Lẽ được mất
rauma 23.06.2007 13:30:49 (permalink)
   Người ta hay tự hỏi mình đã làm được gì sẽ làm được gì . Tôi là người hiếu thắng nên cũng hay tự hỏi lòng mình như vậy !
   24 năm trôi qua kể từ khi cha mẹ tôi sinh tôi - một con chuột vào đúng thời khắc giao thừa. Khi đó những bậc sinh thành ra tôi nghĩ gì gửi gắm vào tôi những gì tôi nào hay biết. Chỉ chắc chắn một điều là cái tết đó nhà tôi không được vui vì tôi là đứa thứ năm trong số năm chi em gái. Cha tôi khi đó có buồn không?  Có lẽ là có.

    Thời gian cứ trôi qua mặc cho con người như thế nào nhưng thời gian lại tuần hoàn còn kiếp người thì không thể :

                         " Niên niên tuế tuế hoa tương tự
                            Tuế tuế niên niên nhân bất đồng "
Kiếp người ngắn ngủi nên loài người và trong đó có tôi - con người rất bình thường nghĩ rằng  phải sống thật cố gắng để sau này không phải hối tiếc cho bản thân  mình vì đã từng hoài phí những năm tháng tuổi xuân. Nghĩ như vậy và cho rằng như thế đã là được ! Chỉ ba bốn năm trước đây thôi , tôi và những người bạn của mình lao vào học để tìm cho mình một xuất học bổng , để thấy tên mình trong số những cái tên trong bảng vàng của khoa. nhìn những đứa bạn suốt ngày ở nhà , đi chơi , vứt mình vào guồng quay cuộc sống vì những đồng tiền quá sớm tôi mỉm cười có phần chế giễu. Cho đến khi ra trường cầm trong tay mảnh bằng đại học có thể tốt hơn những bạn khác một chút , tôi tự cho là hài lòng và nghĩ rằng mình đã được , đã làm được những gì mình đặt ra mà không hề biết rằng bài học đâu chỉ có trong trang sách ! Khi nghĩ rằng mình đang có rất nhiều có khi lại là hư vô.
    Ra trường tôi có công việc đúng như mình mong muốn lại gần nhà. tự nghĩ rằng ngày xưa có thể cha mẹ buồn vì sinh ra mình lại là con gái , người ta thường nói là lũ vịt giời , vô dụng nhưng bây giwof mình có thua kém ai đâu. Cứ nghĩ rằng cuộc đời luôn là những nấc thang còn nguyên vẹn mà không biết có những bậc thang trong nó đã mục nát từ lâu. Tôi hụt hẫng vì đã đặt niềm tiên không đúng người. Khi đó tôi mới hiểu thế nào là lòng người thâm sâu khó lường ! Tôi đã mất công việc , phải bắt đầu lại tự đầu , chuyến tàu đưa tôi rời xa dần miền quê gió lào cát trắng với câu nói của mẹ còn văng vẳng theo tôi " con gái giáp tý số vất vả lắm con à ! đành dựa vào số trời vậy ". Tôi lại thấy mình vừa được một điều rất lớn : Niềm tin phải đặt đúng người !
     Được và mất có vẻ là khác nhau nhưng là không thể tách rời. Tôi đã làm được gì trong vô vàn những dự định mà tự đặt ra cho mình? Có vẻ như quá ít ỏi  và sau này người ta có biết đến tôi hay tôi cũng như bao nhiêu người khác - những số phận bình thường !  Có một chân lý chắc chắn rằng : Tôi có một cái được lớn nhất - Được  sinh ra ở đời !
    
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9