CẢM THƠ NGƯỜI ĐI TRƯỚC
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 19 bài trong đề mục
huydungpro 28.06.2007 12:44:43 (permalink)
0
CẢM THƠ
NGƯỜI ĐI TRƯỚC
THỬ HOẠ NHỮNG BÀI THƠ TỰ DO?

                        TỐNG BIỆT HÀNH    
                               (của THÂM TÂM)
Đưa người, ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng
Bóng chiều không thắm, không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?
Đưa người ta chỉ đưa người ấy
Một giã gia đình, một dửng dưng…
 
Ly khách! Ly khách! Con đường nhỏ
Chí nhớn chưa về, bàn tay không
thì không bao giờ nói trở lại!
Ba năm mẹ già cũng đừng mong
 
Ta biết người buồn chiều hôm trước
Bây giờ mùa hạ hoa sen nở nốt
Một chị, hai chị cùng như sen
Khuyên nốt em trai dòng lệ sót
 
Ta biết người buồn sáng hôm nay:
Giời chưa mùa thu tươi thắm thay
Em nhỏ ngây thơ đôi mắt biếc
Gói tròn thương tiếc chiếc khăn tay…
 
Người đi? Ừ nhỉ, người đi thực!
Mẹ thà coi như chiếc lá bay
Chị thà coi như là hạt bụi
Em thà coi như ly rượu say
 
     Thuở đi học ai mà không thích bài này, và rộ lên nhu cầu họa thơ tự do! họa cả vần trắc và vần bằng được không?
     Bài hoạ nguyên vận của HUY DUNG (họa còn vì có tương ứng một số tâm trạng tương đồng tuy câu chuyện tình khác hẳn):
 
Nhà xa đò ngang, xa con sông
lạ thế rì rầm sóng nhói lòng?
Thân không oan ức, duyên không tủi
mà sương buồn đầy dòng lệ trong.
Biết rằng sum họp đâu hằng vĩnh
mà thảm thương  thay, khóc tự dưng?...
 
Biệt ly! Ly biệt! Thương mà giận
Cơ sự như vầy, phân vân không?
Cớ sao chia xa tình dứt vội?
Rồi bặt vân mòng vẫn chờ mong!
 
Nhàu tóc người yêu đêm hôm trước  
đâu ngờ mưa tiễn người đi nốt
Giữa ngã ba đời chia tay thôi
chưa kịp soi lòng bao sơ sót?
 
Hàng năm gió ấy như chiều nay
thổi loãng trăng suông, sầu lắm thay
xua sạch mây trời, tâm trí rỗng
cuốn đi tê tái tuột bàn tay…
 
Thế là đi thực, từ nay biệt
Người rồi xem như lá cuốn bay.
Hai ta như song bình lẻ chiếc
Tình rồi xem như cơn mộng say.
                                                    HUY DUNG
#1
    huydungpro 30.06.2007 09:39:48 (permalink)
    0

              Vốn không mê họa thơ (vì nhiều nguyên lý không phải dịp nói ở đây)
    nhưng đối với những bậc thiên tài trong sáng như Hồ Xuân Hương, Tam
    nguyên Yên Đổ Nguyễn Khuyến, Trần Tế Xương… thì tôi muốn HỌA thơ
    để hồn thơ luôn tưởng nhớ tiền bối.
                                       THƯƠNG VỢ                     
                                                             của TRẦN TẾ XƯƠNG
    Quanh năm buôn bán ở mom sông
    Nuôi đủ năm con với một chồng
    Lặn lội thân cò khi quãng vắng
    Eo sèo mặt nước buổi đò đông
    Một duyên hai nợ âu đành phận
    Năm nắng mười mưa dám quản công
    Cha mẹ thói đời ăn ở bạc
    Có chồng hờ hững cũng như không  


    bài họa nguyên vận của HUY DUNG:
           THƯƠNG CHỒNG
    Một đời bôn tẩu khắp non sông
    Tay dựng cơ đồ đáng bậc chồng
    Cát lũy vui chơi - trò đã vãn
    Tao khang quấn quýt chợ đang đông
    Ơn chồng to tát ghi tâm não
    Sức vợ tí ti góp chút công
    Chu đáo chăm nom luôn trọn vẹn
    Tình yêu hiền dịu xứng chàng không?
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.09.2007 14:18:12 bởi huydungpro >
    #2
      huydungpro 30.06.2007 21:17:49 (permalink)
      0

      (tiếp theo kỳ trước)
      Cảm thơ của Trần Tế Xương,  kỳ trước tôi đã hoạ bài thơ "THƯƠNG VỢ" của tiền bối, kỳ này tự làm bài cùng đề tài "VỢ" dâng lên hương hồn tiền bối TrầnTế Xương cũng chỉ để hồn thơ luôn tưởng nhớ tiền bối:          
                                   VỢ
      Công trời bể sinh thành dưỡng dục - ơn mẹ cha
      (khi đó em chưa sinh ra).
      Từ có em, đời dạy anh hoàn toàn gắn bó
      em - biển lớn tình yêu, điểm tựa tâm hồn đó.  

      Để trọn nghĩa, nên người, đền n nước
      vượt qua bước gian nguy
      và những khi vượt 'tai bay' vướng nạn
      đều nhờ có em.

      Rồi tản cư, sơ tán
      nhìn con, tay em bế ấm êm
      anh như vơi tất bật.
      Có em lo gia thất –
      đạo nâng niu, chăm sóc yên lành.
       
      Rồi hòa bình
      hết thời chiến tranh
      để an bình trong đời thường sinh hoạt
      em chăm chút từ cơm dẻo, ngọt canh.
       
      Uốn nắn anh - lời thiếu thừa, âu lo quá đỗi,
      cả cáu giận buồn cười lắm nỗi;
      thương bải hoải dầm mưa;
      dung thứ cả sa đà, cầm sắt lỡ đôi mùa;
      tạo sung túc cháu con tới nay... và hậu duệ…
       
      Điểm tựa ơi - em đó! truyền dung thông thế hệ
      mang ơn em! (mộc mạc không ý sáo lời mòn).
      Qua bĩ cực, lời chân thành nàng lựa:
      “Anh là điểm tựa đời em”.
       
      – Em ơi! sau cao điểm, sắp đêm đen
      nếu không em làm điểm tựa
      anh làm sao sống tiếp
      làm sao quay lại biết yêu mê
      làm sao tự tin v dòng thác đổ
      hiểu còn trách nhiệm gắn bó dung thông.
       
      Anh tàn tạ nếu không em - chỗ dựa:
      Ôi điểm tựa - cho tim anh trẻ nữa;
      Dựa âu yếm, an bình, anh tiếp đạo thơ trời


      – Và cứ thế, Em ơi!
      suốt cuộc đời
      anh đã không là anh nếu không em làm vợ.
                                                             HUY DUNG, 7 -2007
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.07.2007 21:10:07 bởi huydungpro >
      #3
        huydungpro 01.07.2007 23:00:37 (permalink)
        0
        Cũng như đã thưa ở các bài trước, vốn không mê họa thơ (vì nhiều nguyên lý, không phải dịp nói ở đây) nhưng để tôn vinh tưởng nhớ Tam Nguyên Yên Đổ NGUYỄN KHUYẾN, kính cẩn xin họa bài:
            THU ĐIẾU 
            NGUYỄN KHUYẾN (1835-1909)
        Ao thu lạnh lẽo nước trong veo
        Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo
        Sóng biếc theo làn hơi gợn tí
        Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo
        Từng mây lơ lửng trời xanh ngắt
        Ngõ trúc quanh co khách vắng teo
        Tựa gối ôm cần lâu chẳng được
        Cá đâu đớp động dưới chân bèo
         

        Bài họa nguyên vận của HUY DUNG:

                   MÙA ĐÔNG CÂU CÁ 

        Đông về ao lạnh gió veo veo
        Câu cá thuyền nan nhỏ tí teo
        Sương sớm phủ mờ hoa nở hé
        Năm tàn tô đậm lá bay vèo
        Đục ngầu trời ngó ao trong vắt
        Lởm chởm tre vây cụ ốm teo
        Vui thú thả câu, 
        lòng thoải mái
        Đăm đăm chờ cá đớp rung bèo.
                                         7 – 2007
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2007 18:16:14 bởi huydungpro >
        #4
          huydungpro 03.07.2007 00:06:25 (permalink)
          0
          Rồi cũng không hoạ nữa, tự làm bài Câu cá dâng hương hồn
          Tam Nguyên Yên Đổ, và cũng không cứ là thuyền bé tẻo
          teo, không cứ là thu, đông…, duy bao trùm vẫn là lòng
          thanh thản với chờ cá cắn câu…:



                       CÂU CÁ

          Ra Tết đi câu thoải mái đầu
          đâu cần nhiều cá, bỏ vào đâu?
          Gió xuân phe phẩy hôn môi miệng
          sương sớm chập chờn trốn khói tầu
          Chờ buổi du xuân thăm mấy bạn
          vác cần câu cá kiếm vài xâu
          Thế mà thanh thản, thơ lai láng
          Vui lạ thú chờ cá cắn câu! 

                               HUY DUNG, 18-2-2007
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.07.2007 15:08:03 bởi huydungpro >
          #5
            huydungpro 04.07.2007 21:20:59 (permalink)
            0


            Lại vẫn xin thưa như ở các bài trước, tôi vốn không mê họa thơ (vì nhiều nguyên lý, không phải dịp nói ở đây) nhưng để tôn vinh tưởng nhớ Hồ Xuân Hương, bà chúa thơ nôm đã đưa hơi thở Việt Nam, làn gió mới vào thơ kinh điển, tài tình chống sáo mòn nhàm chán, xin họa bài:
             
                 LẤY CHỒNG CHUNG
                                             HỒ XUÂN HƯƠNG
            Kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng
            Chém cha cái kiếp lấy chồng chung
            Năm thì mười họa nên chăng chớ
            Một tháng đôi lần có cũng không
            Cố đấm ăn xôi, xôi lại hẩm
            Cầm bằng làm mướn, mướn không công
            Thân này ví biết dường này nhỉ
            Thà trước thôi đành ở vậy xong

            Bài họa nguyên vận của HUY DUNG:

            Mang tiếng có chồng thật lạ lùng
            Chửi thề lẽ mọn chẳng nằm chung
            May ra rằng được đôi lần tạm
            Hú họa – cầm bằng tất cả không
            Nhắm mắt đưa chân, chân lọt bẫy
            Coi như ‘giúp việc’, việc trừ công
            Ví rành nông nỗi như vầy trước
            Ở vậy, đơn thân - thế cũng xong
                                                             7 – 2007
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.09.2007 14:33:52 bởi huydungpro >
            #6
              huydungpro 09.07.2007 19:36:50 (permalink)
              0

                    Những người Việt Nam yêu thơ không ai không biết Đông Hồ (Lâm Tấn Phác) và nữ sĩ Mộng Tuyết. Mộng Tuyết (tên khai sinh là Thái Thị Sửu, sinh ngày 9-1-1914 tại Hà Tiên nay thuộc tỉnh Kiên Giang) là vợ, là học trò xuất sắc nhất của Đông Hồ. Đông Hồ (ngọn cờ tiêu biểu của "Hà Tiên tứ tuyệt" mà 3 người nữa là Mộng Tuyết, Lư Khê và Trúc Hà) đã là người thiên cổ, thì vừa qua (8g05 sáng 1-7-2007) giới thơ cả nước vĩnh biệt nữ sĩ Mộng Tuyết, người còn lại cuối cùng trong số các thi sĩ có mặt trong cuốn “Thi nhân Việt Nam”, người mà Hoài Thanh ca ngợi "thơ có một vẻ yêu kiều riêng".
                    Chủ Đề “Cảm thơ những người đi trước” mà chúng tôi mới mở gần đây, muốn được “cảm thơ” và tôn vinh thơ nữ sĩ Mộng Tuyết và thắp nén tâm nhang bằng cách họa một bài thơ của Bà. Như thế vừa là để tự mình học tập cách sáng tạo của Bà, vừa là để tưởng nhớ công lao Bà đã chú tâm góp phần đổi mới thơ ngay từ thời kỳ 1930-40 ấy bằng tìm tòi lối viết tự nhiên, nhẹ nhàng và dí dỏm đến thế [điều mà 70 năm sau (hiện nay) nhiều khi tự chúng ta viết còn nhàm, cũ, cổ hơn nhiều lắm!!].
                     Nguồn chính xác bản thơ gốc dựa vào “Hà Nội báo” thời đó ở các số 17, 18, 20, 22 tương ứng các ngày 29/4, 6/5, 20/5, và 3/6, năm 1936 do công của Nương Nương Dễ Thương Việt Dương Nhân vừa mới đưa lên “Trang Thơ”(Thư Viện vnthuquan chúng ta).







                            MỘNG TUYẾT





                           EM XẤU HỔ 

              Nhớ chuyện đêm qua còn thẹn thùng
              Mặt hồ phẳng lặng ánh trăng trong

              Bóng trăng cùng với em đang tắm

              Làn nước vờn da em lạnh lùng.


              Giậu trúc bờ bên, gió phất phơ
              Bỗng nghe tiếng hát vẳng bay qua

              Giật mình ngơ ngác nhìn... Em thấy

              Sau trúc, trời ơi! anh bước ra.


              Quàng vội khăn bông em chạy vào
              Ngẩn ngơ anh hỏi: - Đã làm sao?

              - Không làm sao cả, nhưng em thấy

              Thèn thẹn lòng em nó thế nào!...

              (Hà Nội báo số 18:  6 tháng Năm 1936)             [Quote]






              Bài họa nguyên vận của HUY DUNG:

                             ANH MẮC CỠ

              Bỗng như áo mặc quá lùng thùng
              chân ngượng tay thừa, lúc mắt trong
              của người thầm nhớ - nhìn âu yếm
              Em biết không, em đẹp lạ lùng
               
              Nửa kiếp xông pha, đâu phởn phơ
              tử sinh táo bạo nhất từng qua
              Sao nay mắc cỡ, bay hồn vía?
              chất chứa lời yêu nghẽn lối ra!
               
              Hoặc bởi lo duyên nợ vướng vào
              hoặc lo từ chối - rút quân sao?
              “Thưa không, chỉ bởi yêu em quá
              đơn giản quá mê tự thuở nào!”… 
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.07.2007 15:47:33 bởi huydungpro >
              #7
                huydungpro 13.07.2007 17:29:21 (permalink)
                0


                      Nữ sĩ Mộng Tuyết mất, tính đến hôm nay, vừa đúng 2 tuần lễ, lần nữa làm thơ tưởng nhớ Bà, tôi muốn riêng dành kính dâng hương hồn người chồng và là Thầy của Bà là thi sĩ Đông Hồ (Lâm Tấn Phác) – ngọn cờ tiêu biểu của nhóm “Hà Tiên Tứ Tuyệt”.
                 
                         NHỚ RẰM THÁNG HAI
                                           Đông Hồ (Lâm Tấn Phác)

                Non Bình San lững lờ bóng nguyệt
                Nước Đông Hồ man mác hơi may
                Cũng rằm năm ngoái tháng này
                Cũng trăng cũng nước non này năm xưa
                Cảnh năm trước vẫn năm trước
                Tình năm xưa đã khác năm xưa
                Này trăng, này núi, này hồ
                Mà người cùng ngắm bây giờđâu?
                Chợt nhớ thuở trăng nhô đầu núi
                Dưới bóng trăng lủi thủi bóng ai
                Bóng ai tha thướt cành mai
                Càng mai tuyết điểm, càng mai trăng lng
                Ta cùng ai thong dong dưới nguyệt
                Sẽ dang tay người ngọc thẩn thơ
                Hồ Đông một vũng nông sờ
                Non Bình một dãy tờ mờ ngọn cao
                Em mới hỏi: trăng sao sáng tỏ
                Anh đáp rằng: trăng đôi ta
                Bây giờ em đã vắng xa
                Vầng trăng cũng vẫn chưa lòa bóng gương
                 

                BÀI HỌA của HUY DUNG:
                 
                Xưa hạnh ngộ nhờ duyên nhật nguyệt
                bởi chần chừ tản mácmay!
                Từng chung trăng, nước, núi này
                khắc ghi tâm khảm cảnh này tình xưa.
                Duyên phận giờ chẳng như trước
                dù cảnh nay đâu khác cảnh xưa!
                Quanh quanh vẫn núi, trăng, hồ
                hỏi người hẹn ước bấy giờ nay đâu?
                Kìa! Trăng cũ lại nhô sườn núi
                hỏi phận ngươi thui thủi đợi ai?
                Thưa rằng: nhạt sắc bông mai
                mà hương vẫn đượm, bóng mai nguyệt lồng
                Bỗng nàng đó thuyền dong thưởng nguyệt
                đến trao ta bích ngọc chùm thơ!
                Mở xem, hồn vía sững sờ:
                Ly tao lồng lộng lu mờ đỉnh cao!
                Sóng đôi bước ngắm sao mờ tỏ
                tưởng chẳng ai giàu vượt ta:
                thần tiên một thoáng rồi xa
                trăm năm nỗi nhớ - trăng lòa hồ gương
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.07.2007 18:10:12 bởi huydungpro >
                #8
                  huydungpro 19.07.2007 10:48:28 (permalink)
                  0


                  Rồi sau khi đã họa bài NHỚ RẰM THÁNG HAI, vẫn muốn tỏ lòng ngưỡng mộ tác giả ĐÔNG HỒ-Lâm Tấn Phác bằng tự làm bài thơ ngắn cùng đề tài, cùng không gian buồn nhưng đẹp đó để tưởng nhớ thi nhân tiền bối:

                               DUYÊN KỲ NGỘ
                   
                  Duyên kỳ ngộ tổng hòa tâm tuệ
                  Cả đời người chẳng dễ chờ mong
                        Ngắm chung trăng, núi, hồ trong
                  Thiên nhiên ôm trọn vía hồn đời nhau
                   
                  Cảnh sắc ấy tình đầu đẹp quá
                  Bỗng trăng ngân! đã lặn đâu rồi
                        Cô đơn mờ cả đất trời
                  Cao xanh có thấu bời bời cõi dương?
                                                                 huy dung
                  #9
                    huydungpro 21.07.2007 01:36:32 (permalink)
                    0

                          Cuối thời kỳ “Thơ Mới” tác giả HỒ DZẾNH khá được mến chuộng, có những bài 4-5 khổ thơ nêu trọn một ý tưởng lạ dễ thương, ví dụ bài:
                     
                                 NGẬP NGỪNG
                     
                    Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
                    Để lòng buồn tôi dạo khắp quanh sân
                    Ngó trên tay thuốc lá tắt lụi dần
                    Tôi nói khẽ: ôi làm sao nhớ thế!
                     
                    Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
                    Em tôi ơi, tình có nghĩa gì đâu
                    Nếu là không lưu luyến  buổi sơ đầu
                    Thuở ân ái mong manh như nắng lụa
                    Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần lữa
                    Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi
                    Chĩ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi
                     
                    Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
                    Tôi có trách, cố nhiên, nhưng rất nhẹ
                    Nếu trót đi, em sẽ gắng quay về
                    Tình mất vui khi đã vẹn câu thề
                    Đời chỉ đẹp khi lúc còn dang dở
                    Thơ viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ
                    Cho ngàn sau… lơ lửng… với ngàn xưa
                                                                     HỒ DZẾNH
                    Họa nhằm thù tạc thiết nghĩ là hạ sách, đẹp sao khi dùng họa như một cách biểu hiện sự cảm phục và tôn vinh. Vậy nên chủ đề “CẢM THƠ NGƯỜI ĐI TRƯỚC” xin họa bài thơ trên của thi sĩ Hồ Dzếnh (vả lại đã thành một thú mới về chơi thơ: họa thơ tự do).
                     
                    Bài hoạ nguyên vận của HUY DUNG:
                     
                            DO ANH? DO TÔI?
                     
                    Chính anh bảo chẳng do tôi đấy nhé!
                    “Tại thông vàng mùa phấn rụng đầy sân
                    Tại xa xôi, gặp gỡ nhạt thưa dần
                    Chứ tim óc ảnh hình sâu đậm thế!”
                     
                    Anh cứ bảo: chẳng do tôi đấy nhé
                    Kỳ thực tôi: âu yếm để rơi đâu!
                    Mắt thoáng ghê, lòi hoảng sợ trong đầu
                    Tôi gây hẫng: né bay như dải lụa
                    Chuyện sinh hoạt nổ ra, ôi đã lữa
                    Nói với nhau, lời lẽ kém vui tươi
                    Tôi né anh… , anh cũng né tôi thôi.
                                           
                    Anh thôi bảo chẳng do tôi nữa nhé!
                    Anh hiền hậu, nói năng đều nhỏ nhẹ
                    Tôi mím môi, tai bịt, chẹn đường về...
                    Tình vỡ do: tôi đánh mất lời thề
                    Thôi tranh cãi do ai ‘hay với dở’!
                    … Anh an ủi: “Vui lên, thi phải đỗ
                    Rồi đôi bên đều sẽ lỗi… như xưa!
                                                                    huy dung
                    #10
                      huydungpro 21.07.2007 12:45:20 (permalink)
                      0

                      Thi sĩ VŨ HOÀNG CHƯƠNG thực sự tài hoa, đáng quý ở chỗ đã góp một đòn bẩy đổi mới lối làm thơ, cuối đời làm thơ ở nước ngoài, có những bài phóng khoáng rất chân thật, ví dụ như bài:
                       
                                                     PHƯƠNG XA
                       
                      Nhổ neo rồi , thuyền ơi! Xin mặc sóng
                      Xô về đông hay dạt tới phương đoài
                      Xa mặt đất giữa vô cùng cao rộng
                      Lòng cô đơn, cay đắng, họa dần vơi
                       
                      Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa
                      Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh
                      Bể vô tận xá gì phương hướng nữa
                      Thuyền ơi thuyền! Theo gió hãy lênh đênh
                       
                      Lũ chúng ta, đầu thai nhầm thế kỷ
                      Một đôi người u uất nỗi chơ vơ
                      Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị
                      Thuyền ơi thuyền! Xin ghé bến hoang sơ
                       
                      Men đã ngấm, bọn ta chờ nắng tắt
                      Treo buồm cao cùng cao tiếng hồ khoan
                      Gió đã nổi, nhịp giăng chiều hiu hắt
                      Thuyền ơi thuyền! Theo gió hãy cho ngoan
                                                                      VŨ HOÀNG CHƯƠNG
                           
                      Trong chủ đề “CẢM THƠ NGƯỜI ĐI TRƯỚC” Huy Dung xin họa bài thơ trên của thi sĩ  VŨ HOÀNG CHƯƠNG:
                       
                      Bài hoạ nguyên vận của HUY DUNG:
                       
                                   BẦU TRỜI XA                           
                      Ơi thiên nhiên! biển dìm ta đáy sóng?
                      hay bão dông dập ta đất xứ đoài?
                      hay gió ẵm lên tít trời xanh rộng?
                      Biển, đất, trời?… càng giúp khổ đau vơi!
                       
                      Thời ấu thơ, đêm đêm cùng mấy đứa
                      ngắm trời sao (mọi việc khác coi khinh)
                      Ơi Bắc Đẩu, thắng xe hai cỗ nữa
                      lướt bầu trời - đang chuyển xoáy đong đênh
                       
                      Nay tuổi cao, đầu tóc hai thiên kỷ
                      biết rũ quên oan khuất, mọi vu
                      nuôi ‘hạo khí’, đêm khuya - tim bình dị
                      lướt bầu trời – mang máu nóng nguyên .
                       
                      Thiên nhiên hỡi! lửa tình yêu chẳng tắt
                      ta yêu Người lắm lắm, Đấng hòa khoan
                      Người tạo bướm, sinh hoa, xua héo hắt
                      lướt bầu trời - trao tâm, tuệ, khôn ngoan.
                                                                               huy dung
                      #11
                        huydungpro 24.07.2007 08:16:21 (permalink)
                        0
                               Những ngày này mọi người Việt yêu thơ lại tưởng nhớ cố thi hào tài hoa yểu mệnh HÀN MẶC TỬ khi báo chí vừa đưa tin “người tình thơ” năm xưa của ông là Mộng Cầm (tên thật là Huỳnh Thị Nghệ (sinh ngày 17-7-1917 ở Quảng Ngãi) mới qua đời tối ngày 23-7-2007 tại nhà riêng Phan Thiết, Bình Thuận), hưởng thọ 91 tuổi. 
                               Có người nói thi sĩ HÀN MẶC TỬ đã vượt mức nhân tài
                        và đã thuộc mức thiên tài.
                               Riêng tôi cảm nhận thiên tài đó ở chỗ tả tình qua cách tả cảnh vô cùng dung dị mà siêu phàm và thật là mới mẻ, ví dụ:
                         
                              MÙA XUÂN CHÍN
                         
                        Trong làn nắng ửng khói mơ tan
                        Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng
                        Sột soạt gió trêu tà áo biếc
                        Trên giàn thiên lý bóng xuân sang
                         
                        Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời
                        Bao cô thôn nữ hát trên đồi
                        Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
                        Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi
                         
                        Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi
                        Hổn hển như lời của nước mây
                        Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc
                        Nghe ra ý vị và thơ ngây
                         
                        Khách xa gặp lúc mùa xuân chín
                        Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng
                         Chị ấy năm nay còn gánh thóc
                        Dọc bờ sông trắng nắng chang chang
                                                               HÀN MẶC TỬ
                         
                        Trong quá trình làm bài họa, ta sẽ hiểu cái mới mẻ đó hơn.  
                        HUY DUNG xin có BÀI HỌA NGUYÊN VẬN:
                                    
                                            NẮNG ỬNG 
                         
                        Nắng bình minh ửng má,  xua tan
                        sương khói làng xa lốm đốm vàng
                        Huyền ảo áo dài xanh cợt gió
                        ngực - huơng đầy ắp sắp mùa sang
                         
                        Nhìn cỏ non xanh tận cuối trời
                        bỗng nồng nàn lệ rỏ bên đồi
                        khiến ai soi lại sai lầm cũ
                        bởi một đời mê mải nhởi chơi?
                         
                        Ngắm trong cửa sổ thiêng là mắt
                        chớp chớp tia hồn thoáng ‘mưa mây’
                        uốn éo tinh ranh tài quyến rũ
                        nụ hôn đầy kịch giả ngô ngây?
                         
                        Tia hồn ấy lạnh lùng sương buốt
                        vắng cả duyên xưa (đã lỡ làng)
                        Hồi kịch đang sang màn não ruột
                        may làn nắng ửng má y chang!!
                                                                 huy dung
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2007 19:24:19 bởi huydungpro >
                        #12
                          huydungpro 26.07.2007 00:19:49 (permalink)
                          0


                                Nhà thơ đường luật tên tuổi QUÁCH TẤN đã từng tạo nét mới cho thơ nước nhà. Trong thơ ông, ta gặp những đối nghịch được chọn rất đắt, những từ Việt thuần túy mà nên thơ như "bạn cũng lơ", "ơ hờ", "ỡm ờ", "ngăn lối", "nghĩ tội thơ"…như ta thấy trong bài sau:    

                                   TRƠ TRỌI
                           
                          Tình cũng mà bạn cũng
                          Bao nhiêu khăng khít bấy ơ hờ
                          Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ
                          Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ!
                          Mưa gió canh dài ngăn lối mộng
                          Bèo mây bến cũ quyện lòng tơ
                          Hỏi thăm tin tức bao giờ lại
                          Con thước qua song lại ỡm ờ 
                                                       QUÁCH TẤN
                           
                                Họa thơ Ông để tỏ sự tôn quý, nhưng đồng thời sẽ hiểu sâu hơn cái mới trong thơ QUÁCH TẤN, thú vị hơn với phương thức tu từ điệp ngữ Ông dùng rất đắt, như đập trúng vào những bảo thủ câu nệ hoặc vụng về hiện nay vẫn còn nặng nề:
                           
                          Bài hoạ nguyên vận của HUY DUNG
                           
                          Mắt ngó , tim cũng ngó
                          keo sơn gắn bó gặp tình hờ!
                          Phủi xua chán ngán, lòng ngao ngán 
                          hồi tưởng nên thơ, dạ thẩn thơ.
                          Trai trẻ chí lo đền nợ nước
                          sen non - mầm nỡ dứt dây tơ?
                          Bặt vân mòng! mộng toàn sum họp
                          ai hỏi thăm, ừ hự ậm ờ...  
                                                                             huy dung
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.09.2007 15:50:37 bởi huydungpro >
                          #13
                            huydungpro 28.07.2007 17:00:52 (permalink)
                            0

                            Nhà vua hay chữ LÊ THÁNH TÔN cũng từng vịnh Đèo Ngang, rồi cũng ưa những vần teo, veo, trèo…thuần Việt (ta liên tưởng tới Nguyễn Khuyến, Hồ Xuân Hương…). Phong độ đế vương mà tứ mới lạ (là điều chính mà chủ đề “Cảm thơ người đi trước” tìm chọn để tự nhắc nhở cho thơ hiện tại)
                             
                            QUA ĐÈO NGANG
                             
                            Bãi thẳm ngàn xa cảnh vắng teo
                            Đèo Ngang lợi bể nước trong veo
                            Thà là cúi xuống cây đòi sụt
                            Xô xát trông lên sóng muốn trèo
                            Lảnh chảnh đầu mầm chim vững tổ
                            Lanh đanh cuối vụng cá ngóng triều
                            Cuộc cờ kim cổ chừng bao nả
                            Non nước trông qua vẫn bấy nhiêu                                                                                   LÊ THÁNH TÔN
                             
                            Bài hoạ nguyên vận của HUY DUNG về một cảnh cũng núi non mà thời của mình vua LÊ THÁNH TÔN chưa thể thưởng thức (tức “non nước” ta không chỉ “vẫn bấy nhiêu”)
                             
                            LÊN ĐỈNH PHĂNG XI PĂNG
                             
                            Cô gái đèo xa bé tí teo
                            đường lên, lên mãi lượn vòng veo
                            Nghỉ ngơi tiên cảnh đêm thư giãn
                            thăm thú non cao trưa gắng trèo
                            Tuyệt đẹp bay hồn theo gió núi
                            diệu huyền ngửa mặt ngắm vân triều
                            “Mái Đông Dương” vạn năm thanh thản
                            Tâm sướng vui, mệt chỉ bây nhiêu.
                                                   huy dung
                            #14
                              huydungpro 29.07.2007 21:21:36 (permalink)
                              0

                                             Trở lên, cách 2 bài, cảm thơ HÀN MẶC TỬ, đã họa bài thơ MÙA THU CHÍN. Hôm nay lại xin trở lại tôn vinh thi tài HMTử bởi vì vừa đúng 1 tuần sau cái tin bà MỘNG CẦM mất (23-7-2007) hưởng thọ 91 tuổi. Bà tên thật là Huỳnh Thị NGHỆ, cháu của nhà thơ Bích Khê (bạn thân HMTử). Tuy thuở đó bà và gia đình bà tuyên bố rõ không có sự yêu đương HMTử. Nhưng bà là người “tình thơ” của thi hào bậc thiên tài HMTử.
                               
                              Nghệ hỡi Nghệ muôn năm sầu thảm
                              Nhớ thương còn một nắm xương thôi
                              Thân tàn ma dại đi rồi
                              Rầu rầu nước mắt bời bời ruột gan
                                                                HÀN MẶC TỬ
                               
                                             Bốn câu song thất lục bát trên đây trích từ bài “MUÔN NĂM SẦU THẢM”
                              của HMTử nói về cái chết cận kề (hẳn là của chính bản thân ông) không phải là không an bình chấp nhận lẽ tự nhiên của tạo hóa, song qua lăng kính thi ca, HMTử nói được với người mình yêu (dù có hay không yêu mình) mức độ thương cảm ông gửi lại đời và nàng là sâu nặng nhường nào (“một nắm xương thôi” “thân tàn ma dại” “rầu rầu nước mắt”… )
                                                                     Họa 4 câu song thất lục bát này như thêm một dịp tưởng nhớ thiên tài HMTử:
                               
                              Đau xé ruột, em đừng khóc thảm
                              Lẽ tuần hoàn muộn sớmthôi
                              Nhưng âm dương cách biệt rồi
                              Bỏ em ở lại rối bời lòng gan
                                                                         huy dung
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 19 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9