Sao trước mặt anh em luôn cứng rắn vậy nhĩ, anh biết mà em là kẻ yếu đuối, vậy mà em đã không khóc khi tiễn anh ra đi. Ngày anh đi ai cũng khóc chỉ mỗi riêng em vẫn vậy, em đã không khóc, khép nép một nơi nào đó em có thể nhìn thấy anh, vì em là người ko có đạo, em ko thể cùng mọi người cầu nguyện cho anh lên đường bình an, nhưng đêm đêm em sẽ cầu mong cho anh luôn mạnh khoẻ, an lành.Em không khóc em sợ mình níu bước chân anh, em đã cố gượng cười, anh có thấy em cười luôn rất đẹp ko. Anh đã khóc, ko phải lần đầu tiên em thấy anh khóc, nhưng sao với em mỗi lần thấy anh khóc là tim em đau nhói. Em đã cười nói đùa: con trai mà cũng khóc nhè vậy ah, nhưng chính em lúc đó cũng nuốt nỗi đau vào lòng mình. Em không khóc giữa dòng người đang khóc, nhưng có ai lúc đó đau bằng em nhĩ, một người ở lại khi người yêu ra đi, nhưng anh ơi tại sao em không khóc, hay tình yêu em dành cho anh là giả dối nhĩ? Em ko muốn thấy anh lúc bước lên sân bay, anh biết ko về đến nhà, em đã ngủ thiếp đi vì mệt mõi, thức dậy em bắt đầu khóc, em muốn gặp anh một lần nữa, và em đã làm đúng ko anh, em đã kịp gặp anh ở sân bay trước khi anh vào phòng cách li. Em đã khóc suốt chặng đường lên sân bay, nhưng khi gặp anh em lại mỉm cười, như nụ cười của em chỉ dành cho riêng anh thôi vậy.
Anh đã nắm tay em thật chặt, em luôn thích cảm giác được nắm lấy tay anh, nó thật ấm áp, em còn biết vì sao anh làm vậy nữa kìa, vì với em nắm tay thật là ý nghĩa, nó chia sẽ nổi buồn cũng như nổi đau, em đã nói với anh vậy mà. Em đã nhìn anh rất lâu và kỹ trước khi anh đi, anh à, anh đã làm đúng vì anh ko quay đầu nhìn lại em vì anh sẽ thấy em khóc, anh hãy giữ mãi khuôn mặt em như lúc đó trong kí ức nhé, em với nụ cười trên môi