Thôi em đừng có dỗi hờn
Anh đi lòng vẫn bồn chồn chân mây
Thời gian mờ phủ tháng ngày
Có đâu phai được tình này trong anh
Anh đi nhưng dạ không đành
Thương người một bóng, đầu cành trăng côi
Tình xưa anh tạc bên đời
Không nề sóng gió tình đời chông chênh
Xin em đừng hiểu nhầm anh
Đừng đem lời cuối, đau lòng nhau thêm.
Hay là em đã muốn quên
Tình yêu mình đã bao nhiêu êm đềm?
Em giờ muốn bước lên thuyền
Sang sông tìm kiếm tình duyên phương nào?
Thực lòng em muốn thế sao?
Sao không nói được lời chào biệt li?
Không yêu anh nữa có chi
Việc gì em phải đổ vì cho anh?
Trăng soi đáy nước long lanh
Chắc trăng tỏ được lòng thành của ai.
TÌNH ÚA
Anh đi úa dại tình đầu
Em về mang một nỗi sầu trong tim
Anh đi đi đừng bao giờ quay lại
CHớ trở về phai mất hết yêu thương
Tình yêu em giờ xin chút khiêm nhường
Chút thoi thóp dư hương ngày xưa cũ
Làm thế nào để biết là mình đủ
Làm thế nào mới ngủ được anh ơi
Tình yêu kia dâng hiến nay đánh rơi
Không còn nữa xa rời vòng tay ấm
Còn đâu nữa tiếng dịu dàng đằm thắm
ANh đi rồi đẫm lệ với thời gian
Một cuộc tình mà em lỡ vương mang
Thôi sầu chết sang ngang anh đi mất
Thôi từ tạ mối tình em đem cất
Cất trong lòng cất trong dạ hoài thôi
Thuyền tình em đã sóng gió nổi trôi
Bao giông tố phai phôi người yêu dấu
Một lần thôi lặng lẽ rồi tình dẫu
Ra đi rồi sầu muộn héo tim côi
Cuộc tình vướng má thắm em bồi hồi
Lời ân ái đổi ngôi từ dạo ấy
Là lần cuối cuộc tình em nhìn thấy
Tận chân mây sầu não của lòng người
Mới ngày nào tình vẫn đẹp thắm tươi
Nay úa sắc phan tàn người đi mất
Còn nơi đây ôm hận tình chất ngất
Mưa giăng đầy chật vật với thương đau
Biết ngày nào hai đứa mới co nhau
Đành ôm mối tình đi vào dĩ vãng
Tình yêu hai chữ thật là chán ngán
Những tháng ngày ngụ dại đã qua đi
Và đường đời vẫn cuồn cuộn một khi
Em còn đó tình si theo năm tháng