Lời em muốn nói....
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 47 bài trong đề mục
huongtran87 13.06.2007 21:16:14 (permalink)
Trời mưa trời bắt đầu cơn mưa mùa hè bất chợt , chưa cơn mưa nào làm em buồn như cơn mưa hôm nay, em đã gọi cho anh, bạn gái anh bắt máy và hỏi em là ai.Anh biết ko trái tim em như co lại, rồi vụn vỡ ra, em ko tài nào chợp mắt được, miên man trong dòng suy nghĩ, em sợ dù biết rằng bây giờ anh ko phải là của em như ngày xưa nữa.Em xin lỗi vì đã đem đến phiền phức cho anh dù biết rằng anh ko thể đọc được nó.......
 2 năm rồi còn gì nữa nó ko quá dài nhưng cũng ko quá ngắn để quên em và anh đã quên em thật rồi, em ko dám trách anh nhưng chao ôi sao em giận em quá, sao em cứ muốn nghe giọng nói của anh, sao con tim em ko vâng lời , sao nó cứ luôn hướng về anh như ngày xưa anh nhĩ.
#1
    huongtran87 13.06.2007 21:27:14 (permalink)
    Thức dậy thật sớm , em đã chạy ko mệt mỏi, chạy thật nhanh để em ko nghĩ về anh nữa, nhưng chao ôi sao khó quá. Buổi thể dục của em ko mệt vì em đã chạy thật nhiều , nhưng con tim thì quằn quặn với nổi đau, sự mệt mỏi, anh biết ko nếu em còn nghĩ về anh nữa em sẽ vỡ vụn ra mất, chỉ cho em một nơi em ko nghĩ về anh nữa được ko anh. Em đã chạy trốn rất nhiều lần trong 2 năm qua nhưng em ko thể chạy trốn được chính em, em đã quyết định ra đi, vượt nữa vòng trái đất đến đây rồi em làm được gì nhĩ, hay làm cho em càng đau khổ nhiều hơn thôi.Anh còn nhớ bài thơ em đã viết lúc yêu anh ko, em đã đốt hết rồi nhưng em vẫn nhớ hai câu thơ mà anh luôn bảo là thích:
    Tìm kiếm làm chi nơi thoát hiểm
    Tận đáy con tim lạc lối rồi
     Bây giờ anh còn thích nó nữa hay ko, hay đã quên nhanh như quên em vậy............
     
    #2
      huongtran87 13.06.2007 21:42:28 (permalink)
      Anh là mối tình đầu và là mối tình duy nhất của em, xa anh hai năm có biết bao người đã đến bên em , nhưng trái tim em luôn khép cửa, tại sao nhĩ, em tự hỏi chính em nhưng em cũng ko có câu trả lời cho chính mình.Em biết người ta hơn anh rất nhiều, nhưng với em ko một ai có thể hơn anh , đơn giản vì em yêu anh.
      Anh biết ko một mình ở đất khách quê người em cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng nghĩ đến chuyện anh cũng ở nơi đây làm lòng em ấm lại, nhưng bây giờ mỗi khi cảm thấy cô đơn lạnh lẽo em phải làm gì anh nhĩ, vì em sẽ ko gọi cho anh nữa, em ko muốn làm phiền anh nhiều hơn, em đã mất cái quyền đó từ lâu rồi.
      Em là người đã bỏ rơi anh lúc anh cần , em biết, nhưng em ko muốn làm gánh nặng cho anh , ở một nơi rất xa, em ko muốn anh phân tâm và nghĩ về em nữa. Nhưng anh ơi sao khó quá, em đã mong anh có bạn gái rồi quên em đi, nhưng bây giờ sao em lại ích kỹ muốn anh lại là của riêng em dù biết rằng điều đó là không thể.............
      Em đã muốn hỏi rằng anh có hạnh phúc ko nhưng rồi lại rụt rè ko dám, em ko ko bao giờ muốn làm khó cho anh hết đơn giản vì tất cả lỗi là ở nơi em.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2007 21:44:08 bởi huongtran87 >
      #3
        huongtran87 13.06.2007 21:55:40 (permalink)
        Em miên man nghĩ về nơi chúng ta đã có lời cầu nguyện ngày sinh nhật anh, anh còn nhớ ko. Lưng em thành chiếc bàn để anh viết một điều ước , điều ước ko chỉ của riêng anh mà của em nữa. Em đã rất tò mò khi anh viết ,em muốn biết suy nghĩ của anh lúc đó, nhưng lại ko dám tò mò. Rồi em và anh đã cùng cất giấu điều ước đó, anh hứa là sẽ về thăm dù sau này chúng ta có ra sao nữa.........Anh à có bao giờ anh đến đó lại chưa, em đã đến rất nhiều lần, mỗi lần đến em lại vạch lên đó một vạch sau này anh có đến cũng vậy nghe, em ước mình có thể thấy cái vạch trên cây mà anh để lại. Anh biết ko môt mình em đến đó rất dài, em đã đếm bước chân mình 985 bước chân của em, nó rất xa, nhưng sao trước đây khi có anh cùng đi em lại thấy nó rất gần, có lẽ vì lúc đó có anh anh nhĩ. Em có thói quen đếm bước chân mình trong lúc buồn ko biết anh có còn nhớ ko nhĩ, như ngày trước khi tiễn anh đi vậy , em đã đếm bước chân em khi đi đến nhà anh, anh à, sao em cứ mãi ngốc như vậy nhĩ?
        #4
          huongtran87 13.06.2007 22:15:13 (permalink)
          Với anh em có nhiều kỹ niệm, quá nhiều để ko thể quên anh. Em chỉ là một đứa trẻ như anh vẫn hay nói sao, anh đã như một người dẫn lối cho em vậy, nhờ anh em đã thay đổi nhiều. Cám ơn tình yêu của anh, tình yêu đã làm cho em hoàn thiện, nhưng cũng chính tình yêu làm em cứ đau khổ hoài ko thôi. Ngộ thật đúng ko anh, trước đây anh là người em rất ghét nhưng rồi anh chính anh lại là người em yêu. Anh biết em bắt đầu thay đổi từ khi nào ko, năm 11 khi anh mắt em luôn hướng về anh như kẻ thù từ lâu lắm vậy, nhưng chính anh một câu nói dường như vô tâm của anh làm em thay đổi, em buồn được anh hỏi có lẽ điều đó với em là rất lạ.Anh còn hát cho em nghe nữa chứ để nổi buồn của em dường như tan biến mà chính anh cũng ko biết điều đó đúng ko?  Em bắt đầu nhìn anh bằng ánh mắt khác, rồi gọi anh là anh hai như một cô em gái nhỏ, nhưng lúc đó với em anh chỉ như một người bạn , một người anh mà thôi. Câu hỏi của anh đã làm em như ngớ người :"em có xem anh như anh trai ko", em trả lời sao anh nhĩ  "ko  em xem anh như bạn nhiều hơn". Đó là câu trả lời rất thật của em lúc đó, em đã bắt đầu xem anh là người bạn thân mà.Còn anh sao anh lại hỏi em như vậy, em muốn biết lúc đó anh nghĩ gì, nhưng anh thì có bao giờ trả lời câu hỏi của em đâu, cho đến tận bây giờ.......
           
          #5
            huongtran87 13.06.2007 22:37:20 (permalink)
            Anh có biết lần đầu tiên em biết em yêu anh là khi nào ko, một lần em giận anh, giận dỗi em sẽ buồn nhưng chưa bao giờ giận một ai em lại buồn như giận anh vậy, em cứ nghĩ về anh ko dứt , em đã tự hỏi mình tại sao vậy nhĩ, em ko có câu trả lời vì em vẫn chưa bao giờ biết nó gọi là tình yêu.Với một đứa con gái làm sao em dám nói, mà có khi chính em cũng ko chắc rằng đó là tình yêu. Rồi tình cảm cứ lớn dần theo ngày tháng nhưng có lẽ em là người may mắn vì cũng được anh yêu. Anh biết tại sao em luôn đi học sớm và đứng trước lang can ko, vì ở đó mỗi buổi sáng em có thể thấy anh trước cổng trường, mỗi lần như vậy em lại mỉm cười mà anh thì vô tâm đâu biết được và nó đã trở thành thói quen của em đó. Từ ngày anh đi em đã ko giữ chìa khóa lớp nữa, em sợ phải đi học sớm, sợ một mình đứng trước lang can nhỏ vì em sẽ lại tìm anh dù biết rằng anh sẽ ko xuất hiện nữa. Anh biết lần đứng trên lang can nhìn vu vơ thấy anh em vui nhất là lần nào ko, cái lần anh nghĩ học chuẩn bị ra đi đó, em chỉ nhìn vu vơ thôi vì biết rằng anh ko xuất hiện.Em thấy anh , cái bóng dáng quen thuộc em vẫn nhìn hằng ngày, vậy mà em đã bảo mình ngốc đó vì chắc ko phải anh đâu, anh xuất hiện, mặt em như đỏ bừng, mình vẫn gặp nhau hằng ngày trên lớp mà, sao lúc đó em cảm thấy hời hộp quá. Nhưng em vẫn cứ khô khan như anh nói, em chỉ hỏi anh dường như xa lạ, anh lên trường chơi ah, anh trả lời câu hỏi vu vơ của em rồi lại ra đi. Em sao vậy anh nhĩ, chẳng phải em luôn mong để được gặp anh đó sao, sao khi gặp anh em lại trở nên như thế.........
            #6
              huongtran87 13.06.2007 22:57:38 (permalink)
              Sao trước mặt anh em luôn cứng rắn vậy nhĩ, anh biết mà em là kẻ yếu đuối, vậy mà em đã không khóc khi tiễn anh ra đi. Ngày anh đi ai cũng khóc chỉ mỗi riêng em vẫn vậy, em đã không khóc, khép nép một nơi nào đó em có thể nhìn thấy anh, vì em là người ko có đạo, em ko thể cùng mọi người cầu nguyện cho anh lên đường bình an, nhưng đêm đêm em sẽ cầu mong cho anh luôn mạnh khoẻ, an lành.Em không khóc em sợ mình níu bước chân anh, em đã cố gượng cười, anh có thấy em cười luôn rất đẹp ko. Anh đã khóc,  ko phải lần đầu tiên em thấy anh khóc, nhưng sao với em mỗi lần thấy anh khóc là tim em đau nhói. Em đã cười nói đùa: con trai mà cũng khóc nhè vậy ah, nhưng chính em lúc đó cũng nuốt nỗi đau vào lòng mình. Em không khóc giữa dòng người đang khóc, nhưng có ai lúc đó đau bằng em nhĩ, một người ở lại khi người yêu ra đi, nhưng anh ơi tại sao em không khóc, hay tình yêu em dành cho anh là giả dối nhĩ? Em ko muốn thấy anh lúc bước lên sân bay, anh biết ko về đến nhà, em đã ngủ thiếp đi vì mệt mõi, thức dậy em bắt đầu khóc,  em muốn gặp anh một lần nữa, và em đã làm đúng ko anh, em đã kịp gặp anh ở sân bay trước khi anh vào phòng cách li. Em đã khóc suốt chặng đường lên sân bay, nhưng khi gặp anh em lại mỉm cười, như nụ cười của em chỉ dành cho riêng anh thôi vậy.
               Anh đã nắm tay em thật chặt, em luôn thích cảm giác được nắm lấy tay anh, nó thật ấm áp, em còn biết vì sao anh làm vậy nữa kìa, vì với em nắm tay thật là ý nghĩa, nó chia sẽ nổi buồn cũng như nổi đau, em đã nói với anh vậy mà. Em đã nhìn anh rất lâu và kỹ trước khi anh đi, anh à, anh đã làm đúng vì anh ko quay đầu nhìn lại em vì anh sẽ thấy em khóc, anh hãy giữ mãi khuôn mặt em như lúc đó trong kí ức nhé, em với nụ cười trên môi
              #7
                huongtran87 13.06.2007 23:17:12 (permalink)
                Em vẫn chưa bao giờ gọi anh một tiếng anh dù rằng anh muốn , em chỉ cười sao cứ muốn làm anh. Anh à sao em cứ cứng đầu vậy nhĩ, ko một lần gọi anh là anh, ko một lần khóc để anh dỗ dành, anh cũng đã từng bảo sao em ko biết nhõng nhẽo nữa. Em biết những điều đó làm anh buồn vì anh đã yêu một kẻ cứng đầu giống như em, em luôn nhõng nhẽo với ba , nhưng trước mặt anh em lại sợ, em không muốn làm cô bé, em không muốn anh luôn coi em chỉ là một đứa trẻ. Sao mỗi lần đứng trước anh em không còn là em nữa nhĩ, bây giờ em biết những điều đó đã muộn quá rồi đúng ko anh, em ko thể gọi anh là anh dù bây giờ em muốn, em sẽ chỉ mãi mãi gọi anh với cái tên của anh thôi, nếu em khóc chắc anh cũng ko thể dỗ dành được nữa rồi, anh đã dành điều đó cho một ai khác........... Em xin lỗi vì em đã luôn cứng đầu nhé. Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ...............lời bài hát em đang nghe, sao em lại đang nghe nó nhĩ?
                #8
                  huongtran87 13.06.2007 23:26:04 (permalink)



                    Em thấy bức tranh này ở một nơi nào đó, nếu có thể em sẽ hỏi anh nó có đẹp ko, bức tranh với biển,   một gốc cây, một lần xin gặp lại, trùng hợp quá đúng ko anh. Nhưng anh ơi có ko một lần em gặp lại anh  nơi ta đã hẹn
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2007 23:27:42 bởi huongtran87 >
                  #9
                    huongtran87 13.06.2007 23:54:47 (permalink)
                    Từ nay em sẽ ko gọi cho anh nửa rồi, anh cần có sự riêng tư của anh em ko muốn thành người luôn quấy rầy anh mãi, đó là lời em hứa với riêng em. Anh biết tại sao em luôn gọi cho anh ko, vì em muốn nghe giọng nói của anh, nghe anh cười , nghe anh kẻ chuyện vu vơ về những người có lẽ em chưa bao giờ gặp, chưa bao giờ biết đến, nhưng em vẫn cứ thích nghe. Gọi cho anh 2 tuần một lần rồi em tăng dần 3 tuần một lần nhưng bây giờ em phải tăng đến bao giờ nhĩ, đến vĩnh viễn đúng ko anh..........em biết sẽ là khó khăn nhưng em sẽ cố, anh à em hứa. Anh sẽ ko buồn em biết, em hiểu anh rất nhiều, anh cũng biết điều đó đúng ko, nhưng bây giờ thì điều đó ko còn đúng nữa rồi, thời gian sao em sợ hai tiếng này quá, nó đã làm cho cả anh và em thay đổi thật nhiều.
                    Có người đã hỏi em rằng nếu thời gian có quay trở lại em có còn muốn gặp anh ko, em thật ko có câu trả lời, yêu anh để rồi đau khổ với nhớ nhung , em sợ. Nhưng nếu không bao giờ gặp anh thì sao nhĩ, em cũng vẫn sẽ sợ, sợ suốt cuôc đời ko biết anh là ai. Em mâu thuẩn quá đúng ko anh, nhưng thời gian sẽ không bao giờ quay trở lại, và em cũng ko biết phải chọn thế nào. Thôi thì em cứ gặp anh, yêu anh rồi nhớ anh. Hạnh phúc bắt đầu từ đau khổ, nếu ko gặp anh em sẽ ko có môt thời gian hạnh phúc, cũng sẽ ko có đau khổ, đôi khi vẫn chỉ là vô vị.Cám ơn tình yêu ngày xưa anh dành cho em, riêng em
                    #10
                      huongtran87 14.06.2007 00:30:42 (permalink)
                      Hôm nay em dành một ngày đẩ viết cho riêng anh, em muốn viết tất cả những gì em nghĩ, để rồi em có chút can đảm quên anh, mà dường như càng quên em càng nhớ. Em đã bảo với em rằng hãy yêu người ấy, người ấy thật tốt với em nhưng rồi em ko thể, em ko muốn làm tổn thương ai khi chưa thật sự quên anh.Em ích kỹ với bản thân mình quá đúng ko anh, nhưng anh biết mà, cái cứng đầu trong em,em ko thể bỏ đi được. Em đã đốt hết những gì em viết về anh, những bài thơ, những câu chuyện chỉ dành riêng cho anh thôi, nhưng em vẫn thế, vẫn nhớ anh đến da diết, hay em đem đốt cháy trái tim mình anh nhĩ, cháy thành tro rồi nó sẽ ko làm khổ em nữa, nó sẽ hết nhớ anh, nó sẽ hết làm anh phải bận lòng.
                      #11
                        huongtran87 14.06.2007 00:45:10 (permalink)
                        Sao em nhớ quá cái đồi cát em và anh vẫn hay ngồi ngắm hoàng hôn trên biển, nó đẹp quá đúng ko anh, đẹp như tình yêu của chúng ta vậy... Anh đã từng sợ sẽ làm tổn thương trái tim em, vì nó chưa một lần vướng bận , nhưng bây giờ ko phải vì anh, cũng ko phải vì em muốn nó vẫn cứ đang đau trong lòng ngực, ko dữ dội mà cũng ko nhẹ nhàng , em gọi nó là nổi đau không tên của riêng em thôi.
                        Em ghét nhất vì anh luôn bảo rằng anh là ngôi sao cô lẻ đó, em vẫn luôn ở bên cạnh anh mà, sao anh lại  nói vậy, bây giờ chính em lại là ngôi sao cô lẻ mà anh vẫn thường nói, lạ thật anh nhĩ. Bây giờ em là ngôi sao cô lẻ ko tên, một lần nào đó anh mỉm cười với ngôi sao cô lẻ chắc em sẽ vui lắm, em lại nhận một nụ cười của anh dành tặng.
                        Anh à trong những lúc cô đơn nhất hãy luôn nghĩ rằng em luôn hướng về anh, theo từng bước chân anh, em sẽ cười khi anh hạnh phúc, sẽ khóc khi anh đau buồn dù biết rằng điều đó anh ko dành cho em. Hãy luôn mỉm cười dù khó khăn anh nhé! 
                         
                        #12
                          huongtran87 14.06.2007 01:28:29 (permalink)
                          Anh ko có lỗi gì đâu sao anh cứ nói lời xin lỗi, em ghét nghe người khác xin lỗi vì người ta sẽ có lỗi với em, anh biết mà. Anh ko có lỗi trong chuyện của chúng ta có lẽ đó là định mệnh là số phận em và anh phải gặp nhau để rồi đau khổ. Anh xin lỗi vì anh còn nợ em rất nhiều ư, anh cũng biết mà em ghét làm chủ nợ, sao cứ luôn bảo rằng anh nợ em, em sợ anh biết ko. Em ko muốn đòi anh gì cả, em cũng ko muốn anh mang cảm giác mắc nợ, món nợ của anh em phải gọi là gì nhĩ, là lời hứa chắc, món nợ buồn cười quá đúng ko anh. Nhưng anh không cần phải trả đâu khi tình yêu trong anh ko còn dành cho em nữa nó có nghĩa gì đâu.Em đã ko hứa yêu anh suốt đời vì em biết đó là lời nói dối, anh đã giận , em biết, nhưng em ko muốn gạt anh bao giờ, em sợ một ngày nào đó em sẽ yêu người khác nên em đã ko hứa sẽ yêu anh suốt đời. Nhưng em chưa thay đổi , anh lại đã đổi thay, anh ko còn yêu em nữa rồi........Anh nói người ta có thể mất một phút để yêu môt người nhưng mất suốt cuộc đời ko thể quên được một người vậy mà anh đã quên em rồi sao.
                          #13
                            huongtran87 14.06.2007 01:32:23 (permalink)
                            Cánh hồng buồn mơ hồ dưới ánh trăng
                            Tôi ngồi buồn nhớ ai ngày thầm lặng
                            Tình không trọn nhưng sao còn giữ mãi
                            Mối tình đầu sao giờ nghe trống vắng
                            #14
                              huongtran87 14.06.2007 01:36:02 (permalink)
                              Ta và người giờ trở thành cố nhân
                              Bởi ngày ấy ai làm ta bần thần
                              Để rồi nhớ rồi thương, rồi đợi chờ
                              Người ra đi ta trách hờn số phận
                              Bởi ko duyên nên ta đành chấp nhận
                              Những ngày xưa có bao giờ hối hận
                              Ta hỏi ta câu hỏi ấy vạn lần
                              Xin đáp giùm câu hỏi của cố nhân
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 47 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9