Nhớ
Gởi về cho anh!
Anh lại đi tìm chốn ấy mông lung
Tìm bằng được em hiện diện
Tìm bằng được em hỡi em yêu mến
Dù em đang còn rất ảo chốn rất xa!
Em vẫn bảo anh nơi ấy rất gần
Bằng mắt bằng môi bằng cái nhìn chân thật
Bằng hình hài sống động của thời gian
Anh lại tìm em trong chiều đã tím vàng!
Bởi mùa hoa cải nở rực bến cuối sông
Em vẫn nhớ anh trong từng con sóng
Vỗ hai bờ đậm nén phù sa
Đêm vẫn về khao khát ầm oà!
Nỗi nhớ đặt tên con sóng cũng có tên
Hai bờ ấy giữa mênh mông sóng nước
Chảy mãi mê ra đến tận cửa sông
Chở nặng phù sa em còn nhắn gởi!
Đừng em nhé,câu thơ muốn nói
Em gói vào cơn gió đầu Xuân
Và vẫn vậy như thế bao lần
Em gởi về cho anh... nỗi nhớ !
01/01/2008!
Gió nào...gởi lạnh cho em!
Anh ở chiến hào nghe tiếng gió đêm đêm
Vọng lại từ xa xôi có câu em nhắn gọi
Nụ cười của em thay cho ngàn câu nói
Đêm sương về gió lạnh thấm vai anh.
Nhớ thương em vẫn còn lam lũ quá
Cánh dồng xa vẫn còn chướng gió
Phố phường xưa còn bụi nóng mắt em
Thấp thóang ven đô vẫn chẵng sáng ánh đèn!
Đêm lạnh bên anh người chiến sỹ
Gió có gào trên chốt mưa phùn
Anh chỉ lo cơn gió lạc đường
Không muốn gởi nhưng vẫn về nơi em đó!
Ngọn gió lạnh trong tay thêm cóng
Đừng trách anh không sưởi nóng vần thơ
Gió mang lạnh về không còn ấm nữa
Đêm mưa phùn... Đêm em chẵng có anh !
03/01/2008!
GỞI EM!
Em đã một thời đi giữa Núi Đôi
Hai sườn dốc đã trở thành vách đá
Mùa hoa xoan đã bao lần lả tả
Rơi vào lòng đắng đót những câu thơ
Em đã một thời về quê Thạch Nhọn
Lúng liếng ánh đèn ngầm dưới lũng sâu
Bóng một ai đã vội quay đầu
Cho gạt nước xua tan nỗi nhớ!
Em đã một thời đi xa xóm nhỏ
Xa cái cổng làng mang trong trang thơ
Cô Tấm là em đi vào thời mở cửa
Nhọc nhắn tiếng píp online!
Tất cả là xa, xa vòng tay của mẹ
Xa tiếng ru hời xa canh đắng triền sông
Để một em tôi đi giữa những khôn cùng
Mong cập bến như lời ru của Mẹ!
Em ơi ! Em hãy đừng quên nhé
Câu Quan Họ hay Xẩm Xoan đi nữa
Cũng Lý cái Bông...Cũng Lý qua cầu
Cũng Lý tung chài...nậm rượu đầy vơi.
Mùa Xuân về câu thơ... đầy vơi !
04/01/2008!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.01.2008 14:59:57 bởi BichPhuong >
Gởi về phương ấy!
Anh ơi giữa muôn trùng đồi núi
Anh đang ở đâu trong phút nhớ nhung này
Trên đỉnh non cao mây vẫn bay
Dù bóng nhạt cũng soi mình trong mắt suối!
Tán cây xanh lung lay như đắm đuối
Giữa ngàn trùng điệp điệp mây giăng
Em ước mình dù chỉ là ánh trăng
San sẻ cùng anh đêm rừng sương xuống
Dù lơ lửng treo trên đầu ngọn súng
Để anh vẫn còn nhớ em
Để anh vẫn còn gọi em bằng tên người anh biết
Dù đêm nay giữa đô thành náo nhiệt
Em đang hòa vào hối hả những lo toan
Đêm nay giữa những trăng ngàn gió núi
Gởi đến cho anh những câu nhớ câu thương
Rồi ngày mai nếu thời tiết bất thường
Nỗi nhớ đến anh không còn trọn vẹn
Nhưng anh ơi,cũng như bao lần ước hẹn
Anh vẫn cho em lối rẽ một con đường
Cũng vì nỗi nhớ lời thương
Mà em không thể...
Anh hãy về với em , anh nhé!
Về với bài ca anh vẫn hát em nghe.
Với nỗi nhớ thầm đã gởi về phương ấy !
05/01/2008!
Lại một mình !
Lững thững một mình đi trên con đường nhỏ
Trời lạnh lùng cơn gió thoảng qua vai
Dừng lại bên hồ ai đang nhớ tới ai
Sóng se sẽ đùa nhau về cuối bến!
Em vẫn thế như bao câu chuyện kể
Băn khoăn nỗi nhớ chẵng thành thơ
Ngồi đó mông lung đôi mắt bâng quơ
Lãng đãng chiều đông mây chưa kịp tím!
Gió đong đưa thức một chiều dương liễu
Soi bóng hồ chải tóc trong nhớ thuơng
Ngồi một mình mà sao vẫn vấn vương
Cà phê đắng một mình trong quán vắng!
Vắng em rồi! Trôi trượt giữa mênh mông !
09/01/2008!
Đậm Đỏ Phù Sa !
Em đang đi trên triền sông quê
Đỏ quạnh phù sa của dòng trôi gởi lại
Cánh bèo Lộc Bình đã trôi về xa ngái
Phù sa sông đậm đỏ trong tay em
Bãi cát triền sông pha hai màu rực cháy
In mãi chân em mỗi bước đi có thấy
Gót hồng bịn rịn bước chân
Dịu êm , mượt mà của tầng trầm tích!
Em ơi! Phù sa đã bao lần bồi đắp
Bến cửa sông những đêm lạnh buồn
Ầm ào sóng vỗ mạn thuyền
Đão chao một thời sóng gió
Nhưng vẫn cựa mình tải nặng phù sa
Đem về nơi em đó
Nơi có em mỗi chiều lộng gió
Tung tỏa tóc mềm..em đón nhận phù sa
Dòng sông của anh...phù sa cho em
Ôi một phút hài hòa nơi cửa Biển !
10/01/2008!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2008 19:16:51 bởi BichPhuong >
Đã bao lần em tỉnh giấc trong đêm
Ngỡ anh gọi em từ nơi nào xa lắm
Em nghe tiếng anh gọi em bằng con sóng
Cửa sông lạnh buồn đợi mãi giọt phù sa
Hai bờ dịu êm, cát mịn vẫn hiền hòa
Khao khát một lần được phù sa ôm ấp
Dòng sông của anh chảy nơi nào tít tắp
Phù sa đủ đầy dâng ngập bến nào xa
Gió nơi cửa sông vẫn lạnh đến bây giờ
Thổi tung tóc em chẳng buồn ngồi gỡ
Bờ cát mịn êm không còn hiền hòa nữa
Rạo rực, đợi chờ, cát lấm gót chân em
Đến bao giờ chỉ một phút thần tiên
Bến sông ngập trong phù sa đỏ thẫm
Từng con sóng anh dội vào em sâu thẳm
Nước mắt chẳng buồn, em khóc chỉ vì YÊU...!
12/01/2008
Cửa sông nơi biển triều về!
Sông gởi về đỏ thắm phù sa
Nặng trĩu một chiều sóng dội
Hỏi gió hỏi trăng hỏi dòng sông biếc
Chỉ thấy sóng ngầm dội đội thủy triều lên
Anh vẫn biết rằng nơi ấy có em
Không kịp gỡ tóc tung nơi của biển
Vì cái xốn xang nơi phù sa mang đến
Giọt nắng đào hồng ửng má em tôi
Anh đã biết rồi dòng nước lặng lờ trôi
Gặp thủy triều lên sóng lại tung bọt đỏ
In chiều tím cho màu ai thương nhớ
Chỉ vì yêu mà sông nước ngã nghiêng theo
Có một ngày em giật mình tỉnh lại
Nhớ sông về triều đón nhận phù sa
Cửa sông ngày nào sóng dội vẫn hiền hoà
Giọt phù sa anh nâng niu mùa sóng lặng
Giọt phù sa và em là giọt nắng
Làm ửng hồng nơi ấy cửa sông em !...
13/01/2008!
Em đi trong cái ấm mùa Đông!
Ai bảo mùa đông rất rét
Còn em đâu có thấy gì
Bởi lòng em còn nóng bỏng
Nhớ anh trong tuổi xuân thì
Ai bảo mùa đông lạnh lắm
Nào em có biết được đâu
Chỉ vì có anh hơi ấm
Tỏa lan tan chảy rét rồi!
Ai bảo mùa đông cô đơn
Nào em đâu biết giận hờn
Chỉ thấy má em ửng đỏ
Chỉ vì em nhớ nhiều hơn!
Đừng đừng dọa em đông nhé
Trong lòng em ấm hơn mà
Mùa đông dẫu có đi xa
Với anh em là trọn vẹn !
Mùa đông vẫn là ước hẹn
Gặp nhau ở tận lòng ta
Đi về phía anh em nói:
Mùa đông cái ấm xuân thì !
14/01/2008!
Em đã quen rồi,em quen chờ đợi
Quen lặng buồn im trong tiếng mưa rơi
Quen nhìn nhau cùng với ánh sao trời
Và quen gởi lời nhớ nhung theo gió
Em cũng quen với bao điều nhung nhớ
Để rồi vui với những vần thơ
Em vẫn quen với những tứ đợi chờ
Rồi thổn thức để mắt nhìn xa lắm!
Em đã quen với bao lời nhủ nhắn
Động viên mình lặng hát bản tình ca
Muốn giận muốn hờn nhưng đang ở nơi xa
Vì ...em quen rồi,
quen với nhưng lo toan !
Anh ơi ! Em là thế đó...
Trong những đợi chờ mong mỏi
....đến chừng nao !?
16/01/2008!
Mùa Đông bị lãng quên
Mùa Đông em buồn vì bị lãng quên
Bao bạn của em đã đi về tổ ấm
Cánh hoa Xuân đã đang đằm thắm
Đón bạn mình vào tiết nắng vàng!
Có ai đi cùng em tiếp cả con đường
Xốn xang Xuân về với nắng
Có ai đi với em về nơi xa vắng
Để chia sẻ lòng mình với ngọn gió xuân vui!
Có ai nghe tiếng thở của thời gian
Mùa Xuân hát trong lòng em thổn thức
Một khóm hoa cũng làm em rạo rực
Cả con tim mình se sắt với mùa Xuân!
17/01/2008!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.01.2008 11:07:02 bởi BichPhuong >
Cơn mưa Hà Nội!
Hà nội hôm nay ẩm ướt quá em ơi
Trời se lạnh để cóng thêm chút giá
Bụi mờ đường bằng sương nặng quá
Cong cóng tay ai biết đã ấm hay chưa?!
Vo tròn vô lăng vòng về nơi xuất phát
Rúc vào bụi mờ lại chọn cốc cà phê
Mắt lại nhìn xa...cơn gió lại đổ về
Nỗi nhờ tràn theo thêm tê lạnh...
Ao ước gì đi em...một vòng tay đặc quánh
Hay ngọn lửa lòng đốt nốt anh đi
Hay một câu nhỏ nhẻ thầm thì
Để gắn đời anh một kiếp đời chỉ nhớ...
Có bao giờ tê lạnh như hôm nay
Vật vã tiết trời trăn trở
Chợt đến chợt đi : Nỗi nhớ
Để anh trơ trọi giữa quán đời...
Cơn mưa Hà nội hôm nay
Anh không hề muốn thế
Chỉ vì bao lần nghe em đã kể
Mưa bụi bay bay cho lãng đãng thơ buồn!
Chớm cơn bụi này anh lại nhớ nhiều hơn
Chỉ vì lạnh một mình trong quán vắng !
19/01/2008!
Gởi về nơi xa!
Anh gởi cho em một chút lạnh phương này
Của những ngày đạp xe trên phố
Của tháng năm bao lần con ngõ nhỏ
Đứng đợi chúng mình...ta đã đợi nhau
Anh gởi cho em ngọn gió phía vườn sau
Đã làm tung bao lần tóc rối
Ngọn gió sau nhà đã có lần vẫn hỏi
Rung rung cành lá còn em đã trốn đâu!?
Anh gởi cho em cái đêm đã vò nhàu
Bởi tiếng chuông chiều Hồ Tây dóng vội
Làn sóng lạnh đua nhau vỗ bờ như hỏi...
Em đã đi đâu, anh ngồi chỉ một mình!
Anh gởi cho một chút tiếng thời gian
Đang gấp thở cho cuối mùa Đông lạnh
Cánh Đào xuân bật chồi
với sương đêm sóng sánh
Thời gian,lại thế... qua cành...
Anh gởi cả hồn anh vào thơ
Anh gói cả mùa Xuân này vào nhớ
Từ phương bắc anh gởi vào trong nớ...
Gởi cho em một chút lạnh phương xa...
Xuân vẫn về hơi ấm đủ làm quà
Chạy dọc thời gian thóat khỏi vùng cóng lạnh !
19/01/2008!
Anh vẫn nói với em tình yêu không có tuổi
Yêu thương nồng nàn cứ trẻ mãi với thời gian
Trái tim anh vẫn thao thức rộn ràng
Khi nhớ đến em, nghe đêm buồn "mất ngủ"
Phải không anh, tình yêu không có tuổi?
Em thấy nghẹn lòng khi anh nhắc một lời "yêu"
Giọt nước mắt buồn em đã khóc rất nhiều
Nay em lại khóc vì em đang hạnh phúc
Có không anh, tình yêu cho em, là mơ hay là thực...?
Em sợ giấc mơ tan rồi, em vẫn một mình em
Mong được bên anh cho nỗi nhớ lắng vào tim
Thèm được nép vào anh cho đôi vai thôi run rẩy
Khát nụ hôn anh cho bờ môi đang bỏng cháy
Em nhớ thật nhiều, nhớ cạn cả lời thơ....
11/02/08
Anh vẫn buồn... mỗi lúc nhớ tới em
Biết mất ngủ mà không thể ngủ
Gió lạnh vai nhớ mái đầu thế chứ
Hương thảo thơm ấm áp cả cho anh
Giấc mơ nào mà chẳng mong manh
Sợ giật tỉnh, giấc mơ vào quá khứ
Nồng nàn yêu hãy vượt qua mọi thứ
Vượt cả thời gian vươt cả không gian
Vượt cả nghẹn lòng nỗi tủi của ngàn năm
Anh đứng giữa những nhớ em khao khát
Đôi môi cháy tình anh như đã khát khao
Đốt cháy cả hai kẻ đời muốn thế
Không có thể cái gì là có thể
Là tình yêu là nỗi nhớ những nụ hôn!
Là chúng ta đã đốt cháy tâm hồn !
11/02/2008!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: