thủy Tinh nổi giận dâng nước tràn cao , và Sơn Tinh cũng làm bùa phép làm núi dâng cao , đại khái là vậy.
.
Mấy ngàn năm sau vào thời mạt độ , con cháu hậu duệ của Thủy Tinh là Thủy Ðiện làm càn , không hề báo trước cho người dân ở dưới các vùng thấp, tháo toang các cổng của các đập nước thủy điện . Hệ quả là con cháu của Sơn Tinh là Sơn Trạch sinh sống ở các làng mạc miền dưới bị sóng nước cuốn trôi , từ nhà cửa trâu bò vườn tược đều trôi sông sành sạch , sạch trơn ( Sơn Trạch nói lái là Sạch Trơn ) .

Giờ đây con cháu hậu duệ của Thủy Tinh đã đánh bại con cháu của Sơn Tinh . Có lẽ trang sử sẽ được viết lại .

Nga`y 22/7/2018
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 12 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 170 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9