(Đăng dùm cho Trần Ngọc Liên)
Con tôi lên hỏi ông Trời,
Lãnh lương đưa vợ có đòi được không
Ông Trời ổng nói mày ngông,
Lãnh lương đưa vợ thì không được đòi.
Sẵn đây mẹ cũng tiếp lời,
Con có lên trời phải hỏi dùm ta.
Ai làm cho mẹ tôi già
Bụng xề vú xễ cho cha tôi buồn
Hôm nay mẹ gởi đơn luôn
Tố cáo Trần Chạy, tính chuồn bỏ ta.
Đơn rằng:
Tôi tên là Tô Ngọc Liên
Lưng ong thắt đáy cười duyên mặn mà.
"Lấy chồng từ thuở mười ba,
Chồng chê tôi bé, không nằm với tôi,
Đến năm mười tám đôi mươi,
Tôi nằm dưới đất chồng lôi lên giường.
Một rằng thương, hai rằng thương.
Có bốn chân giường gãy một còn ba."
Bây giờ cái bụng xề ra.
Nhũ hoa xẹp xuống, chồng chê tôi già.
Thương chồng tôi chẳng phòng xa.
Lấy anh Trần Chạy nay đà bảy con.
Chồng tôi du ngoạn Đồ Sơn
Về nhà thủ thỉ: Không hơn đồ nhà!
Đồ nhà tuy cũ nhưng mà
Đó là của quý, ông bà Ngoại cho.
Bây giờ đo đếm eo co
Lấy chuẩn hoa hậu so đo mất còn.
Tức mình tôi bảo lũ con
Bắt thang lên trển hỏi Trời cho ra.
Ai làm cho mẹ tôi già
Bụng xề dú xễ cho cha tôi buồn.
Nghe tâu trời cũng xỉu luôn
Hạ giới điên cuồng đổ lỗi cho ta.
Luật trời có bệnh có già
Có Sanh có Tử, cha mày chưa thông
Đã dốt lại còn nói ngông.
"Đức nhân thắng số" là không được rồi.
Cha bay ngu dại cả đời,
Lũ con biết chữ sao không đánh vần.
Cái vần nó vận vào thân,
Yêu nhiều tất yếu, ốm là do ôm.
Vú xệ là tại chữ xờ
Xờ ê nặng xệ tụi mày hiểu chưa?
Suốt đời bào đục kéo cưa.
Thân tàn ma dại, lên đây hỏi trời.
Cút đi cái lũ lắm lời!
**
Hỏi Trời, Trời nói hàng hai.
Hận chồng tôi đã tính sai vô cùng.
Chồng tôi chẳng có thủy chung.
Giao lưu trên mạng, ngoại tình giải khuây.
Trần Ngọc Liên