Hoạ thơ theo hai chữ cuối nào bà con....
Đêm ngày Ba Trợn nhớ nhung
Sáng thì Ngô Bắp, chiều cùng Tóc Nâu.
Xem ra quấn quýt bên nhau
Cẩn thận không khéo... mất đầu
như chơi.
Như chơi chứ phải thiệt đâu,
Đầu không sợ mất, chỉ sầu tim thôi.
Ba Trợn là cháu Thiên lôi,
Đau tim cách mấy ăn...xôi hết liền!
TSBT
Hết liền thì ai muốn chơi Vì khi khách đến, Trợn xơi hết rồi. Cho dù xưng cháu nhà Trời Đau tim chẳng chữa bằng...xôi, Trợn à!
Thất tình Trợn nghĩ mà kinh Ngày ngày đau xót mối tình đơn phương. Trăm phương ngàn kế đủ đường Làm sao khiến được tim "nường" yêu ta.
Yêu ta em đã trao tình
Để ta vẫn cứ đinh ninh với đời
Rằng ta đã có em rồi
Nào hay em lại... ối Trời
đất ới !?
Trôi sông Phương Nhạn bềnh bồng,
Có con chó đói bên sông chực chờ.
Ba Trợn đang đứng làm thơ
Vội đuổi chó đói bên bờ cứu nguy.
TSBT
(Con chó tưởng P.N là đồ ăn của nó. Ba Trợn phải đuổi nó đi để cứu bồ)
Trích đoạn: Thi sĩ Ba trợn
Trôi sông Phương Nhạn bềnh bồng,
Có con chó đói bên sông chực chờ.
Ba Trợn đang đứng làm thơ
Vội đuổi chó đói bên bờ cứu nguy.
TSBT
(Con chó tưởng P.N là đồ ăn của nó. Ba Trợn phải đuổi nó đi để cứu bồ)
Cứu nguy hay cứu cái chi?
Ba Trợn nói quá thôi thì Nhạn bay Thơ hay thì thật là hay
Nhưng mà chú thích như vầy chán ghê
NPN
(TML là nhị đệ của NPN, nên muốn làm một chút bất ngờ , chứ không phải muốn xúc phạm)
Chán ghê Nhạn bỏ đi về,
Để mình Ba Trợn ngồi quê một mình,
Nhạn ơi đừng có làm thinh,
chọc quê một tí chình ình mất vui.
Con chó nó tưởng thế thui,
Mình không có phải thì vui
lên nào.
TSBT
Lên nào, Trợn rước Nhạn lên
Chỉ tại... con chó, bắt đền nó nha.
Trợn không có ý đó mà
Chẳng may gặp bữa rượu qua...lỡ mồm.
Trích đoạn: NganGiang
Lên nào, Trợn rước Nhạn lên
Chỉ tại... con chó, bắt đền nó nha.
Trợn không có ý đó mà
Chẳng may gặp bữa rượu qua...lỡ mồm.
Lở mồm thì...hổng có sao Chứ mà nói thiệt là...tao giận à (sorry tại...nó vần ) Thôi thì...cùng chung một nhà
Nâng ly, cụng chén cười khà cho qua
NPN
Cho qua một câu lỡ mồm
Nhưng mà phải phạt...cái mồm, Nhạn ơi.
Thích quà gì, Nhạn cứ đòi
Trợn không chịu tặng, nghỉ chơi Trợn liền.
Trích đoạn: NganGiang
Cho qua một câu lỡ mồm
Nhưng mà phải phạt...cái mồm, Nhạn ơi.
Thích quà gì, Nhạn cứ đòi
Trợn không chịu tặng, nghỉ chơi Trợn liền.
Trợn liền tính chuyện hoãn bình
Cố giữ một chút cho mình oai phong
Thich gì chẵng vội lòng vòng
Thả câu vẫn đẹp vừa lòng Nhạn Xuân !