Một chuyến qua Ðức 2017
Chương 8
Nghỉ chơi được hai ba ngày chúng tôi lên đường qua Bỉ để thăm bà Thanh , dì vợ của tôi . Vì liệt nửa người , không tự lo cho bản thân nên dì được các con gởi vô một viện dưỡng lão gần nhà . Khi gặp các con cháu dì Thanh đôi khi lẫn lộn người này người kia . Lúc chúng tôi mới ghé vô viện dưỡng lão thì nhân viên y tế nơi đây dùng máy nâng cả người dì lên và đặt vào một chiếc xe lăn . Dì Thanh tuy thấp người nhưng hơi quá tải nên không ai bế dì được . Cách đây ba chục năm tôi có tranh luận với một đồng nghiệp người Mỹ vì hắn ta gởi bố anh ta vô viện dưỡng lão . Tôi nói anh ta là bất hiếu , không chịu phụng dưỡng đàng hoàng . Ở Mỹ vài chục năm mới hiểu ra tại sao họ lại làm vậy . Con cái người nào đều có gia đình có vợ con . Chồng vợ đi làm , con cái đi học . Nếu để bố mẹ già ở nhà trong khi con cái đi làm , nhỡ khi bố mẹ già bị té hay bị đột quị thì không ai đưa họ vào bệnh viện kịp thời .
Tôi nói với bà nhà tôi :
- Tui cầu xin sao ngủ một giấc sáng đi luôn là sướng nhất . Chớ mà vô viện dưỡng lão , chiều chiều nhìn qua cửa kiếng trông về quê ngoại , nhớ về mấy con cháu , buồn lắm .
- Ông hả ! Ðưa thẳng vô nghĩa trang luôn !
- Thôi mà em , đừng bỏ anh một mình ... trời lạnh lắm .
Chiều về chúng tôi ghé qua nhà cô em họ bà nhà tôi , con dì Thanh , Tuyết Lan . Nhà cô ta cách thành phố Bruxelles Bỉ không xa lắm . Ngày xưa chúng tôi có ghé qua đây nhà cô Lan có nuôi một hai con ngựa , giờ đây sân sau nhà vắng bóng chúng . Tuyết Lan ngậm ngùi kể lại :
- Em thì lấy ông chồng người Bỉ , bây giờ ảnh mất rồi, ảnh là chánh án ở quận này . Ảnh mê cưỡi ngựa lắm , dạo ấy em không biết làm gì bèn hỏi ổng tập tành cưỡi ngựa chơi . Ảnh nói nếu muốn học thì phải qua thời gian tập huấn . Các anh chị biết tập huấn là gì không ?
Tôi cười giã lã :
- Chắc tập leo lên leo xuống lưng ngựa , nhưng có khi nào quay mặt vô đuôi ngựa không ?
- Làm gì có chuyện đó . Bài học đầu tiên là đi hốt phân ngựa . Bài thứ hai là đi cạy phân ngựa nó dính cứng ngắt dưới bốn móng ngựa , kế tiếp là học cách chải lông ngựa rồi tắm rửa cho ngựa . Chưa hết đâu còn phải tập đóng móng cho nó .
- Vậy có khi nào nó giở chứng đá giò lái lung tung không ?
- Không có đâu , mình phải thân thiết với nó , vuốt ve nó , vỗ vỗ nó coi nó như con cháu mình thì mình mới đến gần nó được .
- Vậy thời Thành Cát Tư Hãn các chiên binh Mông Cổ mỗi người hai ba con tuấn mã chắc phải săn sóc nó kỹ lắm . Và khi anh chàng Quách Tĩnh tặng cho Hoàng Dung con Hãn Huyết Ngân Câu ắt hẵn cô Hoàng Dung phải đi làm những công việc như cô phải không ?
- Cái đó thì em không biết . Ðến khi năm ngoái ông chồng em mất , em buồn quá nên bán ngựa đi .
Heo bò gà thì tôi biết giá cả bao nhiêu , nhưng về ngựa thì tôi mù tịt .
- Chừng vài ngàn một con phải không dì Lan ?
- Nếu mua thì tuỳ loại , có con ngựa giống tốt thì vài trăm ngàn , thường một vài ngàn . Em bán hai con có bảy trăm Euro , tiếc quá biết làm sao .
Nhìn qua sân sau tôi trông thấy có một cái hồ nuôi cá chép koi đang bơi lượn dưới hồ . Bên cạnh là một chú cá sấu giả đang há mõm nằm phơi nắng , phía trên là một tấm lưới ni lông phủ trên cao .
- Giăng lưới làm gì vậy ?
Dì Lan cười toe toét nói :
- Mới đầu ông chồng em mua con cá sấu giả để hù mấy con cò xuống gắp cá ăn trộm của em , nhưng mấy con cò khôn lắm , nó biết là cá sấu nộm nên chúng tự nhiên mò xuống bắt cá em , nên em mới mua lưới về giăng không cho chúng xuống .
Cạnh bên lò sưởi có hai con chó chihuahua nằm chèo queo trong cái ghế có nệm . Giống chó tuy nhỏ con nhưng miệng chúng sủa to lắm .
- Hai con này sao nó ngoan thế , nhà tôi cũng có hai con nhưng khách đến nhà cứ sủa hoài biểu thế nào cũng không im .
- Thì mình phải biết cách huấn luyện chúng chớ . Tập cho chúng khi nào muốn đi vệ sinh , khi nào muốn ăn muốn uống . Dạo ấy ông chồng em đột quị té ngã ngoài sân . Chiều tối khi về nhà em mới hay , em tá hỏa gọi cho xe cứu thương tới cứu cấp mà làm sao cứ gọi cho sở thú y .
"- Cục cưng của tao bị đột quị rồi , té ngã nằm dưới đất rồi , các ông mau mau tới .
- Xin lỗi bà , làm sao bà biết cục cưng của bà bị đột quị . Tôi làm nghề này bao năm chưa hề nghe chó bị đột quị .
- Không phải chó cưng của tôi mà là ông chồng của tôi .
- Xin lỗi bà , bà gọi lộn số rồi . Ðây là sở thú y , clinique pour animaux ."
Anh biết không , đến khi cảnh sát cứu thương đến . họ khiêng ổng qua cái đường hẻm bên hông nhà . Họ rào hết chung quanh nhà , cấm tất cả mọi người ra vô nhà , kể cả em . Hai ba giờ sau em muốn đi vệ sinh trong nhà , phải có nữ cảnh sát bám sát em như thể mình là tội phạm vậy . Ðến khi tụi pháp y xong cuộc điều tra , họ nói là chồng em bị đột quị chớ không phải bị ám sát .
- Sao họ hay vậy ?
- Thì đó là nghề của họ . Họ nói là khi ông chồng em ra sân lúc năm giờ chiều lên cơn đột quị , té ngã như vầy . Ðầu đập xuống đất như vầy , gọng kính bể ra sao , tư thế tay xoải dài ra sao . Lúc đó họ lột áo quần ra , mổ ra để nghiệm thi . Về sau này hai con chó này nhất quyết không đi qua cái hẻm bê hông nhà , em cũng không biết tại sao . Thôi bây giờ em mời anh chị ăn tối rồi mình đi xuống phố .
Gần tám giờ chiều chúng tôi ngồi xe Toyota Sequoi của dì Lan .
- Chiếc này tuy cũ nhưng khỏe lắm .
Tôi không biết cái xe cũ mà khỏe để làm gì . Xăng bên Âu châu cỡ 1,4 Euro một lít , xe này to khổng lồ mỗi lần đổ xăng cũng gần trăm Mỹ kim .
- Anh chị biết không ông chồng em mua xe này để kéo cái chuồng ngựa . Xin lỗi các anh chị nhé , từ nãy giờ em đi lòng vòng kiếm đường xuống phố cả nửa giờ vì đây là lần thứ hai em chở khách tham quan thành phố .
- Vậy lần trước là hồi nào ?
- Ùm ùm ... là năm 1985 là ba chục năm rồi . Cậu em bên Ðan Mạch qua chơi , em chở cậu đi chơi cho biết .
Từ xa tôi thấy một cảnh quan nổi bật trên nền trời hoàng hôn . Một kiến trúc hình dạng một nguyên tử Atomium có chín dương điện tử chạy quanh . Ðây là một đài kỷ niệm tiêu biểu của nước Bỉ , được khánh thành năm 1958 trong hội chợ Expo 1958 . Bây giờ nó trở thành bảo tàng viện , cao 102 mét , được nối kết bằng chín trái cầu thép không rỉ . Nó tượng trưng cho nguyên tử sắt (unit cell of Iron crystal) phóng đại 165 triệu lần . Những trái cầu đường kính 18 mét này liên kết bằng những trục thép 3 mét ngang dọc để có thể tham quan năm trái cầu khác mà trong đó trưng bày triễn lãm exhibit và public spaces . Bên trong có cả thang bậc , thang tự động và thang máy cho trục thẳng đứng trung tâm .
Vì trời tối quá 6 giờ chiều nên đài kỹ niệm này không mở cửa cho khách thăm viếng . Chúng tôi lại đi lòng vòng thành phố , băng qua con kênh đào Senne .
Dì Lan ngừng xe bên một bờ kênh , nói :
- Mình đậu xe ở đây rồi đi bộ vào trung tâm phố , bên trong xe không được vào .
Ði ngang con đường tôi không nhớ tên qua những quán ăn của dân Trung Ðông , mùi dê nướng bay tỏa ra cả ngoài đường . Có những tiệm cà phê quán ăn đông khách ngồi bên vỉa hè . Qua vài con đường nhỏ , một quan cảnh đẹp rực rỡ ánh đèn vàng một góc phố . Một quảng trường rộng , Grand Place Square có lẽ nhỏ hơn sân bóng đá đầy các khách du lịch đang ngắm nghía hay đang chụp selfie (tự chụp ảnh) . Chung quanh là bốn toà dinh thự cao opulent guild houses , hai tòa editfices và thị sảnh thành phố Bruxelles , tất cả phủ đầy những ngọn đèn vàng sáng rực rỡ tạo nên một cảnh đẹp như thiên đàng nơi hạ giới . Nơi đây được UNESCO công nhận là World Heritage Merit năm 1998 . (Di sản Thế Giới )
Nhưng dù có ở thiên đàng hạ giới đẹp cách mấy , chúng tôi cũng phải trở về nhà để ngủ nghỉ , sáng sớm mai bốn giờ sáng phải lên đường đi thành phố Paris , nước Pháp .