thay lời chào, ts mong mọi người giúp đỡ
Thanh sơn bất biến, lục thủy thường lưu
Núi xanh vẫn đứng muôn đời, nước chảy về xuôi ngàn thưở. Nào ai hay lòng núi đang nghĩ, đâu dẻ biết nước muốn điều gì. Chỉ biết núi xanh mãi đứng, chỉ biết nước mãi xuôi dòng. Núi đứng lặng đến ngàn năm, cây bên bóng núi bao lần lá. Cây lại nối tiếp cây, rừng lại nối tiếp rừng núi vẫn đứng. Chim đi rồi chim lại, chim lại rồi chim đi núi chẳng dời. Lặng thinh đến cả ngàn đời, nao ai hay nghĩ cho đời núi xanh…
Mây trên trời đã bao lần đổi sắc
Đất dưới đây đã mấy phen đắp bồi
Nào ai hay biết?
Vẫn ngọn núi xanh, vẫn dòng nước biết
Đứng ngàn năm, đứng sừng sững bao đời
Ngọn núi kia mãi đứng chơi vơi
Đứng trơ trọi giữa một trời cô quạnh
Dòng nước kia vẫn ngàn năm lạnh
Chẳng đói hoài đến ngọn núi nơi đây
Mặc cho cỏ cây đã bao lần tàn lụi
Mặc cho chim thú đã bấy lần tái sinh
Dòng nước kia vẫn mãi vô tình
Nước vẫn lạnh như không hề có núi
Nước vẫn chảy ngàn đời không đứng lại
Để núi một mình buồn tê tái nơi đây
Nước ơi! Nước chảy có hay
Núi kia mong mối duyên này đã lâu
Núi già, già đến bạc đầu
Núi cao, cao đến chạm vào thanh thiên
Ngàn năm vẫn đợi quyền thuyên
Ngàn năm vẫn đứng hàn huyên một mình
Cớ sao nước mãi vô tình
Cớ sao nước để một mình núi đây
Gió kia còn có án mây
Trăng kia còn có cỏ cây tâm tình
Núi đây chỉ có một mình
Nào ai hay biết mối tình sắc son
Ánh mặt trời đã bao lần lặn mọc
Vầng trăng kia đã mấy buổi khuyết tròn
Đứng trong vô vọng mỏi mòn
Vẫn luôn hoài đợi từ lúc còn núi non
Mặc cho chim thú xéo giày thân núi
Mặc cho mưa gió bào xé thịt da
Mặc cho bão táp phong ba
Mặc đêm hiu quạnh, mặc ngày đơn côi
Tình kia nước đã biết rồi
Cớ sao nước vẫn cứ trôi hững hờ
Cá trong nước tung tăng bơi lội
Cỏ bên bờ mơn mởn tươi xanh
Dòng nước vẫn mãi lượn quanh
Một màu xanh biết, thanh thanh dịu dàng
Nước qua làm núi mơ màng
Ai kêu nước quá dịu dàng làm chi
Thanh mai trúc mã có thì
Thuyền quyên có bận, đời ni mấy lần
Nước đi làm núi bần thần
Cớ sao nước chẳng quây quần ở đây
Cùng chung vui với gió mây
Quên đi thế sự đời này có vui./.