Ru lòng
Tại sao ?
Anh đã nói :
Những gì ngày mai ta thu hái
là hoa trái
hôm nay
Nhưng anh ơi !
Ngày hôm qua,
em chăm bẵm mối tình bằng mật ngọt thương yêu
bằng trái tim rực cháy của một người con gái
Mà giờ đây
Sao em lại thấy con tim mình đắng chát
Có phải chăng
em đã gieo nhầm hạt ?
gieo mùa xuân lên tuyết trắng, đồi hoang
Em cứ mãi hỏi lòng vì sao ?
Mà chẳng thể tìm ra lời giải đáp
Tự trách mình, ngay cả những điều nhỏ nhặt
Cũng chẳng thể nào giữ anh lại bên em
Em cố ru lòng mình về chốn bình yên
Cố gạt đi những hoài niệm một thời
Cố quên đi những vòng tay siết chặt Cố quên đi …
quên đi ...
... tất cả
Nhưng,
em chẳng thể nào ngăn em được !
những giấc mơ
... cứ bất chợt ùa về
Đêm giật mình,
còn ngóng tìm thảng thốt
rồi vỡ oà
anh đã xa !
Em biết lòng mình sẽ chẳng thể bình yên
Chẳng thể vô tư như những ngày xưa cũ
Dù một ngày
trái tim em hé mở
đón một người
nhưng chẳng phải là anh! Thành An
11-06-2007
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.06.2007 14:15:21 bởi Thành An >
Ru lòng
Người ta kể tôi nghe
chuyện tình yêu của nàng Tô Thị
lòng sắt son
hoá đá,
chờ chồng
Để nhắc tôi về một người phụ nữ chung trinh
Để nhắc tôi về một tình yêu chung thuỷ
Cả ngàn năm
giữ mãi một lòng
Nhưng ai ơi,
trong mỗi chờ mong
người ta luôn có chút gì để mà ngóng đợi
Chút gì đem theo
những ước vọng tràn đầy
Tôi chẳng thể cố víu một đám mây
rồi hẹn hò trăm câu tha thiết
kệ gió cuốn, mây trôi biền biệt
vẫn ngóng chờ
vẫn mộng,
vẫn mơ.
Cũng chẳng thể nhặt tạm một ý thơ
cố ép mình vào tình duyên câu chữ
vẻ mặt buồn, đăm chiêu, tư lự
làm thế nào nhốt được ánh Trăng đêm ?
Nhưng ôi,
người con gái những lúc yếu mềm
thường tin cả những điều vô lý nhất
Ngồi lặng nghe những lời giả-thật
cứ ngỡ mình có cả một trời yêu
Cho đến khi ngộ ra một điều
những yêu thương nơi bờ môi, cửa miệng
chỉ như bông hoa kia,
sớm nở,
tối tàn. Tôi chẳng thể tự sánh mình với nàng Tô Thị
cũng chẳng thể gạt đi những dòng suy nghĩ
để chờ người
nơi đất vắng, xa xôi
Nhưng khi trở về những góc khuất trong tôi
trở về với những đêm dài thao thức
lại rùng mình,
thèm một cái ghì hôn
Dấu nỗi nhớ nơi sâu thẳm tâm hồn
dẫu biết rằng tình yêu lừa dối.
Tôi ru lòng mình với nốt nhạc gãy đôi,
với chờ mong
chẳng còn đích đến.
Cố giữ ấm tim mình
bằng tuyết trắng
đa mang. Thành An
15-06-2007
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.06.2007 12:37:46 bởi Thành An >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: