Tớ đọc mà cười quá đi
Đúng là buồn cho thân phận nữ nhi
Nét xuân xanh ấy mất đi bao phần
Kẻ chà đạp, người chi ân
Nỗi buồn, nỗi tủi thấm nhuần ngày qua
Sao nàng không giết quách Mụ Tú Bà
Rồi phi thân tới nơi xa,
Bỏ phận đời đen đủi đã qua bao lần
Thương thì thương thế là ngần
Biết nàng khổ, mà trách phần đàn ông
Mở lầu kỹ nữ Tú Bà
Bạc Hà, Bạc Hạnh cũng là đàn em
Dựng lên, ối kẻ trai thèm
Nếu không, lầu sập, kéo rèm từ lâu
Làm gì có cảnh Kiều đau
Khóc thương suốt kiếp xanh màu tuổi xuân
Dấn thân vào cõi hồng trần
Để bao kẻ đẩy, xô thân, nát người
Mà cũng phải trách ông trời
Hỏi ông có phải phận đời nam nhi?
Nhà Kiều chịu họa ương tai
Cũng vì có kẻ ghen tài-phận nam
Trách đi trách lại một đàn
Thương Kiều mà trách (lũ) người đàn ông
(lũ) : livepage không có ý gì, chỉ là thấy câu nó khớp khớp đưa vào thôi nhé. lũ ở đây không mang nghĩa xấu đâu, chỉ là nói vui thôi, mục thơ vui mà, nhưng dù sao cũng nên đôi lời chêm vào, không có ai nghĩ nhầm thì chết, hihi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.06.2007 22:19:32 bởi livepage >